Bọn họ ở Thanh Châu đã mấy ngày, cái gì cũng chưa làm, mỗi ngày đều ra ngoài đi dọa phố xá, xem cảnh đẹp nổi tiếng, rồi lại về khách điếm nghỉ ngơi.
An nhàn vài ngày, Mạn Duẫn đều quên mất mục đích tới Thanh Châu. Lúc này, một đội nhân mã lại xuất hiện.
Đội ngũ mười mấy người, ăn mặc rất thống nhất, bên hông đem bội kiếm, đi lại thì nhẹ nhàng, vừa thấy liền biết họ đều là người luyện võ. Người dẫn đầu là một nam tử chừng hơn ba mươi, mắt to mày rậm, cánh tay thực thô. Cho dù bị tay áo che mắt, Mạn Duẫn cũng có thể thấy được cơ báp của hắn.
Mấy người Mạn Duẫn đang ngồi ăn cơm ở khách điếm, bởi vì lúc Tịch Mân Sầm vừa tới đã ra tay đả thương người, rất nhiều người cũng không dám lại gần e ngại rủi ro. Nhưng tục ngữ nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Cho dù Tịch Mân Sầm rất uy nghiêm, vẫn có nhiều nam tử không nhịn được hướng qua bên này đánh giá.
Mạn Duẫn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, càng trưởng thành lại càng trở nên xinh đẹp. Giống như một đóa hoa đang dần dần lộ ra nét kiều diễm của bản thân.
Ngay khi đội ngũ đó bước vào, khách điếm vốn đang ồn ào lập tức trở nên im lặng.
Bội kiếm của mỗi người họ đều khắc hai chữ “Bách Lý.” Hai chữ này, chính là đại biểu cho bá chủ ở Thanh Châu. Thiên Kiểm trang ở nơi này có phân lượng nặng nhất, mặc kệ là người môn phái nào, đều không thể trên họ. Chỉ cần quyết định do Thiên Kiểm trang làm ra, không ai dám phản đối.
“Là người của Thiên Kiểm trang.” Trong khách điếm, không biết là ai la lên, ánh mắt mọi người đều tụ tập về phía đội ngũ mới tới.
Chỉ có ánh mắt đám người Mạn Duẫn vẫn không chuyển, tiếp tục dùng bữa, giống như không thấy đối phương đã tới.
Đầu lĩnh đám người đó hướng bên này đi tới, hướng Tịch Mân Sầm ôm quyền nói: “Xin hỏi ngài là Cửu Vương gia? Trang chủ chúng ta nghe nói ngài tới Thanh Châu, cố ý phân phó hạ nhân đến thỉnh ngài tới Thiên Kiểm trang làm khách.”
Tôn Chí nói rất cung kính, bởi vì đều là người võ lâm, bọn họ sử dụng phương thức của võ lâm, hướng đối phương biểu đạt ý tứ tôn trọng.
Tịch Mân Sầm nhấm nuốt đồ ăn, ánh mắt chuyển tới bên người Tôn Chí: “Trang chủ các ngươi sao biết bổn vương đến Thanh Châu?”
Đám người trong khách điếm đều đổ mồ hôi hột. Khó trách hắn vừa ra tay liền đánh cho Trịnh Đông Dương không đứng dậy nổi, thì ra là Cửu Vương gia của Phong Yến quốc. Chính là nam nhân vừa nghe đã khiến người ta sợ mất mật, nam nhân có võ công cao tuyệt.
May mắn, bọn họ cũng chưa chọc giận đối phương, nếu không mình chết như thế nào cũng không biết.
“Việc này… trang chủ chúng ta cũng là có người quen, biết được tin tức Cửu Vương gia đến Thanh Châu.” Kì thực, Tôn Chí ở trong lòng thở dài, lão nhân gia ngươi đến Thanh Châu, mỗi ngày đều ở bên ngoài mua một đống lớn đồ, không phải là khiến người khác chú ý sao? Hơn nữa, vừa tới đã đánh Trịnh Đông Dương thê thảm, dư luận ở đây đều xôn xao cả, truyền đi khắp thành. Như vậy trang chủ nhà ta còn có thể không biết sao?
Nếu Cửu Vương gia đã tới Thanh Châu, với cương vị nhất kiếm Thiên Trang ở Thanh Châu, tự nhiên cũng là người làm chủ mời khách, nếu không sẽ khiến người ta chê cười.
Mạn Duẫn cuối cùng cũng biết tại sao đã tới nhiều ngày, phụ vương cũng không hành động gì, chỉ mang bọn họ đi khắp nơi ngao du. Nguyên lai là chờ đối phương tới cửa tìm trước. Như vậy, cho dù bọn họ có vào Thiên Kiểm trang, cũng không đường đột chút nào.
Tề Hồng kích động đứng lên, hướng Tôn Chí cười, nói: “không hổ là trang chủ Thiên Kiểm trang, nếu ngài ấy nhiệt tình muốn chiêu đãi chúng ta như vậy, từ chối là bất kính đó… Cứ vậy đi, Cửu Vương gia?”
Chu Dương đối với biểu tình của Tề Hồng chỉ cười nhạt. “Ta thấy là ngươi muốn đi, mỗi ngày đều nhắc tới võ công của Bách Lý trang chủ cao siêu cỡ nào, lại kiệt suất thế nào. Nếu không biết ngươi là nam nhân, ta đều nghĩ ngươi lại háo sắc.”
Chu Dương vừa nói, khách điếm đều cười vang.
Tề Hồng nhịn xuống, âm thầm chà xát hai tay, thấp giọng bên tai Chu Dương nói: “Vài ngày không đánh nhau, da ngươi lại ngứa phải không?”
Chu Dương hừ một tiếng, không thèm để ý: “Đúng thì thế nào? Ngươi có thể đánh thắng ta sao?”
Lần này là nói thật, bởi vì võ công hai người tương đương nhau, rất khó phân thắng bại.
Mạn Duẫn ho khan hai tiếng, trước mặt nhiều người như vậy cũng nháo, không sợ mất mặt sao?
“Phụ vương, chúng ta có đi Thiên Kiểm trang không?” Mạn Duẫn ăn no, cầm khăn lau miệng.
“đi”. Đây chính là mục đích của hắn, đương nhiên phải đi.
Chu Dương tìm chưởng quầy trả phòng, sau đó đem hành lý ra, chia cho Tề Hồng mang cùng.
đi theo Tôn Chí, đám người Mạn Duẫn tiến vào đại môn Thiên Kiểm trang. Bên ngoài đại môn có vẻ to, chỉ không biết bên trong sẽ xa hoa như thế nào.
“Trang chủ đã chờ ở đại sảnh.” Tôn Chí một bên dẫn đường, một bên nói một chút việc của trang chủ.
Hai bên vườn hoa nở đầy hoa đỏ tươi, một đóa lại một đóa, ướt át kiềm diễm, thập phần xinh đẹp. Vừa mới tiến vào Thiên Kiểm trang, Mạn Duẫn liền thấy mấy chục người đang luyện võ, trên tay cầm kiếm, mỗi chiêu thức đều giống nhau.
Tôn Chí thấy Mạn Duẫn nhìn chằm chằm bên kia, giải thích: “Đây đều là người Thiên Kiểm trang vừa tuyển vào, mấy ngày nay đang học cách thức luyện kiếm.”
Thiên Kiểm trang nhờ kiếm mà nổi tiếng, nếu nói phái nào sử dụng kiếm có thể phát huy uy lực lớn nhất, đó chính là Thiên Kiểm trang. Đó cũng là nguyên nhân Thiên Kiểm trang có thể đứng đầu võ lâm.
Vào phòng, Tôn Chí hướng nam tử trên ghế cúi đầu: “Trang chủ, Cửu Vương gia đã tới.”
Nam tử tay bưng tách trà, nghe vậy, ngẩng đầu, đầu tiên liếc mắt nhìn Tịch Mân Sầm một cái. Cả người Tịch Mân Sầm phát ra khí thế, khiến người ta không thể xem nhẹ. hắn thầm than, thật không hổ danh Cửu Vương gia, khí độ bất phàm.
Ánh mắt nam tử chuyển qua người phía sau hắn, gợi lên chút tươi cười nghiền ngẫm: “không nghĩ tới có thể gặp lại ngươi, tiểu quận chúa?”
Có thể ở cùng một chỗ với Cửu Vương gia, hơn nữa bộ dáng lại xinh đẹp như vậy, không phải tiểu quận chúa oanh động kinh thành, còn có thể là ai?
Mạn Duẫn liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương: “Là ngươi…”
Trận đấu tuyển mỹ nhân, hắn là công tử áo lam.
“Ngươi còn nhớ rõ?” Bách Lý Vân Dịch tươi cười, xuất hồ ý liêu* nói.
*xuất hồ ý liêu: thành ngữ TQ, có nghĩa là bất ngờ
Mạn Duẫn cười nhẹ, tiến lên phía trước hai bước: “Bách Lý trang chủ là trung nhân long phượng, muốn quên cũng không dễ.”
Người này để lại cho Mạn Duẫn ấn tượng sâu sắc, cho dù là ngôn hành hay vẻ bề ngoài.
Bách Lý Vân Dịch xấp xỉ hai lăm, đôi mắt lóng lánh tinh quang. Tuy vậy, lại không cho cảm giác giống phụ vương. Phụ vương là loại người băng lãnh lại bá đạo, mà Bách Lý Vân Dịch lại giống như mây trên trời, có cao ngạo của bản thân, cũng có sự thân thiết.
“Quả nhiên, hữu duyên có thể gặp lại. Tiểu quận chúa, biệt lai vô dạng*.” Bách Lý Vân Dịch buông chén trà trên tay, mời Cửu Vương gia và tiểu quận chúa ngồi.”
*biệt lai vô dạng: lâu rồi không gặp, long time no see
Vì tới làm khách, Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn cũng thập phần biết lễ.
“Xin hỏi, Cửu Vương gia lần này tới Thanh Châu là vì việc gì? Mấy ngày trước nghe nói Cửu Vương gia ở Tê Thành xử một vụ án tử”. Ngụ ý, người giống như ở Tê Thành đi du ngoạn, kì thực là điều tra vụ muối tư. Mà lần này đến Thanh Châu, chắc không phải chỉ để chơi đùa thôi chứ?
Mạn Duẫn nhíu mày, Bách Lý Vân Dịch này tuổi còn trẻ đã có thể ngồi trên ngôi vị trang chủ, quả nhiên là người có thủ đoạn.
Ánh mắt kia nhìn như hiền hòa, kì thực vô cùng độc ác, nhìn sự việc cũng đặc biết kĩ càng.
“Chẳng lẽ bổn vương đến nơi nào, nơi đó nhất định phải có án tử sao? Như vậy còn gì là cuộc sống, chẳng phải rất không thú vị sao?” Tịch Mân Sầm cũng là cao thủ giao tiếp, chỉ với một câu của đối phương đã nghĩ muốn tìm hiểu thăm dò, tuyệt đối không có khả năng.
Hai người đều là người thông minh, đối phương cố ý che giấu, sao lại không nhìn thấy?
Tề Hồng là người võ lâm, thấy Bách Lý Vân Dịch trong truyền thuyết, hai mắt ứa ra tinh quang. Sớm nghe nói vị Thiên Kiểm trang trang chủ này còn rất trẻ, tuổi tác so với hắn cũng không sai biệt lắm. Lúc này tận mắt thấy, hắn lại có chút cảm giác tự ti. Nhìn đi, người ta đã là người đứng đầu một trang, trong khi chính mình vẫn chỉ là có chút võ công tầm thường hái hoa tặc.
Tuy rằng theo hầu Cửu Vương gia, nhưng so với võ công hay thân phận của Bách Lý Vân Dịch, vẫn là rất thấp.
Người có vận mệnh của mình, trời sinh đã không giống nhau.
“Nếu là đi du ngoạn, xin hỏi Cửu Vương gia tính khi nào trở về? Thắng cảnh ở Thanh Châu cũng không nhiều lắm, Cửu Vương gia đi dạo mấy ngày, chắc cũng đã đi hết rồi.”
Ý của Bách Lý Vân Dịch là muốn đuổi người, ai cũng nghe ra được.
Cái gọi là một núi không chứa hai hổ, Thanh Châu là do Bách Lý Vân Dịch làm gia chủ. Nay Cửu Vương gia ở triều đình tới, làm hắn có loại dự cảm, tương lai sẽ phát sinh việc gì đó. Khiến hắn nhất định phải phòng bị Cửu Vương gia. Cửu Vương gia là một nam nhân cường đại, lại ngây ngốc ở địa bàn của mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đến lúc đó hắn phải làm sao.
Thiên Kiểm trang đã cắm rễ ở Thanh Châu cả trăm năm, địa vị hiển nhiên không thể bị lung lay một sớm một chiều. Nhưng chưa xảy ra, không có nghĩa không thể xảy ra.
“Bách Lý trang chủ, ngài chẳng lẽ mời chúng ta đến đây chính là muốn đuổi người sao?” Chu Dương nói thẳng, hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của Bách Lý Vân Dịch, cũng không cho người ta sắc mặt hòa nhã.
Ai dám không cấp Cửu Vương gia vài phần mặt mũi. Bọn họ thỉnh người qua Thiên Kiểm trang làm khách, sau đó lại đòi đuổi người.
Chu Dương chưa từng chịu qua loại cảm giác này, tự nhiên vì Vương gia nổi giận.
“Chu Dương, ngươi ít nói lại. Bách Lý trang chủ sao có thể đuổi chúng ta đi nha? Đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Mạn Duẫn tựa tiếu phi tiếu nói.
Lời của nàng tuy là hướng về Bách Lý Vân Dịch. Nhưng nếu suy xét kĩ, sẽ phát hiện, Mạn Duẫn đang tâng bốc Bách Lý Vân Dịch, khiến hắn lâm vào tình cảm nửa vời. Nếu Bách Lý Vân Dịch còn muốn đuổi họ, thì chính là mang dạ tiểu nhân. Cho nên hắn chỉ có thể có một lựa chọn, đó là lưu bọn họ lại.
Bách Lý Vân Dịch không giận cười, vỗ tay ba ba: “không hổ danh là tiểu quận chúa, lời này khiến người ta không còn đường đi khác. Bất quá ta cũng xin nói trước, Cửu Vương gia muốn làm gì ở Thanh Châu, ta cũng không ngăn cản. Nhưng nếu động tới lợi ích của Thiên Kiểm trang, đừng trách ta trở mặt vô tình. Các ngươi cũng biết, Thiên Kiểm trang gầy dựng cả trăm năm, căn cơ cực ổn. Nếu cùng chúng ta trở mặt, cũng không biết ai có lợi thế”.
Chỉ cần ở Thanh Châu, hắn không cần sợ ai.
Cái gọi là cường long nan áp địa đầu xà*, Bách Lý Vân Dịch quản lý Thiên Kiểm trang đã nhiều năm, căn bản không cần úy kị triều đình.
*rồng có mạnh cũng khó thắng được rắn, ý trong câu này là Thiên Kiểm trang có lợi thế sân nhà