Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 07: - Sổ đen

Bên ngoài lớp cửa kính, mưa trút xuống như thác đổ, âm thanh rầm rầm khiến tai Lâm Thu Đồng ù ù lên, nhìn xuyên qua lớp kính xe, cô có thể nhìn mơ hồ thấy người qua đường đang chật vật chạy đi trong mưa. Nhiều xe đi đường băng ngang bất chợt, khiến nước văng tung tóe dính lên đầy mình làm họ lạnh đến thấu xương. Một màn này khiến Lâm Thu Đồng phải hừ lạnh khinh bỉ, có xe thì ngon lắm à? Đi chậm lại để tâm đến người khác một chút cũng có chết ai đâu hả!


Thẩm Cảnh Nhiên yên tĩnh lái xe, thỉnh thoảng sẽ nhìn Lâm Thu Đồng phía sau qua kính chiếu hậu, cô bé vẫn như cũ thắt những chiếc thắt bím đầy đầu kiểu mà chỉ những cổ sĩ mới để, vẫn mặc bộ trang phục rộng thùng thình không để người ta nhìn ra được vóc dáng thật. Đứa nhỏ kia cắn môi nghiêng đầu dòm ra ngoài, nhìn từ mặt bên, hàng mi dài hơi rậm nhưng gọn gàng và hơi cong vút khá giống lông vũ. Thẩm Cảnh Nhiên từng thấy nhiều hàng mi con gái rồi, phần lớn đều là vểnh lên, có người là cố tình tạo, có người là trời sinh, nhưng gọn gàng thẳng tắp như Lâm Thu Đồng, thì ngược lại cô không gặp nhiều, cũng có nét đẹp riêng của nó, nhưng luôn cảm thấy có hơi thô cứng, làm cho cả gương mặt thoạt nhìn không mấy dễ tiếp cận.


Thẩm Cảnh Nhiên nhìn qua gương chiếu hậu quan sát gương mặt Lâm Thu Đồng, chỉ thấy Lâm Thu Đồng đang ngồi bỗng bồn chồn, mấy lần nhìn về phía cô, hình như định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.


"Mưa đúng là to thật."


Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên nói chuyện, Lâm Thu Đồng đang không biết nên phá vỡ bầu không khí có phần bối rối như nào, chỉ ra bên ngoài nói.


"Hình như tôi vừa nhìn thấy người quen, có thể phiền cô quay xe lại được không?"


Lâm Thu Đồng có chút bối rối, liên lụy giọng điệu cũng không được tự nhiên theo.


Thẩm Cảnh Nhiên cong môi, nhẹ giọng ừ, chuyển động tay lái, cua xe lại theo hướng Lâm Thu Đồng chỉ. Tô Tú đang đứng một mình dưới một cái mái vòm khổng lồ, Lâm Thu Đồng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, đến khi xe tới bên cạnh, mới thấy trong tòa cao ốc bỗng có một người đột nhiên lao ra ôm chầm lấy Tô Tú, Tô Tú giãy giụa mấy bận cuối cùng cũng không giãy thoát được. Lâm Thu Đồng nhìn thấy một màn này, Thẩm Cảnh Nhiên tự nhiên cũng nhìn thấy, cô lái xe với tốc độ rất chậm, sợ sẽ làm nước văng lên người bọn họ, lúc này, cô càng thả chậm tốc độ xe hơn, Thẩm Cảnh Nhiên suy nghĩ, bây giờ đi qua có phải không được thích hợp cho lắm?


Thời điểm Thẩm Cảnh Nhiên do dự, Lâm Thu Đồng cũng do dự, cô nhận ra người đang ôm lấy Tô Tú, dù đã nhiều năm không gặp, nhưng tướng mạo Tô Hà kia, là yêu dị từ trong xương, cùng với lối ăn mặc vẫn khoe khoang như cũ, càng nhìn càng thấy giống hồ ly tinh, còn Tô Tú thì hoàn toàn ngược lại, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Thu Đồng không thích Tô Hà. Xe cách Tô Hà ngày càng gần, trong lúc hai người đang do dự, thì Tô Hà đang ôm chặt lấy Tô Tú bỗng vòng qua đối mặt cô ấy, ném hai túi đồ tinh xảo đang cầm trong tay đi, bưng mặt Tô Tú lên, không chút do dự hôn xuống.


Xe, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi lướt qua hai người họ, Thẩm Cảnh Nhiên không đạp thắng, còn Lâm Thu Đồng cũng không nói dừng lại hay tiếp tục đi, đợi sau khi xe bỏ qua hai người họ, Thẩm Cảnh Nhiên mới chú ý thấy Lâm Thu Đồng vẫn quay đầu nhìn về phía sau.


Thẩm Cảnh Nhiên cũng không có phản ứng quá lớn, thứ nhất cô lăn lộn đã nhiều năm đương nhiên nhìn thấy cũng không ít, thứ hai Thẩm Cảnh Nhiên đối với vấn đề về đồng tính, vào thời điểm chưa lập gia đình, bản năng của cô là bài xích, chỉ cần vừa thấy đối phương hơi có chút gọi là mon men thôi, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ liền bóp cho chết luôn; bây giờ đã có Quan Tư Thành làm lá chắn, càng giúp Thẩm Cảnh Nhiên bớt được nhiều phiền toái. Đối với đồng tính luyến ái, chỉ cần không phải cô, cô sẽ không để ý. Xe dần dần đi xa, bóng người Tô Tú với Tô Hà cũng dần biến mất dưới làn mưa, Lâm Thu Đồng một mực cúi đầu, khiến Thẩm Cảnh Nhiên không thấy được biểu cảm, có điều... tóm lại đúng là lớn lên ở nước ngoài, Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy cô không nên xen vào chuyện này.


Nhưng dọc trên đường đi, sắc mặt Lâm Thu Đồng vẫn âm trầm rõ rệt, Thẩm Cảnh Nhiên không biết nguyên nhân mà cũng không hỏi, cô chỉ lái xe rất chậm. Lâm Thu Đồng quả thật sầu não, cô xem Tô Tú như bạn thân, chuyện gì cũng thẳng thắn, ngay cả chuyện cô là đồng tính cũng kể với người đầu tiên chính là Tô Tú. Lâm Thu Đồng cũng không phải yêu cầu làm bạn thì cái gì cũng phải nói hết, nhưng mà, thật tình nhìn thấy bạn thân phát sinh hành vi thân mật với chị ruột mình như vậy, trong lòng Lâm Thu Đồng có loại tư vị không thể giải thích được, giống bảo bối cô một mực bảo vệ bị người khác chiếm tiện nghi vậy, cô với Tô Tú luôn xem nhau còn quan trọng hơn cả người nhà. Lâm Thu Đồng nhớ lại Tô Tú say rượu mắng Tô Hà, xem ra, không thoát khỏi có liên quan tới hành vi vừa rồi, lẽ nào Tô Hà thích Tô Tú? Nhưng đó là chuyện đại nghịch bất đạo mà.


Lâm Thu Đồng không lên tiếng, đến lúc về đến nhà, cũng vẫn vậy, nói cảm ơn liền trực tiếp xuống xe, không biết phải mất bao lâu mới lên được nhà. Lâm Thu Đồng lững thững tới bên cửa sổ, muốn kéo rèm qua, nhưng phát hiện xe Thẩm Cảnh Nhiên vẫn còn dưới lầu, cô ta không phải sẽ còn việc gì chứ? Tại sao vẫn chưa đi? Lâm Thu Đồng nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, nhớ lại Tô Tú, đáy lòng không hiểu sao, thấy chút thê lương, dù đã từng thân mật không chút khoảng cách, nhưng cũng phải tới một ngày cô ấy sẽ lên xe hoa, Tô Tú gả cho ai cô cũng đều thấy đáng tiếc. Sau khi Lâm Lãng Ninh ra ngoài, căn nhà lớn cũng chỉ có mình cô, ngay cả thở cũng thấy bầu khí xung quanh thiệt lạnh.


Hài!


Lâm Thu Đồng thở dài, ngã mình lên salon, thân thể sa vào thật sâu, có vài phần cảm giác an toàn. Dù là bạn thân đi nữa cũng sẽ có vài chuyện khó mở miệng nhỉ, tỷ như Tô Tú, Lâm Thu Đồng ngược lại không phải trách tội Tô Tú, cô chỉ cảm thấy, Tô Tú chịu đựng một mình, cũng không muốn chia sẽ gánh vác với cô, vậy người bạn này có lợi ích gì đâu. Chẳng qua Lâm Thu Đồng chưa từng nghĩ tới, đổi lại là ai, cũng đều khó thể mở lời.


Lâm Thu Đồng nằm trên salon vô tình ngủ quên mất, trong lúc mơ màng nghe thấy điện thoại kêu, tiếng chuông từ xa đến gần, ngày càng vang to. Lâm Thu Đồng bỗng ngồi dậy, trong nhà yên tĩnh quỷ dị, cô lê tấm thân mệt mỏi đi lấy điện thoại trong áo, ba cuộc gọi nhỡ, đều từ Tô Tú, xem ra không phải ảo giác.


"Tú Tú."


Lâm Thu Đồng chủ động gọi lại, nghe giọng mũi Tô Tú rất nặng.


"Tớ muốn gặp cậu."


"Để tớ đi đón."


Lâm Thu Đồng nghĩ tới trạng thái lúc này của Tô Tú, phỏng chừng đang rất không tốt, có chút không yên tâm, Tô Tú lại nói.


"Một lát tớ sẽ đón xe qua chỗ cậu."


Hai mắt Tô Tú sưng đỏ, vừa nhìn đã biết khóc rất lâu, Lâm Thu Đồng rót ly nước ngồi bên cạnh cô cũng không hỏi nhiều, thân thể Tô Tú nghiêng xuống, ngã lên đùi Lâm Thu Đồng, mặt hướng vào bụng Lâm Thu Đồng. Cả hai giữ tư thế như vậy hồi lâu, đến khi bụng cảm nhận thấy hơi thở Tô Tú, Lâm Thu Đồng cúi đầu nhìn, Tô Tú đang một tay nắm góc áo cô, một tay siết chặt tóc của mình, thiếp đi mất.


Nửa đêm, Tô Tú tỉnh lại, dáng vẻ mơ hồ để Lâm Thu Đồng nhớ lại lúc cô còn bé, lúc ngủ trông cũng ngốc nghếch đáng yêu thế này.


"Tỉnh rồi?"


Lâm Thu Đồng thấp giọng hỏi, Tô Tú nửa buổi mới tỉnh hồn, giơ tay lên sờ lên mặt Lâm Thu Đồng.


"Đồng Đồng."


Lâm Thu Đồng ừ một tiếng, ánh sáng mờ tối trong phòng, ánh vào mắt nhau, hiện lên mông lung.


"Mười lăm năm rồi."


Tô Tú than thở, Lâm Thu Đồng cũng không nói gì, cô luôn cảm thấy, nội tâm Tô Tú đang suy nghĩ chuyện khác.


"Đói chưa?"


Lâm Thu Đồng đánh vỡ yên lặng, Tô Tú trề môi, nũng nịu nói.


"Ừ, đúng là đói rồi, muốn ăn đồ do cậu nấu, cho tớ nếm thử tài nấu nướng của cậu đi."


Tô Tú không chỉ một lần thấy tài nấu ăn Lâm Thu Đồng được tán thưởng, lần nào trong tin nhắn cũng rất căm hận Lâm Thu Đồng: Đồ thấy sắc quên bạn!


"Đại tiểu thư, giờ này là mấy giờ, còn chỗ nào buôn bán nữa a!"


Lâm Thu Đồng mỉm cười, đối với Tô Tú, cô cũng sẽ không bao giờ xa cách, không bao giờ keo kiệt nụ cười với cậu ấy, dù cho không gặp bao nhiêu năm đi nữa.


"A! Đúng rồi! Thời gian rối loạn mất rồi."


Tô Tú sờ cái bụng lép xẹp của mình, buồn bực nói.


"Làm sao bây giờ? Bị cậu nói, thiệt đói."


"Nhà tớ có mì, cho cậu đấy."


Lâm Thu Đồng bóp bóp gương mặt xinh đẹp của Tô Tú.


"Nằm thêm một lúc đợi tớ."


Lâm Thu Đồng đứng dậy, bật đèn, căn phòng nhất thời sáng trưng, người còn chưa vào bếp, điện thoại đã reo lên, là báo có tin nhắn. Lâm Thu Đồng không để ý, bước thẳng vào bếp bắt nước đun, Tô Tú trong phòng khách kêu lên.


"Đồng Đồng! Điện thoại cậu reo kìa."


"Điện thoại?"


"Là tin nhắn!"


"Cậu xem giùm tớ!"


Lâm Thu Đồng không chút để ý nói.


"Chà! Yên tâm đến vậy à! Không sợ tớ xem lén à?"


Tô Tú nằm trên salon cười cười trêu chọc, Lâm Thu Đồng lấy hai vắt mì trong ngăn mát, thuận tay lấy thêm hai quả trứng gà.


"Bảo bối, là một người có tên sổ đen nha!"


Tô Tú cười khanh khách.


"Lẽ nào là người ái mộ cậu?"


Lâm Thu Đồng đánh trứng hơi dừng động tác, Tô Tú lại truyền tới giọng trêu chọc.


"Cái tên này quả là có tính đánh dấu! Nhất định là một người để lại ấn tượng rất sâu sắc trong cậu."


"Tin nhắn nói gì?"


Lâm Thu Đồng không trả lời, hỏi. Tô Tú nhàm chán đáp.


"Không xem đâu!"


Dù quan hệ thân mật, nhưng phương diện lễ nghi thì Tô Tú khá lắm, tin nhắn cũng rất dễ liên quan tới chuyện tư mật. Lâm Thu Đồng từ chối phản ứng, cái gì mà ái mộ với chả ấn tượng sâu sắc, sổ đen là cái tên cô đặt cho Thẩm Cảnh Nhiên thôi mà.