“Tiểu Quận chúa, ta có mối thù sâu như biển cùng Cửu vương gia, như vậy còn phải cần hỏi nữa sao? Ta chỉ muốn... Cửu vương gia chết. Chết trên tay ta!” Thanh âm ngoan độc âm lãnh của Sử Lương Sanh vang dội quanh quẩn từng trận từng trận trong phòng kín.
một tiếng vỗ mạnh lên bàn gỗ.
Mạn Duẫn bình tĩnh một cách vô cùng thần kỳ, không có một chút cảm xúc sợ hãi nào, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Tuy rằng bị bịt mắt nên không nhìn thấy được Sử Lương Sanh, nhưng nàng vẫn có thể nghe được phương vị của hắn. (*phương vị: phương hướng vị trí)
“nói đến cùng là vì sao mà ngươi hận Phụ Vương tận xương tận tủy vậy?”
Thanh âm của Mạn Duẫn thanh thúy trong veo như chim hoàng oanh.
“Là vì Phụ Vương phái ra Tư Đồ Du Nguyệt mồi chài ngươi phải không, thêm nữa, còn là vì hắn đánh thắng Nam Trụ quốc nên hại ngươi phải quăng đi không ít quốc thổ phải không?” Mạn Duẫn phân tích rõ ràng nguyên nhân sự việc, muốn lôi kéo kích động Sử Lương Sanh.
Về những chuyện dính dáng đến mẫu phi nhất định không ai có thể hiểu biết hơn Sử Lương Sanh. Nàng muốn biết, trước giây phút mẫu hậu lâm chung kia, nụ cười đó có ý nghĩa là gì.
Cảm xúc của Sử Lương Sanh lập tức bị kích động lên đến đỉnh điểm, Mạn Duẫn có thể nghe thấy những câu mắng đầy phẫn nộ của hắn.
Đột nhiên, hắn tóm lấy cổ Mạn Duẫn, cảnh cáo: “Đừng có dùng cái từ ‘mồi chài’ này dùng trên người nàng, nếu không ta sẽ lập tức giết chết ngươi!”
Mạn Duẫn mỉm cười, người này đã bị nàng hoàn toàn chọc giận nha.
“Chẳng lẽ không đúng?” Mạn Duẫn không hề sợ chết, tiếp tục hỏi.
Bàn tay to đang tóm lấy cổ nàng rõ ràng nắm chặt lại. không khí giống như bị người ta ngắt đi khiến Mạn Duẫn há miệng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến mức đỏ bừng.
Nàng bình tĩnh nhìn về hướng Sử Lương Sanh, nàng dám cá, hắn không dám giết nàng! Trước khi Phụ Vương tới đây, bản thân nàng nhất định an toàn.
Lực đạo trên cổ từ từ giảm dần. Mạn Duẫn dồn dập thở, cố gắng hít thở không khí đầy quý trọng vào đầy phổi.
“Đừng nghĩ là ta không dám giết ngươi!” Sử Lương Sanh giật miếng vải đen che mắt Mạn Duẫn ra, mắt đối mắt với nàng.
Nhờ đó, Mạn Duẫn mới đánh giá rõ ràng được tình cảnh của mình hiện tại. Nơi này là một phòng nhỏ, không có bất kỳ trang bị gì, bốn phía chỉ có vách tường trơn láng đến ngay cả cửa sổ cũng không có. Vách tường màu đen, Mạn Duẫn nheo mắt nhìn kỹ, hiển nhiên là được làm bằng sắt đen (huyền thiết). Sợ là ngay cả móng vuốt của tiểu mạo ngao cũng không thể đào xuyên qua được.
Chẳng lẽ là mật thất?
Trong toàn bộ không gian xung quanh chỉ có duy nhất một ngọn đèn dùng để chiếu sáng nên hầu hết xung quanh đều tối âm u.
“Ngươi thật sự rất yêu Tư Đồ Du Nguyệt?” Mạn Duẫn hoàn toàn xem nhẹ cơn tức giận của Sử Lương Sanh, cử động cơ thể, dần đưa thân mình đến dựa vào tường.
Sau khi bị người bắt cóc, Mạn Duẫn không hề tỏ ra một chút khẩn trương nào, cũng chẳng khóc lóc giống như một đứa nhỏ, ngược lại rất bình tĩnh đánh giá tình huống hoàn cảnh xung quanh đồng thời hỏi một ít vấn đề không liên quan.
Sử Lương Sanh xoay người, ngồi xổm trước mặt nàng, “Ngươi muốn hỏi cái gì, chẳng lẽ không sợ ta lập tức giết ngươi?” hắn rút đao ra, quơ quơ trước mặt nàng mang vẻ uy hiếp.
Mạn Duẫn chỉ thản nhiên cười cười: “Ngươi giết ta sẽ không có lợi thế đối phó với Phụ Vương, cho nên ngươi sẽ không làm đâu.”
Cấp bách muốn biết đáp án, Mạn Duẫn lặp lại hỏi: “Ngươi thật sự rất yêu Tư Đồ Du Nguyệt?”
Đối phương không hề nhúc nhích, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi của nàng. Mạn Duẫn chớp chớp đôi mắt to vô cùng thuần khiết dường như có chút ngẫm nghĩ, “Phụ Vương từng nói cho ta nghe hình huống của Tư Đồ Du Nguyệt, ta thấy ngươi thâm tình như thế nên vốn còn muốn nói cho ngươi.”
Nghe thấy lời này, đôi mắt đối phương lập tức sáng rực lên như đuốc, hoài nghi hỏi: “Ngươi biết chính xác chứ?”
Mạn Duẫn vô cùng ngoan ngoãn hiền lành gật đầu, “Ngươi cũng biết đó thôi, Phụ Vương của ta là một người lạnh như băng, chưa bao giờ nhiều lời kể lể chuyện xưa. Nếu chuyện xưa của ngươi có thể đả động lòng ta, biết đâu ta sẽ nói cho ngươi nàng ấy ở đâu.”
Đôi mắt thiên chân vô tà (ngây thơ trong sáng), khuôn mặt đáng yêu, hoàn toàn không thể nhìn thấy có bất kỳ một tia diễn trò nào, Sử Lương Sanh nhìn chằm chằm vào đứa bé, dường như đang cân nhắc xem có thể tin tưởng hay không.
“yêu. Nữ nhân duy nhất ta yêu. Chỉ mỗi mình nàng.” Sử Lương Sanh không biết vì sao đứa bé này lại lôi đề tài này ra mà hỏi, nàng có vẻ quan tâm một cách thái quá đối với những chuyện về Du Nguyệt.
yêu à... Rốt cuộc yêu đến tình trạng gì?
“nói một chút về các ngươi gặp nhau và chung sống thế nào đi.” Mạn Duẫn di chuyển dần về phía trước, càng lúc càng tới gần Sử Lương Sanh.
Tay chân Mạn Duẫn bị cột chặt, hoàn toàn không có lực công kích nào. Sử Lương Sanh cũng không lo đứa nhỏ này sẽ chạy trốn, kéo ghế dựa qua, ngồi ở trước mặt nàng bắt đầu cất lời, “Đó là chuyện mười năm về trước.” hắn cũng không rõ lắm vì sao mình lại tình nguyện một cách khó hiểu như thế để mở rộng cửa lòng mà phun ra tâm sự đối với một đứa nhỏ chỉ mới tám tuổi. Có lẽ, bởi vì hình dáng của nàng có bóng dáng của người kia chăng.
Mạn Duẫn chú tâm lắng nghe, nhìn nam nhân vì năm tháng mà trở nên tang thương ngồi đối diện.
“Năm ấy, ta cải trang ra khỏi cung, vô tình gặp được Du Nguyệt ở trà lâu. Nàng là một nữ nhân ôn nhu, chỉ cần một chút nhăn mày hay mỉm cười đều có một lực quyến rũ kỳ lạ khiến người ta cứ muốn lẳng lặng đứng bên cạnh nàng lâu bao nhiêu cũng được. Nàng ôm một quyển họa được cuốn tròn lại, đến từng bàn mời, ‘Công tử tiểu thư, mời mua bức họa này’. Đến khi nàng tiến đến gần bàn của ta, nàng mỉm cười, ta liền hoàn toàn bị cuốn hút.” Tâm trí rơi vào trong vòng xoáy hồi ức, mặt mày Sử Lương Sanh đều hàm chứa ý cười, toàn thân như đã vượt thời gian mà quay lại cái ngày gặp gỡ cùng Tư Đồ Du Nguyệt kia.
“Sau đó, mỗi ngày ta đều kiếm cớ chạy tới trà lâu, chỉ vì muốn thấy mặt nàng, rồi dần dần dùng chân tình mà khiến nàng cảm động, khiến nàng đồng ý tiến cung làm phi. Bất cứ chuyện gì ta đều chiều theo tính tình của nàng, chỉ cần nàng yêu thích gì đó, cuối cùng ta cũng sẽ tìm bằng được để đưa cho nàng trước tiên. Du Nguyệt không giống như những nữ nhân trong cung cả ngày chỉ biết lục đục đấu đá với nhau, nàng có muốn cái gì cũng chưa bao giờ mở miệng cầu xin ta. Mỗi ngày nàng chỉ yên lặng hầm canh bổ cho ta, còn sau khi ta xử lý chính sự mỏi mệt trở về thì xoa bóp và đấm chân cho ta.” Mỗi khi cho thời gian nhàn rỗi, hai người liền mài mực vẽ tranh. Từng bức họa cuộn tròn trong mật thất kia đều ghi lại tất cả những ký ức lúc bấy giờ. Đó cũng là lý do tại sao Sử Lương Sanh rất trân trong những bức họa cuộn tròn đó.
Mỗi một câu Sử Lương sanh kể ra, Mạn Duẫn đều có thể cảm nhận được tình yêu của nam nhân này dành cho Thẩm Đậu. Chỉ tiếc, chuyện về sau lại làm cho hắn thất vọng.
Sử Lương Sanh bỗng biến sắc, “Vốn tưởng rằng chúng ta có thể sống như vậy suốt đời suốt kiếp, nhưng không ngờ chẳng bao lâu sau thì Phong Yến quốc bắt đầu phát động chiến tranh. Lúc ấy binh lực cùng tài lực của hai quốc gia không sai biệt nhiều lắm, nên ta cơ bản là không hề úy kỵ việc tiến công của Phong Yến quốc. Ta phái ra tướng quân và cũng khoác chiến bào tham gia tranh chiến cùng bọn họ trên sa trường.”
“Nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, trong một chiến dịch mấu chốt nhất, Du Nguyệt lại trộm đi bản vẽ bài bố quân lính của bên ta, khiến tướng sỹ Nam Trụ quốc trận đó bị thảm bại!” Đôi mắt Sử Lương Sanh lộ ra một cỗ bi thương, bị người yêu thương sâu đậm nhất phản bội, là tổn thương sâu sắc nhất.
“Ta phái ra thủ hạ đuổi giết nàng, ba ngày sau, nàng đột nhiên mai danh ẩn tích, không có bất kỳ một tin tức nhỏ nào.”
trên trán gân xanh nảy lên kịch liệt, sự phẫn nộ của Sử Lương Sanh hoàn toàn biểu hiện rõ nét ngay trước mắt Mạn Duẫn.
“Ngay hôm sau khi ta phái ra sát thủ, ta đã hối hận, liền lập tức sửa mệnh lệnh rằng nếu tìm được Du Nguyệt, chỉ có thể bắt giữ, không thể đả thương. Cho dù nàng là gián điệp, cho dù những nhu tình trước đây toàn bộ là diễn trò, ta cũng không cần, chỉ thầm muốn cột nàng vĩnh viễn vào bên cạnh ta, thời thời khắc khắc làm bạn ta. Suốt mấy năm qua, không có lúc nào mà ta không tung người tìm kiếm nàng. Nhưng cho dù ta rà soát từng tấc đất của Nam Trụ cũng thủy chung không tìm thấy tung tích của nàng!”
Đương nhiên ngươi không thể tìm thấy rồi, Mạn Duẫn hơi hơi lắc đầu, bởi lúc ấy mẫu phi đã tự đi hủy dung mạo của mình. Nhưng bây giờ nàng có thể khẳng định, trước khi ra khỏi Nam Trụ, mẫu phi đã động lòng, nếu không bà cũng sẽ không một mình sinh hạ đứa nhỏ. Nụ cười trước lúc lâm chung kia, cuối cùng có thể lý giải là... hạnh phúc đã sinh hạ được một đứa nhỏ cho người yêu, hay là đã được giải thoát sau khi phản bội người yêu?
Có lẽ, có cả hai.
Sử Lương Sanh trở nên kích động, bắt lấy bả vai Mạn Duẫn không ngừng lắc mạnh, “Ngươi nói đi, nói cho ta biết, Du Nguyệt rốt cuộc đang ở đâu!”
Miệng vết thương của Mạn Duẫn vẫn còn chưa khỏi hẳn, bị hắn tóm một phát thế này lập tức khiến nàng đau đến trắng bệch cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Sử Lương Sanh cũng ý thức được, hai tay tức thời buông ra.
“nói cho ta biết!” La hét gầm rú như một kẻ bị bệnh tâm thần.
“Nàng đã chết, đã chết tám năm trước.” Mạn Duẫn cúi đầu, không khí bi thương bao trùm chung quanh nàng. Nàng không muốn thương tổn nam nhân vô cùng si tình này, nhưng việc mẫu phi đã chết, hắn cũng có quyền biết. Cho dù có tiếp tục đau khổ mà tìm kiếm suốt đời, cũng sẽ tìm không được mẫu phi.
Đối phương dường như không chịu chấp nhận sự thật này, đứng phắt lên đá văng chiếc ghế.
“Ngươi đừng lừa ta, Du Nguyệt làm sao có thể chết!” một cái tát giáng xuống trên mặt Mạn Duẫn, “Ngươi đừng nguyền rủa nàng, nếu không ta không ngại phế bỏ hai tay của ngươi trước khi Cửu vương gia tới nơi này đâu.”
một bên má in hằn năm dấu ngón tay đỏ, đau rát như nung lửa.
Hai mắt Sử Lương Sanh vằn đỏ lên, tỏ rõ hắn đang nói thật.
Mạn Duẫn ngậm miệng lại, không nói thêm nữa.
Tịch Mân Sầm vừa hồi Điềm Uy cung liền đi đến phía đình hóng mát. Điểm tâm rơi tứ tán, Chu Dương thì nằm sấp hướng lưng lên trời, choáng váng trên mặt đất.
Chu Phi nghĩ rằng Chu Dương đã tắt thở, lập tức chạy vội tới ôm lấy thân thể hắn, duỗi một ngón tay ra trước chóp mũi.
Rồi âm thầm nhẹ thở ra. May quá, chưa chết, nếu không hắn làm sao còn mặt mũi đậu mà đi gặp liệt tổ liệt tông.
trên mặt bàn đá bày bừa hỗn độn có đặt một phong thơ. Vì không thấy Mạn Duẫn đâu, Tịch Mân Sầm đoán được nhất định đã xảy ra chuyện bèn vội vàng mở tín hàm ra nhìn. Lập tức, hai mắt như kết băng lại.
“Vương gia, phát sinh chuyện gì?” Chu Phi vừa nhéo nhân trung Chu Dương, vừa cung kính hỏi. Tịch Mân Sầm ném tờ tín hàm kia cho Chu Phi.
Chu Phi nhặt lên nhìn, ngón tay dần dần phát run.
trên thư viết “Nếu muốn tiểu Quận chúa còn mạng, đến Lý phủ đệ ngoài Kiền thành 30 dặm.”
Tiểu Quận chúa bị bắt cóc!
Bàn tay của Chu Phi đang nhéo Chu Dương run lên, không cẩn thận nhéo một cái thật mạnh.
Chu Dương ăn đau nên vô thức vung tay đánh trả một quyền, trúng má phải của Chu Phi.
“Ngươi đừng hòng bóp chết ta!” Chu Dương xoa nhân trung bị nhéo đau, nhận ra đại ca nên ngữ điệu hạ xuống một chút, nhe răng nanh trợn trắng mắt.
Thấy Cửu vương gia dùng đôi con ngươi lạnh như băng đang trực tiếp chiếu thẳng vào mình, Chu Dương rụt cổ, ấp a ấp úng nói:
“Chúng ta bị kê đơn.” Chỉ vào món điểm tâm.
Tịch Mân Sầm nhặt lên một khối điểm tâm, chỉ liếc mắt một cái đã xác định ngay đây không phải là kiểu Duẫn nhi thường ăn.
“Mang theo nhân mã, đi ra ngoài thành.” Ném điểm tâm xuống, Tịch Mân Sầm hất khuôn mặt đang che kín bằng mây đen kìn kịt ra hiệu, bước nhanh ra khỏi đình.
Mang theo năm sáu mươi thị vệ, đội ngũ của Tịch Mân Sầm thẳng hướng ngoài thành mà chạy đi.
Sử Minh Phi đang đấu cờ cùng với Hoàng hậu, tiểu thái giám đột nhiên xuất hiện, tiến đến bên tai hắn nói hai câu. hắn lập tức thu cờ, có lỗi nhìn Hứa Như Như, nói: “Hoàng hậu, Trẫm có việc, trận cờ này lần khác đấu tiếp.”
Còn chưa kịp khoác áo choàng vào, Sử Minh Phi đã vội vã biến mất ở trong tầm mắt của Hoàng hậu.
Hứa Như Như nhìn bóng dáng rời đi một cách vô cùng vội vã của hắn, trong lòng âm thầm đoán, Hoàng Thượng gấp gáp như vậy là muốn đi làm việc gì thế?