Dưỡng Quỷ

Chương 32

CHƯƠNG 32

Trước mắt nhoáng lên một cái,Thẩm Thành tựa hồ đã là trở thành một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Vóc dáng cao hơn, người càng có vẻ âm trầm. Vì cái miệng luôn luôn mím chặt,mái tóc che hết đôi mắt,lúc cúi đầu sẽ không ai biết hắn đang nghĩ gì,Thẩm Hạ Đông cũng vô pháp phỏng đoán tâm tư của hắn.

Bên dưới nhà của Dương Hoằng có một tầng hầm, là từ lúc mua đã có.

Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thành kéo cái giường qua một bên,Thẩm Thành đứng trước cửa hầm tối đen,không hề phát ra tiếng động.

Một lát sau, Thẩm Thành vói chân đi vào, leo xuống cầu thang.

Thẩm Hạ Đông nhìn hắn từng bước từng bước đi đến mặt đất.

Thẩm Thành tựa lưng vào cầu thang,bên trong tầng hầm thật u ám, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong góc.

Thẩm Thành đứng bất động nhìn người kia,ngươi  kia hình như cũng phát hiện ra Thẩm Thành, nhưng không nói gì.

Thẩm Thành chậm rãi đi qua,đứng trước mặt nàng “Mụ mụ.”

Người kia ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành “A, là Thành Thành sao…”

Sau đó trầm mặc thật lâu,Thẩm Thành vẫn không nhúc nhích nhìn Dương Hoằng.

Sau đó , truyền đến tiếng khóc nức nở của Dương Hoằng,nàng cúi đầu, chôn vùi khuôn mặt vào trong bóng tối.

Tiếng nức nở đứt quãng vang vọng trong không gian ngột ngạt nhỏ hẹp càng có vẻ lớn hơn, Thẩm Thành đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Dương Hoằng,Dương Hoằng ngẩng đầu, trong bóng tối không thể thấy rõ biểu tình của nàng,nhưng vẫn có thể cảm nhận được gương  mặt đẫm lệ của nàng, bộ dáng cực kì bi thương.

Bằng không sao có thể phát ra thứ âm thanh làm tan nát cõi lòng như vậy…

Thẩm Thành chạm vào mặt Dương Hoằng, một lần lại một lần lau đi thứ gì đó, phải là nước mắt.

_Sao mụ mụ lại ở  chỗ này, mụ mụ không vui sao ?

****

Một ngày, cánh cửa đột ngột bị phá khai,người xông vào chính là Trần Lệ,nàng không ngừng hô tên Dương Hoằng,nhưng vẫn không thấy Dương Hoằng xuất hiện.

Nàng đi tới chỗ Thẩm Thành,ngồi xổm xuống hỏi “Mụ mụ mày đâu ?”

Thẩm Thành không trả lời.

_”Mày lớn lên thật giống mẹ mày…” Trần Lệ đột nhiên nhíu mày, nắm lấy cằm Thẩm Thành, hung hăng dùng ngón tay bấu vào da thịt hắn “Đều là tiện nhân bại hoại hệt như mẹ mày.”

Đối với một đứa nhỏ, lại có thể dùng những lời ác độc như vậy..

_”Tao hỏi mày, mụ mụ mày ở đâu ? Trả lời tao ngay.” Trần Lệ  mãnh liệt giữ lấy bả vai Thẩm Thành,Thẩm Thành lung lay một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Lệ.

Trần Lệ ngẩn ra, lập tức cho hắn một bạt tay “Không được dùng ánh mắt đó nhìn tao!”

_”Ngươi đang làm gì Thành Thành !?” Dương Hoằng đứng trước cửa phòng Thẩm Thành,vội vàng chạy tới ôm hắn vào lòng,ngẩng đầu nhìn Trần Lệ “Sao ngươi có thể nặng tay với một đứa bé như vậy! Lương tâm ngươi bị chó ăn hả ?”

_”Cuối cùng ngươi cũng chịu lộ diện.” Trần Lệ cười lạnh, nàng từ trên cao nhìn xuống Dương Hoằng,”Ngươi nhớ không ? Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ta, ngươi còn nhớ sao ? Ngươi có cảm thấy lương tâm bất an? Có sợ hãi không ? Hả ? Con đĩ !”

Trần Lệ đột nhiên nổi giận.

Thẩm Hạ Đông nhớ mang máng, mỗi lần tới ngày giỗ của mẫu thân, Trần Lệ thường xuyên xuất môn một chuyến,thật lâu sau mới trở lại,có khi cả ngày cũng không về.

Dương Hoằng ngẩn ra, thân thể có chút run rẩy.

Lúc này, Trần Lệ đi tới xách áo Dương Hoằng,hung hăng cho nàng một bạt tay.

Thẩm Thành đứng một bên bị Trần Lệ xô đẩy, lung lay sắp ngã,Dương Hoằng tùy ý Trần Lệ đánh chữi,quỳ xuống gắt gao ôm Thẩm Thành vào lòng,hôn cái trán của hắn,môi có chút run run,nặn ra một nụ cười miễn cưỡng “Thành Thành ngoan, ra ngoài chơi. Mụ mụ bận chút chuyện. Được không ?”

Thẩm Thành bất động,nắm lấy ngón tay Dương Hoằng, lắc đầu “Không cần.”

_Ngoan, rồi mụ mụ sẽ tới tìm con.

_”Đi chết đi! Con tiện nhân này!” từng đợt cay độc nguyền rủa thỉnh thoảng truyền đến, Thẩm Thành quỳ trước cửa hầm, đầu hơi  gục xuống nhìn mụ mụ cùng nữ nhân kia thật lâu.

Hắn nghe thấy tiếng nữ nhân kia không ngừng mắng chữi, miệng liên tục đóng mở..

Mụ mụ bị cột vào ghế,bị bắt ngẩng đầu nhìn nữ nhân kia,nữ nhân kia hung hăng cầm ghế đập vào người mụ mụ, một lần lại một lần,có tiếng rên rĩ kì quái không ngừng truyền đến…

Hắn nghe thấy nữ nhân kia khóc khóc cười cười như một kẻ điên,mụ mụ thì sao ? Mụ mụ cũng vậy, hai người đều là kẻ điên.

Thẩm Thành chớp chớp mí mắt,có cái gì đó rơi xuống sàn nhà,tí tách, tí tách,trên mặt ướt sũng một mãnh..

Thẩm Hạ Đông đứng sau lưng hắn, nhìn.

****

Buổi tối,ánh trăng sáng ngời, chiếu vào cửa sổ,từng tia sáng thưa thớt rọi xuống mặt đất..

Dương Hoằng mặc một chiếc váy màu trắng, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, Thẩm Thành đứng bên cạnh nhìn nàng.

Dương Hoằng nắm tay hắn “Ba ba đã lâu không có tới thăm chúng ta, Thành Thành nhớ ba ba không ?”

Thẩm Thành không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Dương Hoằng liền cười, đôi môi tái nhợt “Mụ mụ rất nhờ ba ba.”

_”Ba ba là người tốt nhất trên thế giới này, Thành Thành không được chán ghét ba ba , biết không ?” Thẩm Thành trầm mặc nhìn Dương Hoằng.

Dương Hoằng nói “Thẩm Thành nhất định đang rất thắc mắc đúng không ?”

Nàng dùng đôi mắt ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Thẩm Thành, trên mặt tràn đầy ý cười “Mẹ và ba ba của con…”

Nói được một nửa, tựa hồ nhận ra không biết nên nói gì “Thành Thành còn quá nhỏ,sẽ không hiểu đâu. Đợi đến khi Thành Thành trưởng thành rồi,cố gắng thích một người , sẽ biết liền. Con chỉ cần biết mụ mụ rất yêu ba ba, rất yêu ba ba,nguyện ý vì ba ba mà trả giá tất cả. Như vậy là được rồi.”

Dương Hoằng quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ,lâm vào hồi ức của mình “Ba ba là người tốt nhất xuất hiện trong cuộc đời của mụ mụ,ba ba luôn ngại ngùng thẹn thùng,còn có chút yếu đuối. Không ai lại thích một người có tính cách như vậy. Nhưng tình cảm là một thứ rất kì quái,không thể hiểu được,yêu chính là yêu. Thành Thành a, ba ba là người duy nhất mà mụ mụ mụ yêu nhất…”

Dương Hoằng cười, nước mắt chậm rãi chảy xuống “Là lỗi của mụ mụ, không thể ở bên cạnh ba ba,đây là chuyện mà mụ mụ khó có thể chấp nhận nhất…”

Nàng nhắm mắt, không nhắc lại nữa, dường như đang ngủ, hô hấp mỏng manh nhưng vững vàng.

Thẩm Thành nhìn nàng “ Còn ba ba, ba ba thì sao ?” Dương Hoằng không trả lời hắn, hắn vẫn nhìn Dương Hoằng,nhưng không nhận được đáp án.

****

_Ngươi còn sống, điều này làm ta thực chướng mắt. Tại sao  luôn dùng bộ dạng như vậy xuất hiện trước mặt ta,lúc nào cũng cười, lúc nào cũng cười. Dương Hoằng, chúng ta đã đến lúc nên chấm dứt rồi.

_Vậy nên ?

_Rời đi nơi này, từ nay về sau liền biến mất, biến mất ngay trước mắt ta.

_Nếu ta nói không thì sao ?

_Ta sẽ ly hôn với Thẩm Hạ Đông,lấy lại tất cả mọi thứ mà ta đã cho hắn,đuổi hắn ra khỏi nhà,làm cho hắn sống không bằng một con chó.” Trần Lệ mặt không đổi sắc nhìn Dương Hoằng.

Dương Hoằng cúi đầu, tay khuấy cà phê,nàng cười nói “Vậy thì liên quan gì tới ta ? Ta có Thành Thành, Thành Thành là cuộc sống của ta. Ngươi có quyền gì mà bắt ta làm như vậy ?”

_”Ngươi sẽ làm.” Trần Lệ nói

_”Nếu ta không làm thì thế nào ?” Dương Hoằng ngẩng đầu nhìn nàng.

Trần Lệ nhếch miệng “Ngươi sẽ làm,Dương Hoằng, ngươi sẽ làm. Ngươi yêu hắn.”

Dương Hoằng ngừng tay,nàng nói “Tại sao phải làm như vậy ? Ngươi có thể sử dụng hành động trực tiếp,dùng một dao giết ta,sao lại muốn dây dưa nhiều năm như vậy ?”

_”Bởi vì ta muốn tra tấn ngươi a,tra tấn để ngươi sống không bằng chết.” Trần Lệ nói, nụ cười trên khóe miệng thoạt nhìn rất vô hại,nhưng đáy mắt lại ẩn chứa đầy rẫy âm độc.

Trầm mặc thật lâu, Dương Hoằng nói “Hảo.”

Trần Lệ sớm đã dự liệu trước, trong mắt mỉm cười đắc thắng.

Lúc này, Dương Hoằng nói “Không phải là ta chịu khuất phục ngươi. Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi,không muốn tiếp tục dây dưa với ngươi. Điều ngươi đã đáp ứng với ta thì ngươi phải thực hiện,phải đối xử thật tốt với Thẩm Hạ Đông.”

Một người đứng ở cửa, lẳng lặng nghe hai người nói chuyện,đợi khi hắn xoay người, chính là mười hai tuổi Thẩm Thành.

Nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt Thẩm Hạ Đông,đau đớn gì vì tình yêu và sự trả giá thầm lặng của Dương Hoằng,đau đớn vì chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thành rơi vào bóng tối,đau đớn vì sự tàn bạo của Trần Lệ,lúc đó mình lại thật sự tin rằng nàng bị bệnh,ngây ngốc để nàng ra đi.

Thẩm Thành đứng khuất trong một góc,chỉ nhìn không nói lời nào…

****

_”Mụ mụ phải rời khỏi đây một đoạn thời gian, Thành Thành , tới lúc đó ba ba sẽ đến rước con. Con phải nghe lời ba ba, biết không ?” Dương Hoằng sờ sờ đầu Thẩm Thành,Thẩm Thành ngẩng đầu nói “Không cần. Mụ mụ đừng đi.”

Khóe mắt Dương Hoằng có chút ẩm ướt “Mụ mụ phải đi chuộc tội a, trên người mụ mụ có rất nhiều tột nghiệt. Nơi mụ mụ sắp đi rất tốt,con không muốn thấy mụ mụ vui vẻ sao ?”

Dương Hoằng dùng sức hôn hai má Thẩm Thành, chỉ gắt gao ôm Thẩm Thành vào trong ngực , không nói thêm gì nữa.

Một ngày, nàng rốt cuộc rời đi.

Nàng  mặc trên người chiếc váy trắng mà mình yêu thích nhất, một người bước đi.

Thẩm Thành ghé vào cửa sổ nhìn bóng dáng nàng biến mất, đột nhiên vội vã chạy ra cửa.

Lẳng lặng đi theo Dương Hoằng qua một con phố rồi một con phố, cuối cùng đến một tòa nhà bỏ hoang, Dương Hoằng tiến vào.

Thẩm Thành cũng theo vào, bước lên những bậc thang, đi tới sân thượng.

Thẩm Thành nấp vào một góc,từ tầm nhìn của hắn, có thể thấy rõ toàn bộ sân thượng.

Dương Hoằng đứng bên lan can, trước mặt nàng còn có một người.

Đó là Trần Lệ!

Ngay sau đó, Thẩm Hạ Đông có thể xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện,khúc mắt cuối cùng cũng có thể tháo mở.

_Ngươi còn nhớ rõ mẹ ta đã chết như thế nào không ? Ngươi hại ta nhà tan cửa nát còn không nói,ngươi còn dám giết mẹ ta nữa. Ngươi còn nhớ rõ việc mình đã làm sao? Để ta nói thay cho ngươi,là ngươi đẩy mẹ ta đập đầu vào tường mà chết, ngươi còn nhớ không ? Là ngươi giết mẹ ta! Cuối cùng thì thế nào ? Ngươi đã làm gì? Cuối cùng ngươi ném mẹ ta xuống lầu,vậy nên mọi người đều cho rằng mẹ ta là chết ngoài ý muốn. Dương Hoằng, ngươi còn nhớ rõ mọi chuyện sao ???”

Trần Lệ tới gần nàng, Dương Hoằng lắc đầu.

Trần Lệ nói “Ngươi còn muốn nói gì nữa không ?”

Dương Hoằng không mở miệng, mí mắt buông xuống, sắc mắt tái nhợt.

_”Ngươi có biết khi đó ta cảm thấy thế nào không ?? Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi giết mẹ ta. Khi đó ta đã nghĩ đến rất nhiều thứ a,ta muốn đâm từng nhát từng nhát dao vào người của ngươi, phanh thây ngươi. Ngươi biết không ???” Trần Lệ dữ tợn nhìn nàng “Nhảy xuống đi, ngươi chết rồi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Đây là ngươi nợ ta!!!”

Dương Hoằng vẫn như trước không nói một câu,nàng xoay người , đưa lưng về phía Trần Lệ.

Trần Lệ lui về sau mấy bước, phòỏng chừng là muốn tránh cho người khác phát hiện ra nàng.

Dương Hoằng chậm rãi tới gần lan can,cuối cùng, nàng thả người xuống.

Một giây trước khi rơi xuống ,nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau,một khắc đó,hai đồng tử kịch liệt co rút,nhưng ngay cả tiếng thét chói tai cũng chưa kịp phát ra, liền rơi xuống.

Nàng phát hiện Thẩm Thành đang đứng sau cánh cửa, lẳng lặng nhìn mình.

Thẩm Thành nhìn không chớp mắt,Trần Lệ xoay người đi,Thẩm Thành vẫn giấu mình sau cánh cửa, mãi đến khi Trần Lệ hoàn toàn rời khỏi.

Thẩm Thành đứng trước thi thể của Dương Hoằng, đầu đã hoàn toàn vỡ nát,toàn bộ gương mặt đều bị hủy,không thể nhận ra bộ dáng vốn có,thân thể đã hoàn toàn biến dạng.

Máu bắn ra bốn phía,chất lỏng sền sết ấm áp thấm vào hài của Thẩm Thành.

Thẩm Thành nhìn nàng “Mụ mụ.”

Đó là thứ thanh âm phát ra từ trong cổ họng,kết hợp với cảnh tượng trước mắt, một sự bình tĩnh quá mức  quỷ dị.

Ban đêm, có một người đứng nép trong góc tối,không biết là tiếng nức nở của ai, phiêu đãng xung quanh đống đổ nát, nghẹn ngào đứt quãng…

Thẩm Hạ Đông biết, người kia là con hắn, Thẩm Thành…

Thẩm Thành làm ra một hành động cực kì khủng bố,hắn mang thi thể Dương Hoằng trở về. Một đứa nhỏ mười hai tuổi,vác trên lưng thi thể của một người trưởng thành,tránh thoát khỏi tầm mắt của mọi người,đi qua nhiều con phố,đi qua một đoạn đường xa như vậy,mang cái xác về nhà mình.

Thẩm Hạ Đông tận mắt chứng kiến Thẩm Thành một đường kéo lên thi thể của Dương vào phòng mình,để xuống tầng hầm. Sau đó đi lên,rửa sạch vết máu trong phòng.

Bình thản như đang làm công việc  thường ngày,  chỉ là lau nhà mà thôi. Hắn quỳ trên mặt đất, dùng khăn một chút lại một chút lau sạch vết máu…

_”Mụ mụ.” Mười hai tuổi, Thẩm Thành ngồi trong bóng tối,nói chuyện với xác chết.

Hắn vươn tay vuốt lại mái tóc bẩn loạn của mẹ mình “Mụ mụ nói chuyện đi.”

Hắn nhìn thi thể trước mắt,trò chuyện với nó giống như một người bình thường…

Ở trong cái thế giới âm u đó, Thẩm Thành dần dần trở nên vặn vẹo…