Dưỡng Quỷ

Chương 52

Thẩm Hạ Đông choáng váng, hắn thật sự bi dọa.

Trời ạ…

Hắn không biết phải dùng những từ ngữ nào để hình dung tâm tình của mình hiện giờ.

Người đang đứng trước mặt hắn ,không phải là Thẩm Thành thì còn ai vào đây nữa!?

Thẩm Hạ Đông lui về sau một bước,quay đầu nhìn xung quanh, sau đó dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Thẩm Thành một cách trân trối.

_”Ngươi biết ta sao ?” Ngươi kia mặt không đổi sắc chống lại hắn, Thẩm Hạ Đông đứng thẩn thờ nửa ngày nhưng  vẫn không thể thốt ra nửa lời,hắn hoàn toàn không biết người kia muốn nói gì.

Thẩm Thành đột nhiên ngẩng đầu, kích động túm lấy cà-vạt của Thẩm Hạ Đông, ánh mắt tối sầm “Ngươi biết ta sao ?”

Một cỗ sát y bao trùm cả người hắn,Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thành,hắn há miệng thở dốc “A?”

Bàn tay kháp trụ cổ hắn càng siết chặt hơn, Thẩm Hạ Đông vẫn không nói gì.

Thẩm Thành cũng không chịu buông tay.

Đột nhiên có người hô to “Tiểu Bạch! Ngươi đang làm cái gì !?” Chủ nhân của giọng nói chạy tới ,kéo Thẩm Thành ra.

Thẩm Hạ Đông gục đầu ho khan.

_”Thực xin lỗi Thẩm ca, đầu óc hắn không được bình thường, đã dọa đến ngươi.” Tiểu Vương vội vàng xem xét thương thế của Thẩm Hạ Đông,Thẩm Hạ Đông khoát tay ý bảo không sao.

Nhìn Thẩm Thành một bộ đây muốn giết ngươi,lại nhìn Tiểu Vương. Người  lúc nãy mình gặp trong WC, không phải là họ sao!

_”Hắn…là ai ?” Thẩm Hạ Đông nhìn Tiểu Vương.

Hành động vừa rồi của Thẩm Thành chứng tỏ nó hoàn toàn không nhận ra mình, vậy làm thế nào mà nó lại quen biết Tiểu Vương ? Còn ở cùng Tiểu Vương nữa ?

_”Hắn…” Tiểu Vương khó xử, vẻ mặt sầu não.

Thẩm Thành đột nhiên thoát khỏi tay Tiểu Vương, cầm con dao đâm về phía Thẩm Hạ Đông,Thẩm Hạ Đông không kịp phòng thủ, bị con dao rạch một đường trên cánh tay,khiến hắn không khỏi lảo đảo lui về sau mấy bước.

_”Thẩm Thành…” Hắn ngỡ ngàng nhìn Thẩm Thành.

_”Ngươi…Thẩm ca,ngươi biết hắn sao ?”Tiểu Vương giật mình nhìn về phía Thẩm Hạ Đông.

Thẩm Hạ Đông lắc đầu, hoang mang rối loạn bỏ chạy.

_”Tiểu Bạch! Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy ???” Tiểu Vương lãnh nghiêm mặt nhìn người bên cạnh,ai ngờ người kia chỉ thản nhiên liếc liếc hắn một cái sau đó không tiếng động tiêu thất.

_”Ngươi muốn đi đâu!!” Tiểu Vương thét lớn.

Thẩm Hạ Đông chỉ biết chạy trối chết, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết mình muốn đi đâu.

Cuối cùng hắn chạy vào một con hẻm tối đen như mực, tựa lưng vào tường thở hổn hển.

Thẩm Thành thế nhưng xuất hiện…

Hắn vươn tay nhéo nhéo mặt mình, có cảm giác đau, vậy đây là sự thật.

Nhưng nó thật sự không biết mình là ai sao ?  Giống như lần trước ? Hay là đang giả vờ ?

Vì cái gì lại chạy trốn ? Thẩm Hạ Đông cảm thấy khó xử.

Thẩm Thành cùng Tiểu Vương là loại quan hệ đó sao ? Thẩm Thành xuất hiện…Thẩm Hạ Đông không biết nên vui hay nên buồn, hắn tựa lưng vào tường,chỉ muốn cười, nhịn không được nở nụ cười. Rồi khi nhớ tới cảnh tượng trong WC, lại cảm thấy có chút chua xót.

Đầu hẻm đột nhiên xuất hiện một thân ảnh,Thẩm Hạ Đông vừa phát hiện liền bật người đứng thẳng, khẩn trương hề hề nhìn người kia.

Đó là Thẩm Thành, không thể nào lầm được.

Thẩm Hạ Đông vẫn duy trì tư thế bất động, người kia chậm rãi tới gần hắn “Ngươi biết ta sao ?”

_”Biết.” Thẩm Hạ Đông nói.

Không việc gì phải trốn tránh.

_”Ta là ai ?” Hắn dừng bước đợi câu trả lời của Thẩm Hạ Đông, Thẩm Hạ Đông trầm mặc một hồi,ngay khi Thẩm Thành định tiến tới, hắn chợt mở miệng “Ngươi là con ta.”

Thẩm Thành không nói gì,dưới ánh đèn Thẩm Hạ Đông có thể thấy rõ thân thể Thẩm Thành hơi run rẩy một chút.

_Ngươi tên là Thẩm Thành.

_”Ngươi nói bậy!” Thẩm Thành kích động đánh gãy lời hắn.

Thẩm Hạ Đông quả quyết “Ngươi chính là Thẩm Thành!”

Bóng đen kia xoay người bước đi.

Thẩm Hạ Đông tiếp tục nói “Ngươi biết  rõ ngươi tên Thẩm Thành đúngkhông ? Ngươi vẫn nhớ!”

Thẩm Thành sửng sốt một chút,nhưng vẫn không dừng lại.

_”Chỉ có Thẩm Thành mới có thể hận ta đến tận xương tủy như vậy, vừa rồi ngươi không phải muốn giết ta sao ? Bây giờ vì cái gì lại muốn đi ??” Thẩm Hạ Đông đuổi theo hắn “Ngươi là Thẩm Thành.”

_”Ta không phải!!” Thẩm Thành xoay đầu, hung ác nhìn Thẩm Hạ Đông,Thẩm Hạ Đông cúi đầu nhìn xuống đôi chân trong suốt của hắn “Sao lại không phải là Thẩm Thành… từ thân thể đến ánh mắt còn có khuôn mặt của ngươi nữa,tất cả đều giống hệt Thẩm Thành, ngươi việc gì phải chối.”

_”Ngươi nói thêm một câu nữa ta sẽ giết ngươi.” Thẩm Thành đột nhiên áp sát người hắn,hung hăng nắm lấy cổ Thẩm Hạ Đông,đánh vào tường “Ta không phải!”

_Là ngươi.

_”Phanh!” Đầu bị đập mạnh vào tường “Ta nói ta không phải!”

_”Ngươi là Thẩm Thành.” Thẩm Hạ Đông đau đến nhíu mày,đầu óc trống rỗng.

_”Ta không phải là hắn! Ta không phải là hắn!” Thẩm Thành một lần lại một lần hung hăng đập đầu Thẩm Hạ Đông vào tường,thẳng đến khi máu từ trên đầu Thẩm Hạ Đông chảy xuống cổ,hắn mới chịu ngừng lại một chút, sau đó dùng sức ném Thẩm Hạ Đông xuống đất.

_”Là ngươi, ngươi chính là Thẩm Thành a…” Thẩm Hạ Đông liều mạng cuộn mình trên mặt đất, hai tay che lấy đầu,tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ,nhờ phản quang vào mới biết được Thẩm Thành đang cúi đầu nhìn hắn.

_Sao ngươi lại phải chối, ngươi chính là Thẩm Thành..

_”Ta không phải!” Thẩm Thành ngồi xổm xuống xách Thẩm Hạ Đông lên, một tay nắm lấy cái ót của Thẩm Hạ Đông, tay còn lại trét đầy máu tươi lên mặt hắn  “Hắn sẽ làm như vậy với ngươi sao ? Hắn muốn giết ngươi giống ta sao ?”

Thẩm Hạ Đông gật đầu “Sẽ…”

_Hắn còn dùng biện pháp lợi hại hơn,hắn tra tấn ta sắp điên rồi..So với việc giết chết ta còn tàn nhẫn gấp ngàn lần,làm cho lương tâm ta không ngừng bị cắn rứt,không có một ngày an bình!”

_”Hắn không có!” Thẩm Thành đột nhiên đẩy ngã Thẩm Hạ Đông.

“Thông!” Một tiếng,Thẩm Hạ Đông đau đến mức run rẩy,”Ngươi đi đâu vậy…”Vì cái gì lại không chịu nhận,giả vờ  như không quen biết ta…

Chính là còn kịp nói ra, Thẩm Hạ Đông đã bị một cước đá ngất.

****

Sau khi tỉnh lại Thẩm Hạ Đông phát hiện mình đang nằm ở ngã tư đường,trời vẫn còn tối,nhìn đồng hồ, gần năm giờ sáng.

Thẩm Hạ Đông ngồi dậy, cảm thấy đầu đau lợi hại,hắn nhìn thoáng ra qua vũng máu chảy trên mặt đất. Đơn giản băng bó một chút, run rẩy đứng lên bằng hai chân. Nhìn xung quanh, Thẩm Thành không biết đã đi mất từ lúc nào.

Ngươi sao có thể nói mình không phải là Thẩm Thành chứ ?

Thẩm Hạ Đông cười khổ “Bộ dạng ngươi như vậy, có cố gắng như thế nào cũng không giống.”

****

_Tiểu Bạch, đã đi đâu vậy ? Ngươi có biết ta sắp bị ngươi hù chết hay không ? Làm gì mà tới giờ mới về nhà ?

Thấy Thẩm Thành vào cửa, Tiểu Vương liền chạy ra nghênh đón,lúc phát hiện bàn tay Thẩm Thành dính đầy máu tươi, hắn không khỏi kêu lên “Sao lại nhiều máu như vậy ? Ngươi đã làm gì vậy hả ???”

_”Cút ngay.” Thẩm Thành lạnh lùng nói, sau đó đẩy Tiểu Vương ra.

Tiểu Vương nhất thời á khẩu không nói nên lời,Tiểu Bạch làm sao vậy ?

Thẩm Thành nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của mình,ánh mắt trầm xuống.

Hắn đã từng thề,sẽ quên đi người kia, vĩnh viễn không gặp lại người kia,quên đi người kia, xóa bỏ người kia ra khỏi trí nhớ của mình,không bao giờ…xuất hiện trước mặt người kia nữa,nếu người kia dám xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ giết chết người kia.

Nhưng khi Thẩm Hạ Đông chân chính xuất hiện trước mặt hắn,tất cả mọi cố gắng đều trở nên uổng phí.

Ngày rời đi Thẩm hạ Đông, hắn lang thang khắp nơi,bởi vì thân thể bị thương ,không thể cầm cự mà ngất xỉu trước cửa một ngôi nhà.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm trong nhà, người đã mang hắn vào chính là Tiểu Vương.

Trong nháy mắt Thẩm Thành đã đem Tiểu Vương trở thành Thẩm Hạ Đông,thời điểm Tiểu Vương cười rộ lên đặc biệt rất giống Thẩm Hạ Đông,khiến cho hắn cứ lẳng lặng nhìn mãi.

_Ai, sao trên người ngươi chảy nhiều máu như vậy, ta lại không thấy được vết thương nào hết a ?

Chuyên tâm tìm kiếm ,ánh mắt chứa đầy sự quan tâm.

_”A! Thân thể của ngươi sao lại đột nhiên trở nên trong suốt a!” Bộ dáng hoảng sợ.

Thẩm Thành vẫn bất động nhìn người trước mắt, người kia liền nhảy dựng lên “Ngươi là người hay quỷ !?”

_Uy, ngươi bị câm hả ?

Nhưng người kia vẫn tiếp tục chăm sóc hắn, càng về sau càng không sợ hãi “Không sao, miễn là ngươi không hại ta là được rồi.”

_Ngươi biết mình là ai chứ ? Ngươi tên gì ?

Thẩm Thành không nói lời nào, còn người kia thì cứ mãi liên miên cằn nhằn không dứt,giống như vĩnh viễn đều nói không xong. Trong mắt chỉ có duy nhất một mình hắn.

Đây là Thẩm Hạ Đông. Thẩm Thành nghĩ vậy, nhận định Tiểu Vương chính là Thẩm Hạ Đông.

Lúc đầu khi nhìn thấy Thẩm Hạ Đông, hắn cực kì hỗn loạn,vì cái gì lại có tới hai Thẩm Hạ Đông ? Vì cái gì ?

Mà Tiểu Vương lại dần dần trở nên xa lạ,Thẩm Thành mới quyết định đuổi theo Thẩm Hạ Đông , hắn khắc chế không được trong lòng lửa hận,hắn muốn giết Thẩm Hạ Đông.

Chính là hắn đã làm gì chứ…

Thẩm Thành nhìn hai bàn tay dính đầy máu của mình,hắn thật sự đã giết Thẩm Hạ Đông sao…Không có…Không thể…

_”Tiểu Bạch, ngươi đang làm gì bên trong vậy ?” Tiểu Vương gõ cửa,hồi lâu cũng không thấy có người trả lời,trong lòng vô cùng khẩn trương,liền mở cửa vào.

Người mới vừa rồi còn ở đây sao giờ lại biến mất không thấy ?

_”Tiểu Bạch ?” Tiểu Vương thử tìm kiếm khắp mọi nơi nhưng vẫn không thấy thân ảnh của hắn.

****

Đi đến ngã tư, hắn phát hiện Thẩm Hạ Đông đã đi mất,chỉ còn lại một bãi máu khô trên mặt đất. Hai tay hắn vô lực thả xuống.

Đúng rồi, ta đã nói,đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi…

****

Đi vào bệnh viện may mấy mũi, khi Thẩm Hạ Đông mang theo cái đầu đính đầy băng gạc ra khỏi bệnh viện thì trời đã muốn sáng.

Hắn lại đến công ty, xin phép nghỉ vài ngày ,chờ vết thương lành rồi lại đi làm.

Hắn muốn đi tìm Tiểu Vương, kể về chuyện của Thẩm Thành. Nhưng khi vừa định gọi điện cho Tiểu Vương thì hắn lại do dự.

Thẩm Thành muốn gặp mình sao ? Nhất định là không rồi. Nghĩ như vậy Thẩm Hạ Đông bỏ điện thoại vào túi quần.

Trong lòng thoải mái hơn rất nhiều,hắn vốn tình toán ngủ ở công ty chờ đến khi nhà sửa xong, nhưng hiện tại không có chỗ ở,đành phải thuê một gian phòng.

_”A!”Một người không cẩn thận đụng phải hắn,Thẩm Hạ Đông loạng choạng đứng vững sau đó đỡ lấy nàng “Ngươi không sao chứ ?”

Nữ nhân kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu nhặt đồ bỏ vào giỏ “Ta không sao, cám ơn ngươi.”

_”Ân, không có gì thì tốt rồi.” Thẩm Hạ Đông vừa định đi

Liền nghe người kia gọi lại “Chân ta bị thương, ngươi có thể đưa ta về nhà sao ?”