Ngoại trừ thủ vệ canh giữ đại môn, tất cả các thủ vệ khác trong Vương phủ đều đi hết đến phố Tây.
Cùng sóng vai với Phụ Vương, Mạn Duẫn không dám nói câu nào, khí lạnh phảng phất chung quanh ép nàng muốn nghẹt thở.
Tỳ nữ nhìn thấy Vương Gia và Tiểu Quận Chúa cùng hồi phủ thì đều tiến lên hành lễ, nhưng Tịch Mân Sầm không hề liếc mắt nhìn lấy một cái mà đi ngang qua bên cạnh các nàng như không nhìn thấy ai cả.
Mạn Duẫn có thể cảm nhận được sự tức giận mãnh liệt của Phụ Vương, hai mắt nàng thất thần nhìn về phía trước, chân đột nhiên dẫm lên một hòn đá nhỏ khiến nàng lảo đảo, ngã thẳng về phía trước.
"Ngay cả đi đường Duẫn nhi cũng không đi được sao?" Tịch Mân Sầm vung tay ra, dễ dàng kéo Mạn Duẫn lại.
Mạn Duẫn bị kéo tuột vào ngực Tịch Mân Sầm, hai má dán lên lồng ngực rắn chắc vững chãi của hắn. Ngẩng đầu lên, Mạn Duẫn nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn, "Phụ Vương, đừng nóng giận được không?"
Phụ Vương đánh nàng cũng được, mắng nàng cũng không sao, còn tốt hơn là không làm bất cứ cái gì như hiện tại.
Tịch Mân Sầm nhíu mày cúi đầu, "Ngươi còn biết Bổn vương đang tức giận?"
Mạn Duẫn luống cuống tránh né gương mặt kề sát của hắn, "rõ rành rành thế mà!"
Mặt thì nghiêm, giọng thì lạnh như băng, không tức giận thì là gì. Mặc dù dáng vẻ Phụ Vương xưa nay vẫn như thế này, nhưng tròng mắt thỉnh thoảng lộ ra lửa giận nói rõ cho Mạn Duẫn rằng Phụ Vương giận đến cỡ nào.
Tịch Mân Sầm không nói nữa, chỉ lẳng lặng nắm tay Mạn Duẫn đi về hướng tiểu lâu.
Làn gió đêm nhẹ nhàng lay động lá cây phát ra tiếng sàn sạt, thỉnh thoảng trong bụi cỏ lại vang lên mấy khúc nhạc ngắn của những chú dế.
Nến trong tiểu lâu được đốt lên, trong sự yên tĩnh của tiểu lâu, tiếng bem bép nho nhỏ của ngọn lửa lại khiến Mạn Duẫn nhớ lại cơn hỏa hoạn lớn ở Túy Phong Lâu. Chưa tới một canh giờ nữa thì trời sẽ sáng, đoán chừng khi đó lửa cũng đã được dập tắt hết rồi.
Mạn Duẫn ngồi trên giường, mắt nhìn chằm chằm không chớp vào Tịch Mân Sầm đang đứng trước cửa sổ. Tịch Mân Sầm phóng mắt nhìn ra xa xa, nhưng trong đêm tối mịt mùng không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, ngay cả ánh sao cũng không xuất hiện trên bầu trời đêm.
Nàng không nén được, đặt câu hỏi: "Phụ Vương, người đang nghĩ gì thế?"
không có tiếng đáp lại.
"Phụ Vương..."
Vẫn không có trả lời như cũ.
Trước kia cho dù Phụ Vương có tức giận cũng không hề lạnh nhạt với nàng. Mạn Duẫn cảm thấy sự việc nghiêm trọng rồi, bỏ chân xuống mang lại giầy, chạy tới sau lưng Tịch Mân Sầm, cẩn thận kêu thêm một tiếng, “Phụ Vương”.
một lúc lâu sau, Mạn Duẫn vẫn không nhận được đáp lời, liền đơn giản đưa tay ra nắm lấy vạt áo của hắn.
Tịch Mân Sầm lúc này mới có động tĩnh.
"Duẫn nhi, tám năm trước, ngươi đã đồng ý Phụ Vương cái gì?"
Bởi đã quá lâu nên Mạn Duẫn nhất thời không nhớ nổi. Chuyện nàng đã đồng ý với Phụ Vương rất nhiều, lập tức không thể nhớ rõ được cái nào.
Tịch Mân Sầm xoay người, lẳng lặng nhìn thiếu nữ đứng đối diện. Tóc Mạn Duẫn rối tung, xốc xếch thả rơi bên hông, trên người chỉ mặc một cái áo đơn trắng mỏng, cổ áo rộng để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Khuôn mặt như tranh vẽ, sinh sắc sinh hương thập phần.
Mặt Mạn Duẫn đầy vẻ rối rắm, chân mày nhíu thật chặt, còn đang suy nghĩ chuyện đã hứa tám năm trước nên không nhìn thấy ánh mắt Tịch Mân Sầm đang từ trên mặt nàng dần dần chuyển qua cổ áo của nàng.
Tịch Mân Sầm cởi xuống túi gấm đeo bên hông, thảy thảy trong tay thưởng thức.
Mạn Duẫn không hiểu ý tứ của hắn. Đó chỉ là một cái túi gấm thôi mà, nàng đã từng trông thấy nó rồi. Hình như là từ tám năm trước Phụ Vương vẫn mang theo bên người, không hề rời khỏi.
"Biết đây là cái gì không?" Tịch Mân Sầm mở tay ra, túi gấm nằm giữa lòng bàn tay hắn.
Ngón tay của Phụ Vương thon dài, lòng ngón tay có vết chai do luyện võ cùng với sử dụng binh khí tạo thành.
Mạn Duẫn lắc đầu, "không biết."
Tịch Mân Sầm gọn gàng kéo dây tơ vàng buộc miệng túi ra, đưa ngón tay vào bên trong kẹp ra một tờ giấy. Tờ giấy kia khá cũ, nhìn giống như đã có rất nhiều năm. Mạn Duẫn nghi hoặc nhìn từng động tác của Phụ Vương, khi Phụ Vương mở tờ giấy ra, nhịp tim của Mạn Duẫn dần dần gia tốc.
Tịch Mân Sầm nhắc tờ giấy đặt ở trước mặt Mạn Duẫn, "Còn nhớ cái này không?"
Tờ giấy Tuyên Thành đã ố vàng, có mấy nếp gấp dọc ngang, nhưng vẫn không ngăn được Mạn Duẫn đọc rõ nội dung trên giấy.
Đó là ba điều quy định. Mạn Duẫn trợn to mắt, đưa tay tiếp lấy. Góc phải phía dưới tờ giấy Tuyên Thành có chữ ký cong vẹo của nàng, phía trên còn có dấu vân tay. Ba chữ “Tịch Mạn Duẫn” ngoằn ngèo như giun trông cực kỳ khó coi trên tờ giấy được chính tay Mạn Duẫn viết xuống từ tám năm trước.
không ngờ Phụ Vương vẫn còn giữ nó thế này, hơn nữa còn tùy thân mang bên người.
Ba điều quy định này là chứng từ khi Mạn Duẫn bị Sử Minh Phi giật giây chạy ra ngoài ở Nam Trụ quốc, sau khi bị Phụ Vương đến Hoa Liễu Nhai bắt trở lại thì nàng ký tên đồng ý.
Ký ức như nước thủy triều ào ạt tràn về trong đầu Mạn Duẫn.
Những lời Phụ Vương nói năm đó như rõ mồn một trong tai ——
“Lời nói gió bay, lần trước Duẫn nhi cũng nói một đàng làm một nẻo đó thôi. Phụ Vương không tin.”
“Coi theo đó mà làm, nếu Duẫn nhi tái phạm, cũng không chỉ hôn nhẹ lên má Phụ Vương giống lần này là có thể xong việc đâu.”
Chính nàng... đã vi phạm lời hứa...
Phụ Vương tức giận không chỉ vì nàng mặc loại y phục này lộ diện trước mắt mọi người, cũng không phải vì nàng đi vào nơi dơ bẩn đó, mà tức giận là vì nàng đã không tuân thủ cam kết?
Lửa giận trong mắt Tịch Mân Sầm dần dần biến mất hơn một nửa, đôi mắt thâm thúy như hồ sâu lộ ra một tia sáng, đưa tay nâng cằm Mạn Duẫn lên, "Bổn vương muốn không phải là một câu ‘thật xin lỗi’".
"Duẫn nhi nghĩ kỹ xem phải làm thế nào để thừa nhận cơn giận của Bổn vương chưa?" Mới vừa nói xong, đôi mắt Tịch Mân Sầm càng trở nên thâm trầm, cánh môi đặt lên môi đỏ mọng của Mạn Duẫn.
Như Tịch Mân Sầm đã từng nói năm đó, lần này không chỉ hôn lên má là có thể xong việc.
một bước phạm lỗi, từng bước sửa sai. Nam nhân này vô cùng thận trọng, từ tám năm trước đã tính toán kỹ càng tất cả...
Lực trên môi từ nhẹ nhàng phơn phớt dần dần mạnh lên, ban đầu chỉ chạm vào nhau, rồi sau đó biến thành quấn quýt lấy nhau, cuối cùng là răng môi giao triền gắn bó.
Mạn Duẫn ưmh ưmh hai tiếng vì bị hôn đến thở không nổi.
Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn, đặt nhẹ lên trên giường.
"Lần này... Bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu." Giọng Tịch Mân Sầm nặng nề, trong mắt không hề che giấu hai luồng lửa nóng.
Nàng biết mình hôm nay chạy trời không khỏi nắng, huống chi là chính mình đã phá vỡ lời cam kết trước nên giờ không có quyền lên tiếng nữa, ngay cả dũng khí để phản kháng đều đã không cánh mà bay.
Tận góc giường trong cùng bỗng nghe grừ một tiếng, rồi một cục lông tơ trắng phóng lại với tốc độ cực nhanh. Tịch Mân Sầm lúc này đang đè trên người Mạn Duẫn, đột nhiên bị quấy rầy thì có hơi tức giận, vung ra một bàn tay chụp lấy túm lông xù kia, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
Tiểu mạo ngao cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nên hết sức nặng nề mập mạp, lấy tay sờ vào mình nó thì thấy toàn thịt là thịt.
Tiểu Mạo Ngao khiếp đảm mở to đôi mắt nhỏ, ngao ngao kêu to vài tiếng.
"Đồ phá rối." Tịch Mân Sầm nhỏ giọng nói, nắm cổ tiểu mạo ngao đi tới trước cửa sổ, ném thẳng ra ngoài không chút thương tiếc.
Sau đó mặt không chút thay đổi đóng cửa sổ lại, mặc kệ cánh cửa kêu cọt kẹt vì bị tiểu mạo ngao đâm đầu từ ngoài vào.
đi tới bên giường, Tịch Mân Sầm rút đi áo khoác ngoài, cúi người cắn lỗ tai Mạn Duẫn, thanh âm đầy mê hoặc, "Chúng ta tiếp tục..."
Lời này tràn đầy sắc thái tình dục, ý tán tỉnh chiếm một nửa trong đó. Lỗ tai Mạn Duẫn ngưa ngứa, thẹn thùng đỏ mặt, quay đầu sang một bên.
không nói lời nào có nghĩa là chấp nhận. Dù sao cửa này đã tránh không thoát...
Mấy hôm trốn khỏi nhà vừa qua, Mạn Duẫn cũng đã tĩnh tâm suy nghĩ về việc này, thời điểm nó xảy ra thì nàng sẽ làm sao.
Tịch Mân Sầm dùng ngón tay đẩy xiêm y Mạn Duẫn ra, chạm vào da thịt vô cùng mịn màng của Mạn Duẫn, vuốt ve qua lại đầy tham luyến. Rồi hắn cúi đầu, dùng miệng khẽ hôn lên thân thể Mạn Duẫn, khiến cho Mạn Duẫn run rẩy toàn thân.
Như đối đãi với một món đồ tinh xảo dễ vỡ, động tác của Tịch Mân Sầm vô cùng mềm nhẹ.
Nhưng Mạn Duẫn lại cảm thấy Phụ Vương đang cố ý... Hành động này tựa như đang thong thả tra tấn nàng, khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể nàng trở nên vô cùng nhạy cảm, hễ da thịt nơi nào được ngón tay Phụ Vương vuốt qua đều giống như có dòng điện châm vào.
Mạn Duẫn tức giận trợn mắt, "Phụ Vương..."
Mặt Mạn Duẫn đỏ bừng, đầy vẻ hấp dẫn không nói nên lời. Trước mặt bé con mà mình đã yêu rất nhiều năm, làm sao Tịch Mân Sầm còn kềm nén được, động tác liền trở nên nhanh hơn. Chẳng bao lâu sao, hai người đã thẳng thắn tướng đãi.
Lư hương tỏa ra khói nhẹ lượn lờ, mông lung như huyền hoặc. Hai cỗ thân thể quấn quít sít sao trên giường không rời.
Thân thể Mạn Duẫn ngây ngô đến đáng thương, sau khi trải qua sự khiêu khích của Tịch Mân Sầm đã nhanh chóng bị quyến rũ. Tịch Mân Sầm sợ thương tổn đến nàng nên lúc nào cũng nhẹ nhàng tình cảm, thỉnh thoảng lại quan sát gương mặt nhỏ bé đang chìm trong tình dục mà lộ ra một nụ cười âu yếm.
Ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt vang động không ngừng, mãi đến lúc mặt trời lên ba ngọn sào rồi mà còn chưa ngừng nghỉ.
Chu Phi Chu Dương có một đêm không ngủ để xử lý cho xong chuyện ở phố Tây, dọn dẹp sạch sẽ thi thể bị đốt trụi xong liền vội vàng chạy về Vương phủ phục mệnh. Mới vừa tiến vào tiểu lâu, sắc mặt hai người lập tức trở nên cổ quái. Trong phòng truyền ra từng đợt rên rỉ nho nhỏ, còn có tiếng ván giường cọt kẹt, cho dù là ai thì cũng đoán được hai người bên trong đang làm gì.
Chu Dương nhìn thấy tiểu mạo ngao đang ngồi trên đất, vô cùng đồng tình nắm nó lên, ôm vào ngực mình.
"Hay là... chúng ta ra tiền thính chờ trước đi." Chu Phi nói năng ngắc ngứ, bước chân vấp váp, vội vã chạy ra ngoài. Sau một hồi lâu, phát hiện đệ đệ còn chưa theo tới thì quay đầu lại, vừa nhìn thấy thì suýt nữa sợ đến đứt cả hơi.
không biết Chu Dương nghĩ gì trong đầu lúc này mà lại áp lỗ tai lên trên cửa, ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên trong phòng.
Vương Gia và Tiểu Quận Chúa thân mật là chuyện mà bọn hắn có thể nhìn trộm sao? “Phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe” là quy củ đầu tiên mà thủ vệ như bọn hắn phải tuân thủ.
"Lão ca, ngươi nhẹ tay một chút, nhẹ một chút..." Chu Dương vươn hai tay muốn đẩy Chu Phi ra, càng bị Chu Phi níu chặt lấy lỗ tai kéo đi một nước.
không biết có phải là ảo giác hay không, trong lúc hoảng hốt, Chu Dương nghe thấy một tiếng, "Phụ vương, ngươi... Ưm... nhẹ một chút..."
Thanh âm sao mà quyến rũ, sao mà mê người ghê gớm...
Sau cả đêm giày vò, Mạn Duẫn đến mí mắt cũng không mở ra được, mãi cho đến buổi trưa hôm sau, nghe thấy được mùi cơm mới từ từ tỉnh lại.
Mới vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Phụ Vương, rồi bỗng nhớ lại chuyện đêm qua, gương mặt Mạn Duẫn xoẹt một cái đỏ bừng lên.
Vô cùng thưởng thức vẻ mặt xấu hổ của bé con, Tịch Mân Sầm cầm lên cái muỗng, múc một muỗng cháo trắng đưa đến miệng Mạn Duẫn, "Uống chút cháo nhẹ đi, rồi nghỉ ngơi thật tốt."
Mạn Duẫn cố sức nhỏm người lên, tựa vào bên giường, ngồi dậy. Bụng dưới nhói lên đau đớn...
Phụ vương chẳng biết tiết chế gì hết, không ngừng cầu hoan, làm cho nàng lúc này không xuống giường được.
"Phụ vương, phía Doãn Thái Úy làm thế nào bây giờ?" Theo giấy tờ sổ sách có thể thấy được Doãn Thái Úy chính là người có liên hệ với tú bà kia.
Túy Phong Lâu bị đốt trụi, Doãn Thái Úy cũng không phải là kẻ có thể dễ dàng nói dối qua mặt, vậy giờ họ nên làm gì? Ngộ nhỡ phá hỏng kế hoạch thì tội của bọn họ sẽ rất lớn.
đã qua buổi trưa mà Doãn Thái Úy còn chưa có tới cửa, chắc là lão đang chờ Tịch Mân Sầm tự mình đi đến Doãn phủ đây.
"Bổn vương tự có biện pháp, không cần lo lắng quá mức." Tịch Mân Sầm lại múc một muỗng cháo, đút cho Mạn Duẫn ăn.
Nếu không thập phần nắm chắc thì Tịch Mân Sầm cũng sẽ không nói chắc như đinh đóng cột vậy, không hề có tí sầu lo nào vì đã thiêu hủy Túy Phong Lâu.
Mạn Duẫn dù rất hoang mang không biết lần này Phụ Vương sẽ giải quyết ra sao nhưng không mở miệng hỏi lại nữa.
Tịch Mân Sầm kêu Mạn Duẫn cứ ngủ tiếp, giao chuyện này cho hắn xử lý.
Nhưng Mạn Duẫn vẫn không an tâm, chuyện này hơn phân nửa là do nàng gây họa, không có đạo lý nào mà cứ thế giao toàn bộ cho Phụ Vương giải quyết. Nếu muốn truy cứu trách nhiệm, Mạn Duẫn nên đứng mũi chịu sào.
"Ta cũng muốn đi." Mạn Duẫn kiên quyết nói.
không lay chuyển được quyết tâm của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm vỗ vỗ vai nàng, "Duẫn nhi xác định có thể đứng lên được à?" Rồi cố ý nhìn lướt qua chân Mạn Duẫn.
Mặt Mạn Duẫn đỏ đến mang tai vì không ngờ phẩm tính của Phụ Vương lại ác liệt đến nước này!
"Đương nhiên là muốn đi." Nàng vẫn không chịu lùi bước, lập lại câu nói.
Thấy Mạn Duẫn kiên quyết như vậy, Tịch Mân Sầm cũng hết cách. Bất quá hắn kiên quyết không cho nàng tự đi mà ôm nàng đi ra tiểu lâu. Khi tỳ nữ chung quanh hỏi thăm Tiểu Quận Chúa làm sao vậy, Tịch Mân Sầm chỉ trả lời một câu “đau chân”.
Mới vừa ra tới tiền thính, Chu Dương quăng cho nàng một ánh mắt cười cười thâm ý.
Chu Phi bước lên trước một bước, ho khan hai tiếng, bẩm báo: "Vương Gia, Túy Phong Lâu đã thành tro tàn, lửa không có cháy lan sang những căn nhà khác."
Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn ngồi xuống, cũng không biết có nghe hay không, chỉ tùy ý ‘ừ’ một tiếng.
"đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa, bổn Vương muốn đi Doãn phủ." Tịch Mân Sầm sửa sang xong váy áo cho Mạn Duẫn, ngẩng đầu lên nói.
Mạn Duẫn cảm giác ánh mắt của huynh đệ Chu gia quái dị hơn ngày thường rất nhiều, cứ bồi hồi đảo hết từ nàng lại sang Phụ Vương. Nàng nhớ sáng sớm hôm nay hình như có nghe được giọng của Chu Dương, lúc ấy chỉ cho là nghe nhầm. Chẳng lẽ bọn họ thật sự có đến tiểu lâu?
Cộng thêm vẻ mặt quỷ dị của hai người, Mạn Duẫn đã có thể khẳng định điều này. Bằng không tại sao bọn họ lại đợi ngoài tiền thính chứ không đến thẳng tiểu lâu để bẩm báo.
Xe ngựa được chuẩn bị xong rất nhanh, Chu Phi Chu Dương đảm đương phu xe, vung roi nhá trên lưng ngựa.
Bên trong xe ngựa phủ đệm nhung dày, Mạn Duẫn ngồi xuống kế Tịch Mân Sầm rồi đột nhiên hỏi: "Sao hôm nay không thấy Doãn Linh Chỉ?"
Nếu như trước kia, Doãn Linh Chỉ thấy nàng hồi phủ thì nhất định đã sớm tìm đến nàng để gây chuyện. Nàng đã bảo sao tự nhiên hôm nay lại thoải mái như thế, giờ mới nghĩ đến một nữ nhân nào đó vẫn không thấy xuất hiện.
Nhưng vì sao Doãn Linh Chỉ lại muốn giết Phùng Mạn Mạn? Hai nàng chẳng phải đứng cùng một phe đó sao?
"Đoán không sai. Phải biết rằng con người ta không hề có chiến hữu vĩnh viễn, cũng không có vĩnh viễn kẻ địch." Tịch Mân Sầm nhấc một lọn tóc của Mạn Duẫn lên thưởng thức, nói không nhanh không chậm: "Đối thoại của ngươi và Tề Hồng ở Hương Nghê Lâu đều bị Doãn Linh Chỉ và Phùng Mạn Mạn nghe được. Ngươi cho rằng nàng có thể để yên không giết Phùng Mạn Mạn sao?"
Bất kể chuyện phụ thân của đứa nhỏ trong bụng Doãn Linh Chỉ là ai, hoặc chuyện giữa Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm thế nào, chỉ một trong hai chuyện này cũng đã đủ khiến cho Doãn Linh Chỉ động sát tâm, giết người diệt khẩu.
hắn không giam Doãn Linh Chỉ lại, chẳng lẽ còn chờ nàng ta chạy đi báo cho Doãn Thái Úy, phá hỏng kế hoạch của bọn họ?
Mạn Duẫn đã hiểu vì sao hai tên gia đinh kia lại theo dõi nàng, còn dùng mê hương để làm cho nàng bất tỉnh, rồi sau đó bán vào kỹ viện. Chuyện này hoàn toàn là do lỗi khinh địch của nàng.
Biết bé con đang tự trách, Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm của nàng, "Tất cả đều qua rồi, nếu Duẫn nhi biết mình hay gây chuyện phiền toái thì nên ngẫm lại xem phải báo đáp Phụ Vương như thế nào đi. Dạo này Phụ Vương phải ra tay giải quyết không ít chuyện phiền toái cho ngươi đấy."
Thân thể nhỏ bé của mình vốn đã không chịu nổi ngài giày vò mấy lần kia kìa. Khóe miệng Mạn Duẫn run rẩy: "Phụ Vương, người đừng quên, ta mới mười lăm tuổi thôi."
Tuổi này ở thời hiện đại vẫn còn thuộc vị thành niên. một trận giày vò tối qua thiếu chút nữa đã tiêu hết nửa cái mạng của nàng, nếu thêm một lần nữa chắc mình có thể đi chầu Diêm Vương được rồi.
Tịch Mân Sầm ăn được ngon ngọt nên đương nhiên muốn nhiều hơn. Nhưng thân thể của Mạn Duẫn quả thật vẫn không tốt lắm, xem ra sau này còn phải bồi bổ nàng nhiều nhiều mới được.
Sau khi suy tư một lúc, Tịch Mân Sầm nói, "Cho nợ vậy."
Mạn Duẫn giận đến phát run, Phụ Vương chẳng chịu thua thiệt dù chỉ một chút nào. Sao mình lại tìm được một Phụ Vương thích tính kế như vậy nhỉ.
Xe ngựa lóc cóc nước kiệu, Mạn Duẫn nhấc màn xe lên, nhìn qua ô cửa nhỏ, vừa lúc có thể nhìn thấy phố xá phồn hoa dọc đường. không ít dân chúng túm năm tụm ba bên đường, Mạn Duẫn dù không nghe được thanh âm của bọn họ nhưng cũng có thể đoán được nhất định họ đang bàn tán về trận hỏa hoạn ở Túy Phong Lâu tối qua.
Có vài người nói, Cửu Vương gia hỏa thiêu Túy Phong lâu, thiêu chết hơn một trăm tính mạng, đúng là tính tàn nhẫn trời sinh. Lại có những người khác nói, Cửu vương gia hiên ngang lẫm liệt, kỹ viện như Túy Phong Lâu phải nên phá hủy từ lâu.
Việc Cửu Vương gia cũng cùng lúc thiêu chết mấy tên quan viên tại Túy Phong Lâu lại được dân chúng tán dương. Thân phận của bình dân bách tính xưa nay vẫn được coi là thua kém so với quan viên, Cửu vương gia làm như vậy chẳng qua là càng khẳng định câu nói “Hoàng tử phạm pháp cũng ngang tội như thứ dân” đó thôi.
Trong những thanh âm này, có bao che nhưng cũng có châm biếm.
Xe ngựa từ từ dừng lại. Tịch Mân Sầm vươn tay muốn ôm lấy Mạn Duẫn, lại bị Mạn Duẫn đẩy ra. Ở trong Vương phủ thì đương nhiên đám tỳ nữ không dám nói gì, hơn nữa ai cũng biết nàng “đau chân”. Nhưng nơi đây là đường phố náo nhiệt, nhỡ đâu rước lấy lời ra tiếng vào thì một cái miệng của Mạn Duẫn sẽ cãi không lại miệng mồm của tất cả mọi người.
Mạn Duẫn chịu đựng bụng dưới đau đớn, bước xuống xe ngựa, liền nhìn thấy một tòa phủ đệ đầy khí phách. Tấm biển của phủ đệ được làm bằng vàng ròng, có thể thấy được của cải của Doãn Thái Úy không tệ chút nào. Chỉ riêng hai con sư tử đá trước cửa kia đã lớn hơn gấp đôi so với những tòa nhà khác.
Chu Dương sải bước lên vài bậc thang, nói với các thủ vệ: "Phái người thông tri cho Doãn Thái Úy, nói Cửu vương gia đến thăm."
Mấy thủ vệ liền khom lưng hành lễ với Tịch Mân Sầm, "Sáng sớm nay lão gia đã căn dặn, hễ Cửu vương gia đến thì có thể đi thẳng vào."
Tịch Mân Sầm mở bước, mang theo Mạn Duẫn cùng Chu Phi vào cửa, để lại một mình Chu Dương chờ bên ngoài.
Vì không muốn tác động đến chỗ đau ở bụng dưới, bước chân của Mạn Duẫn thật sự rất nhỏ. Tịch Mân Sầm vì nhân nhượng Mạn Duẫn nên cũng đi chậm hơn so với tản bộ một chút.
Mặc dù Chu Phi không nói gì nhưng trong lòng cũng hiểu rõ tại sao như thế, nên vẫn duy trì im lặng đi theo phía sau hai người.
đã nhiều năm như vậy, cuối cùng Cửu Vương gia cũng đã được như nguyện, lấy được thứ mà hắn tha thiết ước mơ.