Thanh âm trầm thấp lại giàu từ tính này, Mạn Duẫn rất quen thuộc, hoặc là nói, mấy tháng trước, người kia vẫn luôn vấn an nàng.
Chậm rãi mở mắt, quả nhiên không ngoài dự đoán của Mạn Duẫn: “Ngươi không phải ngày mai mới tới kinh thành sao, sao hôm nay lại tới Sầm vương phủ?”
Đúng vậy, đó là hoàng đế Sử Minh Phi của Nam Trụ quốc, cũng là thân sinh ca ca có quan hệ huyết thống với Mạn Duẫn. Chuyện tám năm trước, Mạn Duẫn từng hận hắn, nhưng sau khi về Phong Yến quốc, phần cừu hận kia cũng dần dần phai nhạt. Nghĩ tới tám năm nay hắn vẫn chiếu cố và quan tâm mình, Mạn Duẫn thật sự không hận hắn được.
hắn xứng đáng là một ca ca, Mạn Duẫn không tìm ra nửa điểm lý do để hận người này.
“Đội ngũ quả thật ngày mai mới tới, bất quá ta muốn gặp muội, cho nên ra roi thúc ngựa tới kinh thành trước một ngày.” Sử Minh Phi tự nhiên ngồi bên cạnh Mạn Duẫn, cẩn thận nhìn mặt nàng, nói: “Béo ra rồi, xem ra Cửu Vương gia đối với muội rất tốt, khó trách đã mấy tháng rồi cũng không muốn về Nam Trụ quốc.”
Mạn Duẫn trầm mặc, phụ vương là người đối tốt với nàng nhất trên đời, điều này không cần nghi ngờ gì. Chỉ cần ở bên cạnh phụ vương, Mạn Duẫn cũng muốn ăn nhiều thêm một phần.
“Ngươi lần này tới Phong Yến quốc, lại muốn gây thêm chuyện gì?” Mạn Duẫn nói thẳng, cũng không muốn cùng Sử Minh Phi đi vòng vèo làm gì.
Sử Minh Phi càng ngày càng có mị lực của nam nhân, mỗi một tiếng nói, cử động của hắn so với trước kia càng thêm cẩn thận. Trước kia, hắn giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, mà bây giờ, lưỡi dao sắc bén đã được thu lại, thu mình vào vỏ kiếm. Chỉ cần sự thay đổi này, đã khiến người khác phải nhìn bằng cặp mặt khác.
“Đương nhiên là vì muội”. Sử Minh Phi cũng nói thẳng: “Thấy muội đi mấy tháng không về, người làm ca ca như ta phải tự mình đi một chuyến.”
Mạn Duẫn đã sớm đoán được, mục đích hắn tới đây hơn phân nửa là vì nàng.
“Ta sẽ không theo ngươi về.” Mạn Duẫn muốn đánh mất ý niệm trong đầu hắn, hai mắt nhìn thẳng tắp, dùng ánh mắt kiên định nói cho đối phương biết quyết định của nàng.
Sử Minh Phi cũng không ngoài ý muốn, chỉ gật đầu: “Ta biết muội sẽ nói như vậy.”
“Chuyện công chúa hòa thân kia là sao? Ta và Sầm ở cùng một chỗ, cho dù ngươi tính cưỡng chế bắt ta đi, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh đó không đã.” Sầm vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt, Mạn Duẫn cũng rất tin tưởng, chỉ cần nàng ở trong phủ, không ai có thể buộc nàng làm bất cứ chuyện gì.
Sử Minh Phi đã từng ban đêm xông vào vương phủ, đương nhiên hiểu rõ lợi hại của đám thủ vệ.
“Ta không ngốc như vậy.” Sử Minh Phi thản nhiên cười, “Tám năm trước, ta là nghé con mới sinh không sợ hổ, mới có lá gan ban đêm xông vào Sầm vương phủ, cuối cùng có cái kết cục gì chứ? Cũng may là vẫn bảo trụ được tính mạng, nhưng cuối cùng, vẫn bị Cửu Vương gia bắt được.” Chính là lần đó, hắn hứa hẹn với Cửu Vương gia, nguyện ý thần phục Phong Yến quốc.
Thực lực của Cửu Vương gia tuyệt đối không thể xem thường, chỉ bằng một mình hắn mà muốn bắt đi tiểu quận chúa, chỉ sợ hắn chưa bước ra đại môn của vương phủ, đã bị thị vệ bắn vạn tiễn xuyên tâm rồi.
“Ta mang theo một vị công chúa đến hòa thân, muội nghĩ xem là ai?” Đến bây giờ, tên của vị công chúa hòa thân kia vẫn còn chưa bị vạch trần.
Sử Minh Phi đột nhiên nói như vậy, Mạn Duẫn đương nhiên gật đầu.
“Bất quá, trước tiên muội trả lời ta mấy vấn đề!” Sử Minh Phi không để mình chịu thiệt, hoặc là nói hắn có chuẩn bị mà tới.
Có điều từ sau khi Sử Minh Phi nhìn thấy nàng, vẫn dùng ta để tự xưng, Mạn Duẫn liền tin tưởng hắn sẽ không tổn hại nàng, lại gật đầu nói: “Ân”.
“Cửu Vương gia thích muội sao?” Câu hỏi của Sử Minh Phi, dường như quá mức đơn giản, nhưng Mạn Duẫn biết, hắn muốn từ trong lời nói của nàng xác định một ít tin tức.
Lại gật đầu một lần nữa: “Việc này, ngươi hẵn là biết rõ.”
Sử Minh Phi lại hỏi: “Còn muội? Muội thích Cửu Vương gia sao? Phải biết rằng hắn hơn muội không phải chỉ mấy tuổi, là hơn mười tuổi lận.”
Cảm thấy mấy vấn đề này chỉ là râu ria, Mạn Duẫn nói: “Nếu ta không thích Sầm, sẽ không ngàn dặm xa xôi về Phong Yến quốc. Có lẽ từ khoảnh khắc đầu tiên khi ta thấy hắn, đã thích hắn mất rồi.”
Sử Minh Phi lắc đầu: “không có khả năng, năm đó muội cùng lắm cũng chỉ là đứa trẻ tám tuổi mà thôi, sao có thể hiểu được cái gì là yêu.”
“Đây không phải là việc ngươi tin hay không tin.” Mạn Duẫn chính là một người xuyên qua, mang theo tâm tưởng của một người trưởng thành sống lại một lần nữa. Khi đó nàng chính là sát thủ, không có tình cảm, không có tình yêu, đối với Tịch Mân Sầm vì tình cảm mà trả giá, nàng không hiểu chút nào. đã quen với cuộc sống cô độc, cho nên nàng mới mơ mơ màng màng, cũng phân không rõ tình yêu và tình thân.
Lúc đó, nàng vẫn chỉ nghĩ hắn là phụ thân, nhưng Tịch Mân Sầm vẫn luôn coi nàng là tình nhân.
Mạn Duẫn không muốn phải giải thích với Sử Minh Phi, bởi vì bí mật này, chỉ cần Tịch Mân Sầm và nàng biết là đủ rồi.
Sử Minh Phi cũng không dây dưa vấn đề đó nữa, lại hỏi tiếp: “Vấn đề cuối cùng, muội và Cửu Vương gia đã ở cùng một chỗ?”
hắn không xem nhẹ xưng hô của Mạn Duẫn đối với Tịch Mân Sầm.
Trước kia, Mạn Duẫn vẫn gọi Cửu Vương gia là “Phụ vương”, mà nay lại trực tiếp kêu tục danh của hắn, lại còn thân thiết như vậy, trừ bỏ nguyên nhân này, Sử Minh Phi không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
“Ba vấn đề này, trong lòng ngươi đều rõ, cần gì phải hỏi lại”.
“Ta chỉ muốn xác nhận một chút.” Nếu không làm rõ tâm ý của Mạn Duẫn như thế nào, Sử Minh Phi sợ bản thân sẽ làm ra lựa chọn khiến hắn hối hận.
Cho dù những vấn đề này đều vô cùng rõ ràng, hắn vẫn cố ý muốn xác nhận một lần nữa.
“Ta mang thai.” Ngón tay Mạn Duẫn chuyển qua bụng mình, tuy rằng nơi đó vẫn rất bằng phẳng, nhưng Mạn Duẫn biết, nơi đó đang chứa đựng một sinh mệnh, là đứa nhỏ của nàng và Tịch Mân Sầm.
Sử Minh Phi kinh ngạc mở to hai mắt, tiến triển này vượt quá dự liệu của hắn. Mạn Duẫn mới về Phong Yến quốc chưa được một năm, Cửu Vương gia vậy mà đã làm nàng lớn bụng.
Trước khi tới hoàng đô, hắn nghĩ nhiều nhất hai người này cũng chỉ xác nhận có quan hệ mà thôi, bây giờ… ngay cả đứa nhỏ đều có rồi.
“Đợi ta bình tĩnh chốc đã.” Hai người còn chưa thành hôn, liền nháo ra chuyện như vậy rồi.
Cái mà hoàng thất để ý nhất chính là mặt mũi, Mạn Duẫn còn nhỏ không nói, chẳng lẽ cả Cửu Vương gia cũng không biết miệng lưỡi người đời đáng sợ đến thế nào sao.
Dường như cảm thấy Sử Minh Phi chưa nhận đủ đả kích, Mạn Duẫn lại thêm vào: “Ta tự nguyện.”
Sử Minh Phi giận dữ đứng lên, cúi đầu nhìn Mạn Duẫn, mắng: “Muội có biết cái quan trọng nhất của nữ nhân là gì không? Là danh tiết. Cho dù muội muốn cùng Cửu Vương gia ở chung một chỗ, cũng không nên chưa thành hôn đã cùng hắn phát sinh quan hệ! Mấy thứ lễ nghi đã học quăng đi đâu hết rồi! Vạn nhất Cửu Vương gia không chịu cưới, muội còn có thể gả ra ngoài sao?”
Cảm xúc của Sử Minh Phi vô cùng kích động, một chưởng đánh về phía thân cây. Nhánh cây xoát xoát lưu động, lá rụng rào rạt bay nhảy trên không trung.
Mạn Duẫn bình tĩnh nói: “Sầm nói, chàng sẽ cưới ta”.
Hơn nữa, Sầm vương phủ đã bắt đầu trang trí rồi.
Cùng Mạn Duẫn nói không thông, Sử Minh Phi thu hồi tay, khoanh tay mà đứng, đưa lưng về phía Mạn Duẫn nói: “Nếu muội còn coi ta là đại ca, chạng vạng ngày mai đến trạm dịch, chúng ta gặp mặt ở đó. Nếu muội không đi, có lẽ sẽ bỏ qua thứ tốt nhất trong sinh mệnh của muội.”
Vừa nói xong, Sử Minh Phi liền quay đầu bước đi.
Nhìn bóng dáng hắn đi xa, hai tay nắm chặt, còn có chút run rẩy.
Có vẻ như hắn tức giận không nhẹ, Mạn Duẫn tự hỏi. Cho tới khi thân ảnh của hắn biến mất trước mặt, Mạn Duẫn mới chậm rãi đứng lên.
Vẫn nên đi xem, vạn nhất là chuyện phi thường trọng yếu thì…
“Tiểu quận chúa, cuối cùng cũng tìm được người, người là muốn hại chết ta cùng Tề Hồng sao?” Chu Dương từ xa chạy tới, thấy thân ảnh Mạn Duẫn, nhất thời hai mắt tỏa sáng.
Nếu Cửu Vương gia biết bọn họ không tìm thấy tiểu quận chúa, hắn với Tề Hồng chuẩn bị chịu phạt đi là vừa.
Ai chẳng biết phụ nữ có thai là lớn nhất, lỡ tiểu quận chúa có gì sơ xuất, bọn họ đều không cần sống nữa.
“Ta chỉ là đi hóng gió chút thôi.” Mạn Duẫn cười cười, ý bảo hắn đừng chuyện bé xé ra to.
Dùng bữa tối với Tịch Mân Sầm, mọi người liền trở lại tiểu lâu nghỉ ngơi.
Bởi vì Mạn Duẫn có thai, cho nên đêm tới, Tịch Mân Sầm cũng rất an phận, không có động thủ động cước, trừ khi nhịn không được nữa, mới tới bên người Mạn Duẫn mà hôn sâu.
Vì tiếp đón Sử Minh Phi nên sáng ngày thứ hai, hoàng thất cùng bá quan văn võ trong triều đều đi nghênh đón. Mạn Duẫn đi theo bên trong hàng ngũ, nhìn đội ngũ Nam Trụ quốc từ xa tiến vào. Sử Minh Phi mặc long bào thêu rồng, cưỡi con ngựa đỏ thẫm, gương mặt anh tuấn khiến nhiều cô nương hét chói tai. Mà cách hắn không xa, là xe lựa hoa lệ nạm vàng, dưới ánh sáng mặt trời phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
đã quen nhìn gương mặt tuấn tú của Tịch Mân Sầm, năng lực chống cự của Mạn Duẫn tương đối cao, cho nên nhìn Sử Minh Phi cũng chỉ cảm thấy bình thường mà thôi.
Cho đến buổi trưa, đội ngũ Nam Trụ quốc mới tới cửa cung.
Tịch Khánh Lân bước lên trước, ôm lấy Sử Minh Phi, đại biểu cho mối bang giao giữa hai nước.
“Hoàng đế Nam Trụ quốc đích thân tới đây, chính là vinh dự của bổn quốc.” Tịch Khánh Lân tuy rằng là vua của một nước cường đại, nhưng vẫn duy trì bộ dạng thân thiết như trước đây, khiến người ta có cảm giác như được tắm gió xuân.
“Phong Yến quốc đúng là phong cảnh vẫn như xưa”. Sử Minh Phi lễ phép trả lời một tiếng.
Trong xe ngựa, một nữ tử che mạn mỏng đi ra, cản trở ánh mắt tò mò của mọi người.
Tịch Khánh Lân nhìn dáng người yểu điệu của nữ tử, hỏi Sử Minh Phi: “Vị này là vị công chúa nào?”
Sử Minh Phi cười nhưng không nói, một hồi lâu sau mới đáp: “Thỉnh cho phép ta tạm thời giữ bí mật, bây giờ cũng không phải thời điểm nói ra chuyện này.”
Sử Minh Phi đã nói như vậy, Tịch Khánh Lân cũng biết không nên truy vấn tiếp. Bất đắc dĩ là lắc đầu, chuyện này vẫn nên để hoàng đệ tự giải quyết vậy.
Ánh mắt Mạn Duẫn dừng trên người nữ tử kia, ánh mắt của nàng ta khiến Mạn Duẫn cảm thấy có chút quen thuộc. Nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra người đó là ai. Mạn Duẫn phi thường tin tưởng Tịch Mân Sầm sẽ không phản bội nàng, cho nên vị công chúa này là ai, đối với nàng cũng không quan trọng.
Bởi vì, Tịch Mân Sầm nhất định sẽ không lấy công chúa này.
Hoàng cung nguy nga, sắc vàng huy hoàng.
Tịch Mân Sầm và Sử Minh Phi hàn huyên vài câu, liền sóng vai đi vào hoàng cung.
Ở đây quan viên rất nhiều, Tịch Mân Sầm vẫn đi bên cạnh Mạn Duẫn, ngẫu nhiên thấy có người lại gần, liền mắt lạnh lướt qua, khiến người ta không dám tới gần Mạn Duẫn.
Được bảo hộ như vậy, Mạn Duẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Khi Tịch Mân Sầm và quan viên đi vào triều, Mạn Duẫn và hắn mỗi người một ngả, Chu Dương và Tề Hồng hộ tống nàng về phủ. Sử Minh Phi tuy rằng đến Phong Yến quốc làm khách, nhưng cũng có nhiều việc cần phải nói trên triều. Nữ tử không được phép vào triều, mà để nàng ở trong cung, Tịch Mân Sầm lại lo lắng, cho nên liền bảo Mạn Duẫn đi về trước.
Sử Minh Phi không biết từ khi nào đã đi bên cạnh Tịch Mân Sầm.
hắn cố gắng bình tĩnh cảm xúc, hôm qua sau khi nghe những lời Mạn Duẫn nói, cả đêm hắn trằn trọc miên man, không tài nào chợp mắt nổi. Hôm nay lại thấy đầu sỏ hại Mạn Duẫn mang thai, làm hắn nghiến răng nghiến lợi. hắn và Tịch Mân Sầm còn có thù nước thù nhà, mà muội muội có quan hệ huyết thống với hắn, lại lựa chọn cùng tên này ở chung một chỗ.
Loại chuyện này, hắn tuyệt không chấp nhận.
“Nếu… trẫm muốn ngươi buông tha cho Mạn Duẫn, ngươi sẽ làm sao? Cho dù điều kiện gì, trẫm cũng sẽ đồng ý.” Sử Minh Phi muốn dùng lợi ích, dụ hoặc Tịch Mân Sầm. Thanh âm nói chuyện của hắn rất nhỏ, hai người lại đi cùng một chỗ, giống như đang âm thầm nói chuyện.
Quan viên đang vây quanh bên người Tịch Khánh Lân, cũng không biết hoàng đế cố ý hay là vô tình, để cho hai người có một cơ hội nói chuyện.
“Nếu bổn vương nói.. muốn giang sơn Nam Trụ quốc của ngươi, ngươi sẽ đáp ứng sao?” Tịch Mân Sầm lạnh lùng liếc hắn một cái, khóe môi nhếch lên tia cười giống như trào phúng. Khuôn mặt tuấn tú, lại lạnh như băng, tràng khí mãnh liệt trên người khến người ta không thể bỏ qua.
Sử Minh Phi lạnh lùng cười: “Ngươi biết đó là chuyện không thể, trách nhiệm cả đời của trẫm, là cho dân chúng Nam Trụ quốc cuộc sống ấm no sung túc.”
Cho dù làm chyện gì, hắn đều lấy sự phát triển của Nam Trụ quốc làm điều kiện tiên quyết. Địa vị của Mạn Duẫn trong lòng hắn, quả thật rất cao, nhưng nếu so sánh với Nam Trụ quốc, hắn sẽ không hề do dự mà buông tha cho Mạn Duẫn.
hắn muốn mỹ nhân, không cần giang sơn. So với giang sơn rộng lớn vạn dặm, Mạn Duẫn mới là sự tồn tại quan trọng nhất đối với hắn.
Sử Minh Phi ngây ngẩn cả người, thật không ngờ Tịch Mân Sầm lại cho hắn đáp án như vậy. Khóe môi tươi cười tự giễu, xem ra hắn nói như vậy, với Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn đều là một loại sỉ nhục, sỉ nhục tình cảm của bọn họ…
Hóa ra Cửu Vương gia khiến người người e sợ, không chỉ là một nam nhân lãnh huyết vô tình, thủ đoạn mạnh mẽ, mà còn là người si tình thế gian khó có được.
So với Tịch Mân Sầm, Sử Minh Phi hắn không có phần kiêu ngạo đó, thân phận của hắn cũng hạn chế tự do của hắn. Ngôi vị hoàng đế này, đôi khi là dấu hiệu của thành công, nhưng đôi khi lại là nơi trói buộc tự do đến tột cùng.