Dưỡng Quỷ

Chương 59

_Phải đi sao ? Chờ hắn về ta sẽ nói với hắn là có các ngươi đến tìm.

Tựa hồ là sớm đoán được hắn sẽ xuất hiện. chủ nhà đã chờ sẵn ở đại sảnh, ngẩng đầu nhìn lão Trần đang giận dữ lao xuống.

Nhìn thấy Hã Nhã Chi, lão Trần chỉ cứng ngắt giật giật khóe miệng “Đúng vậy, ta đi trước, đã quấy rầy.”

Hắn đi xuống lầu, đang chuẩn bị ra cửa chợt quay đầu lại nói “Vừa rồi trà rất ngon, cám ơn ngươi, lần sau còn muốn hỏi ngươi công thức pha trà như thế nào a.”

Hà Nhã Chi cúi đầu nhấm một ngụm trà “Ân, lần sau sẽ chỉ ngươi.”

Nàng mỉm cười, khóe miệng bị nước trà nhiễm đỏ ,lão Trần không hiểu cảm thấy có chút rùng rợn.

Ngẩng đầu phát hiện Trương Mục cũng đang đi xuống,hắn liền vội vàng nói với Hà Nhã Chi một câu “Tái kiến.” Sau đó bỏ chạy.

Hà Nhã Chi nhìn theo bóng dáng của hắn,hồi lâu mới gật gật đầu “Tái kiến.”

Trương Mục liếc nhìn nàng,nữ nhân thủy chung vẫn duy trì nụ cười với hắn.

Trương Mục nheo mắt lại,cảm thấy có chút khó hiểu. Nữ nhân này thật kì quái…

Có điều việc cấp bách bây giờ là phải tìm cho ra Thẩm Hạ Đông,sau đó là Thẩm Thành.

Nghĩ thế hắn liền đuổi theo một bên đang sinh hờn dỗi Lão Trần.

Thẩm Hạ Đông ở công ty ,sau khi hoàn thành một đống công việc lớn nhỏ thì cũng đã đến trưa,chính xác là tới giờ ăn cơm.

Có ý tránh né một đám người ngoài hành lang,Thẩm Hạ Đông theo một lối khác đi đến thang máy,cửa thang máy vừa mở ra, hắn ngẩng đầu phát hiện là Trương Mục cùng lão Trần. Trong lòng “Thông!” một tiếng,hắn hoảng sợ. Thẩm Hạ Đông khẩn trương nhìn bọn họ “Các ngươi…”

Thẩm Hạ Đông thật sự rất biết ơn Trương Mục cùng lão Trần,dù sao bọn họ cũng đã giúp đỡ mình nhiều như vậy,đặc biệt là Trương Mục,cho mình công ăn việc làm,còn tìm cách đưa con gái mình ra nước ngoài du học . Trừ bỏ cảm kích vẫn là cảm kích..

Chính là mỗi khi bị Trương Mục ép hỏi như vậy,Thẩm Hạ Đông đều rất bối rối không biết nên trả lời hắn như thế nào cho phải.

Ánh mắt hắn lảng tránh, không dám nhìn Trương Mục.

_”Ta thấy được hắn, là đêm qua. Ta tận mắt nhìn thấy,đó chính là hắn. Thẩm tiên sinh, ngươi đừng tiếp tục giấu diếm nữa,chẳng lẽ phải tận mắt chứng kiến có người bị giết ngươi mới cao hứng sao ? Mặc cho hắn làm xằng làm bậy ??” Trương Mục giận dữ.

Lão Trần nhìn Thẩm Hạ Đông như vậy cũng không biết nên nói gì, chỉ nhẹ nhàng phụ họa “Nếu ngươi chịu nói hắn đang ở đâu thì tốt rồi…”

_”Không phải là Thẩm Thành làm.” Thẩm Hạ Đông cúi đầu,tách trà trong tay dần dần nguội lạnh,hắn dùng ngữ khí kiên định quả quyết với Trương Mục cùng lão Trần. Nhìn thái độ của Thẩm Hạ,Trương Mục cảm thấy có chút bất đắc dĩ,hắn đan hai tay vào nhau “Làm sao ngươi biết ?”

_”Ta, Ta là biết…” Thẩm Hạ Đông trong giọng nói có vẻ kích động,Trương Mục đột nhiên cười ra tiếng,hắn ngả người ra sau, dựa vào sô pha,nhìn Thẩm Hạ Đông “Ta đã biết hắn đang ở đâu,nếu muốn bắt hắn thì dễ như trở bàn tay. Lần này ta tới đây,là muốn nói cho ngươi biết một chuyện,hắn giết ngươi vô tội,ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Trương Mục đứng lên, đi đến chỗ Thẩm Hạ Đông,vỗ vỗ bả vai hắn. Sau đó mỉm cười rời đi.

Thẩm Hạ Đông lập tức trừng lớn,hắn nhìn sang lão Trần. Lão Trần do dự trong chốc lát, không tiếng động tránh đi tầm mắt của hắn, khẽ gật đầu.

Không đợi Thẩm Hạ Đông lên tiếng,lão Trần vội vàng đứng dậy,rời khỏi quán cà phê.

_”Tại sao ngươi lại lừa hắn ? Hắn sẽ tin sao ?” Tuy rằng không muốn nói chuyện với Trương Mục,nhưng lão Trần không khỏi có chút tò mò.

Trương Mục ngồi trên xe, nhìn Thẩm Hạ Đông vẫn còn ngồi trong quán cà phê,nhếch miệng cười “Hắn có thể không tin,nhưng hắn không dám phớt lờ. Đúng rồi, không phải đã nói mặc kệ ta sao ?Còn ở đây làm gì ?” ( lại ăn hiếp người ta rồi QAQ )

Đề tài vừa chuyển, Trương Mục nhìn lão Trần.

Lão Trần không hiểu sao mặt có chút nóng lên,hắn trừng mắt nhìn Trương Mục “Ngươi nghĩ rằng ta thích theo ngươi chắc !? Nếu vụ án này không được giải quyết thì ngay cả ta cũng bị liên lụy.”

_”À ?” Trương Mục cười có chút cổ quái,lão Trần đang muốn mắng hắn thì Trương Mục bỗng dưng biến sắc,khởi động xe.

Lão Trần nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của Trương Mục,chỉ thấy Thẩm Hạ Đông vội vàng đón một chiếc taxi,lên xe rời đi.

Hai người bám theo chiếc taxi kia,chỉ thấy taxi chạy đến chỗ trọ của Thẩm Hạ Đông,Trương Mục dừng xe,nhìn Thẩm Hạ Đông vội vã trả tiền, sau đó xuống xe vào nhà.

_”Không theo sao ?” Lão Trần hỏi

Trương Mục lắc đầu “Ta vừa mới kiểm tra qua,Thẩm Thành không ở trong đó. Chắc chắn Thẩm Hạ Đông biết Thẩm Thành đang ở đâu, hắn nhất định sẽ đi tìm Thẩm Thành, nhằm xác định xem lời của ta nói có thật hay không.”

****

_”Sớm như vậy đã trở lại ?” Hà Nhã Chi ngạc nhiên nhìn Thẩm Hạ Đông,Thẩm Hạ Đông cũng không có tâm trạng nói chuyện,vẻ mặt sốt ruột chạy lên lầu.

Mãi cho đến khi hắn ở trên lầu cố gắng hô to tên Thẩm Thành, cũng không thấy Thẩm Thành xuất hiện.

Thẩm Thành đang ở đâu ? Nếu lời Trương Mục nói là thật thì sao ? Thẩm Hạ Đông hoang mang rối loạn chạy xuống lầu,nếu Thẩm Thành xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ?

_”Gấp gáp đi đâu vậy ? Có chuyện gì sao ?” Hà Nhã Chí đứng trước mặt hắn, Thẩm Hạ Đông đột nhiên cảm thấy thật phiền, không kiềm  được mà lớn tiếng với nàng “Ngươi đừng hỏi!” sau đó rời đi. Không chú ý đến Hà Nhã Chi phía sau vẻ mặt cứng đờ.

Hắn đón một chiếc xe, đi đến khu nhà xưởng bỏ hoang, có lẽ hắn sẽ tìm thấy Thẩm Thành…

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu khô rát.

Nếu Thẩm Thành vẫn không thấy? Hắn phải làm sao bây giờ ? Thẩm Hạ Đông bứt tóc, trong lòng nóng như lửa đốt.

Mà khi hắn ngẩng đầu lên,từ kính chiếu hậu thấy được có một chiếc xe,khiến hắn không khỏi chú ý đến, chiếc xe nhìn thật quen mắt, hơn nữa hình như hắn đã thấy nó từ lúc ra khỏi quán cà phê, có vẻ như nó vẫn luôn theo sau mình.

Chẳng lẽ là do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều ? Thẩm Hạ Đông bắt đầu cảnh giác chiếc xe đó,sau đó hắn xác định chiếc xe đó thật sự đang theo dõi mình.

Cẩn thận nghĩ lại, rất có khả năng là Trương Mục.

Ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa.

_”Sư phụ, làm phiền ngươi quay xe sang hướng khác.”

Xe hướng đến nghĩa trang,Thẩm Hạ Đông nhìn đến chiếc xe vẫn như cũ đi theo mình.

_”Hắn vào rồi.” Lão Trần nói

Hai người dừng lại, xuống xe đuổi theo.

Thẩm Hạ Đông đứng trước mộ Thẩm Thành,vốn định né tránh bọn Trương Mục,nhưng khi đến đây hắn mới phát hiện, lâu rồi mình không có tới.

Không đến thăm Thẩm Thành cùng Dương Hoằng.

Nhìn Thẩm Thành trong ảnh, Thẩm Hạ Đông đột nhiên quỳ xuống,dùng tay lau đi tro bụi “Bọn họ đều nói là con làm, ba ba không tin.”

Vẫn luôn cảm thấy nhói đau, mỗi lần nhìn đến Thẩm Thành, hắn đều nhịn không được nghĩ tới chuyện trước kia.

_”Con rất giống mụ mụ của con. Khi còn bé ba đã cảm thấy rất giống, đặc biệt là đôi mắt.” Thẩm Hạ Đông khẽ cười.

_”Làm sao bây giờ ? Đã đi đến nước này rồi. Nhưng có phải là con làm hay không ? Con thật sự sẽ nói cho ba biết sao ?” Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thành,sau đó dùng ngón tay vuốt ve đôi mắt của hắn, một loại động tác như là đang quệt đi nước mắt,mơn trớn đôi mắt trong tấm hình…

_Không sao, cho dù là con cũng không sao,ba sẽ ở bên cạnh con. Con muốn nghĩ như thế nào cũng được, là bù đắp cũng tốt,muốn ba dùng loại tình cảm kia đối đãi với con cũng không sao. Ba sẽ luôn ở bên  con.

Nhìn nam nhân quỳ trên mặt đất thật lâu nhưng vẫn chưa có ý định đứng lên,cũng không thấy Thẩm Thành,Trương Mục cùng lão Trần đứng bất động tại chỗ chờ đợi,đợi mãi đến khi Trương Mục bắt đầu hoài nghi ,chẳng lẽ mình đoán lầm ?

Đột nhiên, trong đầu hiện lên một nữ nhân với khuôn mặt tươi cười,là chủ nhà của Thẩm Hạ Đông. Trương Mục có chút thất thần.

Lão Trần nhìn Thẩm Hạ Đông, trong lòng khẽ thở dài,kì thật nam nhân này rất đáng thương…

Thẩm Hạ Đông dùng khóe mắt dư quang phát hiện Trương Mục cùng lão Trần đang núp sau một cái cây,trong lòng cảm thấy áy náy.

Hắn đứng lên, hai chân có chút chết lặng,không cẩn thật lại ngã xuống,đã nghĩ mình sẽ chúi nhủi xuống đất, không ngờ thân thể giống như được cái gì đó đỡ lấy, Thẩm Hạ Đông đứng dậy, vội vàng xoay người nhìn xung quanh,phát hiện bên cạnh không có một bóng người.Chắc là vừa rồi đầu ngã choáng váng, gặp ảo giác đi..

Thẩm Hạ Đông vỗ vỗ bùn đất trên người,nghĩ thầm,trễ quá rồi, đến lúc phải đi. Không xin phép mà đã chạy ra khỏi công ty,trở về nhất định sẽ bị cấp trên mắng.

Giật giật chân, Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thành trong ảnh, tâm sinh thương tiếc, hắn cúi đầu, mở miệng, ôn nhu nói “Ba ba yêu con.”

Về phần hàm nghĩa của những lời này,cũng chỉ có Thẩm Hạ Đông tự mình hiểu được mà thôi…

Nhìn mộ của Dương Hoằng cách đó không xa,Thẩm Hạ Đông lựa chọn không đi qua,hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm Thẩm Thành mới sinh không lâu,lúc ấy Thẩm Hạ Đông từng có một ý định tìm mọi cách giữ Thẩm Thành ở lại bên cạnh mình,thẳng thắn nói với Trần Lệ, mình có một đứa con trai,hắn muốn tự tay nuôi nấng Thẩm Thành,nhưng đến lúc đó Thẩm Thành nhất định sẽ phải rời xa mẹ ruột của mình,cho dù có thể mang về Thẩm Hạ Đông cũng biết chắc rằng Thẩm Thành sẽ không có được một cuộc sống hạnh phúc,có cái mẹ kế,hơn nữa mình còn phải bận rộn làm việc, không thể dành thời gian chăm sóc Thẩm Thành. Sự kiện kia cứ như vậy mà bị lãng quên…

Đương nhiên, hiện tại ngẫm lại,Thẩm Hạ Đông cảm thấy thật may mắn khi lúc đó mình không mang Thẩm Thành về,có lẽ mọi chuyện còn trở nên tệ hại hơn cũng không chừng…

Ngày đó Thẩm Thành sinh ra,là một ngày nắng chói chang vô cùng oi bức, ở trong phòng sinh,nho nhỏ Thẩm Thành oa oa khóc lớn,Thẩm Hạ Đông xúc động đến mức hai mắt phiếm hồng,ôm Thẩm Thành bé nhỏ  vào trong ***g ngực,lần đầu tiên thể nghiệm loại cảm giác khi được làm một người cha…

Giống như đối đãi với bảo bối của mình, Thẩm Hạ Đông cẩn thận đưa hắn phủng trong lòng bàn tay,nhìn hắn vẫn còn chưa mở mắt,Thẩm Hạ Đông thân thân khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn,cười cười ngốc nghếch như một đứa trẻ.

Kia có thể chính là chuyện vui sướng nhất trong suốt cuộc đời của Thẩm Hạ Đông..

Thẩm Hạ Đông nâng mắt lên, nhìn Thẩm Thành nở nụ cười..