Kế tiếp là hỏi một số thông tin liên quan đến gia đình Thẩm Hạ Đông,phần lớn đều là chuyện về Thẩm Thành.
Đặng Dương hỏi cách liên lạc với Thẩm Hạ Đông,nói là về sau còn có việc phải tìm đến hắn, sau đó ra về.
Đặng Dương vừa đi không lâu,Trần Lệ đã trở lại. Thẩm Hạ Đông không nói chuyện vừa xảy ra cho nàng biết,yên lặng đi nấu cơm.
Trần Lệ lên lầu thăm Thẩm Thanh,Thẩm Thanh an an tĩnh tĩnh nằm ngủ trên giường.
Nàng đứng bên giường một hồi,sau đó quay về phòng mình. Lấy ghế ngồi trước bàn làm việc,châm điếu thuốc,cứ như vậy lẳng lặng ngồi đó. Nàng kéo ngăn bàn ra, lấy một tấm ảnh từ trong quyển sách.
Nàng nhìn chằm chằm nữ nhân trong ảnh, mày nhíu càng chặt đến mức ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề. Nàng lấy bật lửa châm ở góc ảnh chụp,ngay khi tấm ảnh sắp bị thiêu cháy,đột nhiên nàng lại dập tắt.,
_”Đoàng!” một tiếng,nàng kẹp tấm ảnh vào quyển sách,cất vào ngăn bàn, sau đó khóa lại.
*****
Buổi tối, Thẩm Hạ Đông vẫn ngủ ở căn phòng cũ,cách không xa phòng Trần Lệ.
Mở đèn lên,trừ bỏ tấm hình của Thẩm Thành không còn đặt đối diện giường,những vật dụng còn lại đều không thay đổi. Phòng được quét dọn thật sạch sẽ…Quét, dọn ? Thẩm Hạ Đông cảm thấy nghi hoặc,mình đã không còn ở đây,còn ai vào đây quét dọn nữa chứ ? Trần Lệ ? Không có khả năng…nhưng mặc cho Thẩm Hạ Đông nghĩ đến điên đầu,cũng không tìm ra ai khác..
Bóng đêm bao phủ tất cả mọi vật,không chừa một kẽ hở, Thẩm Hạ Đông dường như ngủ không an ổn,hắn đau đầu dữ dội,mơ mơ màng màng, không tỉnh không ngủ.
_”Đát” “Đát”…một tiếng động rất nhỏ từ trong khe cửa truyền vào,Thẩm Hạ Đông “cọ” một chút liền ngồi dậy,cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,trái tim bang bang nhảy loạn,cực kỳ phiền muộn.
Lúc xuống giường cảm thấy chếch choáng say,ngay cả đi đường đều không vững. Thẩm Hạ Đông nghĩ, có lẽ hắn bị bệnh rồi.
Đi đến cuối hành lang, thấy trong WC còn sáng đèn,Thẩm Hạ Đông tưởng có người,liền đi xuống lầu. Sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lý,hắn rót một ly nước.
Đột nhiên “Phanh!”một tiếng,âm thanh thình lình vang lên từ trên lầu,Thẩm Hạ Đông buông ly nước, ngẩng đầu,trong phòng không có một bóng người,hắn đành thử gọi “Trần Lệ ?”
Nhưng không ai đáp lại
Hắn nuốt một ngụm nước bọt,đi lên lầu,trong phòng yên tĩnh trở lại.
Căn nhà to như vậy nhưng chỉ nghe được tiếng bước chân của Thẩm Hạ Đông. Hành lang một mảnh tối đen, ngay cả đèn WC cũng đã tắt,bây giờ Thẩm Hạ Đông cũng không rõ tiếng động vừa rồi là từ đâu vọng lại.
Nhìn thoáng qua WC, Thẩm Hạ Đông khó hiểu nổi cả da gà,tựa hồ có thể tưởng tượng một người đang đứng trong WC xuyên qua bức tường theo dõi nhất cử nhất động của mình.
Không biết vì cái gì,hắn vẫn cứ đứng bất động,trong đầu hiện lên khuôn mặt tái nhợt,đôi môi kia vĩnh viễn đều mím chặt không hề mở ra,hai mắt tán hoán vô thần, nhưng trong nháy mắt hắn sẽ dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm vào ngươi, nhìn chằm chằm vào ngươi…nhưng ngươi thậm chí cũng không biết hắn đang nhìn ngươi…
Trong lòng Thẩm Hạ Đông có chút sợ hãi,hắn không dám tiếp tục tìm hiểu tiếng động đó vang ra đâu nữa…
Hiện tại hắn chỉ muốn trở về phòng,dùng chăn bao đầu lại,hảo hảo ngủ một giấc.
Thẩm Hạ Đông chuyển hướng,đi về phòng mình. Nhưng khi hắn quay đầu đi, lại nghe thấy một thanh âm rất nhỏ truyền đến,hắn cứng ngắt dừng lại. Sau lưng run lên từng đợt, cũng không phải hắn quá hiếu kì,hắn cũng không muốn gặp rắc rối làm gì.Nhưng mà ..giọng nói kia lại là của Thẩm Thanh..
Ở khoảng cách xa như vậy, hoàn toàn không thể nghe rõ Thẩm Thanh đang nói gì. Thẩm Hạ Đông đành lùi về sau vài bước, đến gần cửa toilet. Từ khe cửa nhìn vào chỉ thấy một mảnh tối đen,hắn không dám phát ra tiếng động, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
_Ngươi giết nàng a…Ngươi giết nàng a…con đàn bà độc ác… sao còn nhỏ mà ngươi lại độc ác như vậy, hả ?
_”Còn có người cha ghê tởm kia của ngươi,tốt nhất các ngươi nên chết hết đi…cả hai đều chết…” giọng nói kia dần trở nên nặng nề,tựa hồ còn mang theo tiếng cười. Thẩm Hạ Đông ở bên ngoài đổ một thân mồ hôi lạnh,bên trong cánh cửa bỗng dưng im bặt.
Ngay khi Thẩm Hạ Đông định đẩy cửa vào, Thẩm Thanh lại mở miệng nói “Không đúng, không thể để các ngươi chết dễ dàng như vậy…”
Chết ? Con đàn bà ? Người cha ghê tởm ? Đầu óc Thẩm Hạ Đông nhất thời hỗn loạn,Thẩm Thanh đang nói gì ? Hắn muốn làm rõ nhựng bên trong lại khôi phục yên tĩnh.
Lần này Thẩm Hạ Đông đợi thật lâu,cũng không thấy Thẩm Thanh lên tiếng,lập tức trong lòng sốt ruột,hắn sợ Thẩm Thanh xảy ra chuyện gì bất trắc. Thẩm Hạ Đông lập tức đi vào, thử gọi “Tiểu Thanh.”
Trong bóng tối , chỉ mơ hồ thấy một bóng người,Thẩm Hạ Đông đưa tay mở đèn,đèn hình như bị hư, bật mãi vẫn không lên.
Chờ khi Thẩm Hạ Đông quay đầu lại,liền nhìn thấy nửa gương mặt của Thẩm Thanh dưới ánh trăng từ cửa rọi vào phát ra màu lam nhạt quỷ dị, tay dùng lược chậm rãi chải tóc,sau đó buông lược xuống,khóe miệng mỉm cười,mở hộp trét phấn lên mặt mình,động tác cực kỳ chậm,chậm đến mức làm người ta sởn cả tóc gáy, run rẩy sợ hãi.
Mà bây giờ Thẩm Hạ Đông thật sự cảm thấy như thế.
Không dám tới gần,cũng không dám gọi Thẩm Thanh,hắn không biết bây giờ Thẩm Thanh đang rơi vào tình huống như thế nào,vạn nhất là mộng du thì sao ? Có người từng nói,người đang mộng du không thể bị đang thức!
Thẩm Thanh đánh phấn trắng bệch cả mặt,sau đó bắt đầu thoa son .
Son môi có màu hồng nhạt. Theo Thẩm Hạ Đông nhớ thì Trần Lệ không dùng loại son màu này,mà Thẩm Thanh lại chưa bao giờ trang điểm…
Đến lúc Thẩm Thanh quay đầu lại,Thẩm Đông liền ngẩn người, hai mắt trừng lớn. Khuôn mặt này…sao lại quen thuộc như thế?
Nụ cười kia…nhìn thật quen mắt.. !? Thẩm Hạ Đông vẫn không nhúc nhích,Thẩm Thanh đứng trước gương xoay một vòng,tựa hồ thật vừa lòng với tài hóa trang của mình.
Sau đó điều chỉnh gương mặt lại một chút,mấp máy đôi môi,lướt qua Thẩm Hạ Đông.
Trong miệng còn ngâm nga bài hát mà Thẩm Hạ Đông rất quen thuộc,đó mà ca khúc mà năm đó rất được yêu thích, là của một nữ ca sĩ,là một bản tình ca. Giọng hát của nữ ca sĩ nổi tiếng kia ngọt ngào ôn nhu,là một loại ngọt nị đến mức có thể từng giọt từng giọt rót vào lòng người.
Chính là còn có ai cũng thường xuyên ngâm nga bài hát này chứ…
Thẩm Hạ Đông hoảng hốt nhìn theo bóng Thẩm Thanh,tiếng ca kia chậm rãi phiêu tán bên tai mình. Mang theo khoái hoạt, hồn nhiên…là ai đây…
Thẩm Hạ Đông nhắm chặt hai mắt, thanh âm kia rõ ràng không phải giọng hát của Thẩm Thanh…
Trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn kí ức,nhanh đến mức Thẩm Hạ Đông không thể bắt kịp. Đột nhiên một gương mặt mỉm cười hiện ra trước mặt mình,Thẩm Hạ Đông lập tức trợn to hai mắt. DƯƠNG HOẰNG!! Là mẹ của Thẩm Thành!!
Thẩm Hạ Đông không khỏi lui về sau,cả khuôn mặt đều tràn đầp khiếp sợ..
Trong hành lang vẫn còn phiêu đãng thanh âm kia,gằn từng tiếng, một chút một chút rót vào trong tai Thẩm Hạ Đông. Thẩm Thanh một thân bạch sắc áo ngủ khiến hắn càng cảm thấy quen thuộc,Dương Hoằng trong trí nhớ yêu nhất mặc áo ngủ màu trắng…
Thẩm Thanh một đường ngâm nga,vẫn cứ mỉm cười,tiếp tục đi dọc hành lang. Cuối hành lang là một cánh cửa,chỉ cần mở nó ra có thể nhìn thấy sân thượng.
Nàng chậm chạp đi về phía trước,mái tóc đen dài cùng áo ngủ màu trắng lay động theo làn gió.
Thẩm Hạ Đông hoảng sợ,cố gắng chạy thật nhanh ,muốn cản Thẩm Thanh lại. Đến khi hắn chạy tới cửa,Thẩm Thanh đã đứng trên lan can .
Nàng xoay lưng về phía mình,vẫn không nhúc nhích. Mái tóc đen dài nhẹ nhàng phiêu tán trong gió, bay bổng , dây dưa,một cỗ không hiểu đau đớn kịch liệt bao phủ trái tim Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông há hốc mồm,lại hoảng hốt phát hiện mình không thể phát ra âm thanh. Muốn chạy tới ngăn cản Thẩm Thanh,nhưng đôi chân như bị đóng chặt,nặng nề cố định trên mặt đất.
Đột nhiên, Thẩm Thanh xoay đầu,hé ra gương mặt quen thuộc,là khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Thẩm Thanh, nhưng đôi mắt to kia lại chứa đựng cảm xúc mà Thẩm Thanh chưa từng có,nồng đậm bi thương,tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Nhưng nàng chỉ lẳng lặng tuyệt vọng nhìn Thẩm Hạ Đông
Thời điểm Thẩm Đông nhìn vào đôi mắt kia,trong lòng hắn mãnh kiệt căng thẳng.
Người phụ nữ kia đột nhiên quay đầu, thả người nhảy xuống, Thẩm Hạ Đông nhìn nàng rơi xuống,dường như trái tim cũng chìm vào vực sâu “THÔNG!”. Cuối cùng tiếng va đập nặng nề vang lên,kết thúc tất cả.
Trong đầu Thẩm Hạ Đông vô thức hiện ra một bức họa,người nữ nhân kia một đầu tóc dài tán loạn trên mặt đất,bạch sắc áo ngủ,trên mặt nhuộm đẫm máu tươi. Trong không khí tản ra mùi rỉ sắt tanh tưởi…tràn ngập trong tâm trí..
KHÔNG CẦN…KHÔNG CẦN…KHÔNG CẦN…Thẩm Hạ Đông điên cuồng hét to..
_”Không cần!!!” trên giường Thẩm Hạ Đông thống khổ vặn vẹo,đột nhiên hắn mở mắt ngồi dậy. Chưa hết khủng hoảng,hắn kinh ngạc lau đi mồ hôi trên trán. Tại sao lại mơ thấy ác mộng? Tại sao lại là giấc mơ đó ?
Trái tim vẫn phù phù đập liên hồi,tầm mắt hắn đảo quanh phòng,thời điểm nhìn thấy tấm ảnh trước mặt,toàn thân như bị hút hết khí lực, cả bả vai đều xụi xuống.
Ảnh chụp…
Ảnh chụp rõ ràng đã mất….
Vì cái gì lại xuất hiện…Thẩm Hạ Đông đều nhanh bị bức điên rồi, hắn nhìn gương mặt quen thuộc kia ,lắc đầu “Ngươi đừng tới tìm ta nữa…Coi như ta cầu ngươi…Là ta có lỗi với mẹ ngươi cũng thực có lỗi với ngươi…Nhưng mà ta xin ngươi để cho ta yên được không…Coi như ta cầu ngươi…Ba ba van xin con….”
Thẩm Hạ Đông quỳ trên giường,không ngừng vái lạy Thẩm Thành…
Thản nhiên ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trong tấm ảnh,gương mặt không có bất kì biểu cảm nào,nhưng ánh mắt lại như buông xuống,nhìn Thẩm Hạ Đông quỳ lạy, nhìn Thẩm Hạ Đông chật vật…
Là lẳng lặng, là thong thả, trong mắt dâng lên một tia hưởng thụ…
Thẩm Hạ Đông bất động thẳng tắp nhìn chằm chằm Thẩm Thành trong ảnh,mãi đến hơn sáu giờ, trời đã muốn sáng hoàn toàn,hắn mới giật giật đôi tay tê cứng,đứng dậy xuống giường.
Trần Lệ đã dậy từ sớm,hình như cũng ngủ không ngon,mặt mày gắt gao nhíu chặt.
Thời điểm Trần Lệ mang Thẩm Thanh xuống lầu dùng điểm tâm,Thẩm Hạ Đông theo bản năng nhìn thoáng qua áo ngủ trên người con gái, là hình nhân vật hoạt họa. Trong lòng nhẹ nhàng thả lỏng một hơi.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Hạ Đông nhận được điện thoại, người gọi xưng là Đặng Dương, viên cảnh sát mà lần trước đã tới nhà hắn. Bảo là có chuyện muốn nói với hắn,hẹn hắn ra ngoài gặp mặt. Thẩm Hạ Đông nói “Hảo”, cơm nước xong xuôi ,báo cho Trần Lệ một tiếng là muốn ra ngoài.
Trần Lệ một bên đút Thẩm Thanh,thình lình hỏi một câu “Điện thoại của ai ?”
Thẩm Hạ Đông quay đầu lại, cảm thấy không phải việc gì quan trọng,dù sao chỉ là chuyện của Thẩm Thành,nàng cũng không thích nghe.
Liền nói “Không có chuyện gì, ra ngoài gặp bằng hữu thôi.”
Trần Lệ cũng không hỏi lại.
Sau khi ra khỏi nhà, Thẩm Hạ Đông không tự chủ nhìn thoáng qua cửa sổ trong phòng mình,bức màn chưa khép chặt, mà còn có chỗ hé ra.
Tựa hồ có người đang đứng nơi đó, yên lặng nhìn mình.
Thẩm Hạ Đông rụt cổ vào trong áo khoác,không dám tiếp tục nhìn lên .
Đi tới vỉa hè,đón một chiếc xe ,tới chỗ mà Đặng Dương đã hẹn.