Sáng hôm sau chú ngủ dậy muộn. Có lẽ sau cả một quãng đường dài vất vả cùng với việc có tôi nằm cạnh chú như ngủ ngon hơn. Tôi dậy sớm lấy đồ ăn cho chú. thú thực thì ở mảnh đất nghèo nàn này. đồ ăn cũng chỉ là bát cơm trắng với cá kho thôi. thế cũng là may lắm.
Tôi mò vào chỗ chú ngủ, kiểm tra quần áo chú. hôm qua đi đường tối, cho nên quần áo lấm lem hết cả. bình thường chú là người sạch sẽ, ấy vậy mà giờ cũng bất chấp, từ bỏ nguyên tắc vì tôi. Có cái gì đó thấy xúc động vo cùng.
Đang hi hoay tự nhiên có 1 bàn tay kéo tôi ngã nhào xuống. trên chiếc giường. đúng hơn là 2 tấm gỗ được ghép lại với nhau. Chú ôm chặt lấy tôi. miệng tủm tỉm còn mắt nhắm nghiền.
- làm cái trò gì vậy?
- nằm im đi.
- người ta thấy thì người ta cười cho đó.
- kệ họ.
- ở đây người ta còn lạc hậu lắm. đừng có mà vớ vẩn. buông ra.
- không… phải có cái ôm mới ngủ ngon được. giờ ngủ chưa đã… cần ngủ thêm.
- trời… dở chứng lười từ khi nào vậy ông Lão.
- từ khi có người gọi ông là ông lão và chê ông già.
Ôi… nói cùn thế là cùng.
- thế giờ tôi gọi là ông trẻ nhá.
- ông rồi thì lấy đâu ra mà trẻ. phải gọi là ông nhưng mà là ông xã.
Chú cười siết tôi chặt hơn.
- hứ…. định giết người đó à? ngạt thở người ta.
- cho ngửi mùi cho quen.
- mùi hôi nách thì có.
- đây ko có bị hôi nách.
- có đấy, hôi đây này.
- chả qua đêm qua đi bộ leo đèo đến cả chục cây…
- nửa đêm nửa hôm mò lên. Ai khiến.
- chưa trị tội thì thôi đấy nhé.
- thử xem.
Nghe được câu đó chú mở mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đầy yêu thương và ấm áp. Bàn tay ôm cả bộ ngực tôi siết vào lòng. kiểu này… hư lắm ý.
- này… này… buông ra. người ta cười cho đấy.
- kệ… chả nhẽ ở đây không có vợ chồng.
- ai là vợ chồng.
- họ là vợ chồng còn chúng ta thì…. chuẩn bị.
- ai thèm chuẩn bị.
- ko thèm bắt phải thèm.
Chú cựa mình vươn lên trên người tôi, cả cơ thể như muốn đè tôi xuống.
- này… cháu mách bố cháu đấy.
- tôi chịu được. đánh cũng được, chửi cũng được, nhưng mà….
Chú ngập ngừng nhìn tôi nghi ngờ
- nhưng mà gì?
- rồi sẽ biết.
Chú cọ cọ mấy cái râu dài vào trán tôi, cảm giác vừa rát vừa nhột nhưng lại thấy hạnh phúc vô cùng. Chú già của tôi giờ cũng có râu đấy. mọi khi thì nó còn chưa kịp nhú đã cạo đi rồi, bây giờ nuôi râu ý là sao.
- eo… ở bẩn có râu.
- ai bảo thế…
- …
- do đứa nào làm người ta lo quên ăn quên ngủ. mà thôi kệ… người ta bảo để râu không phải là dê, để râu để biết là anh mê nàng.
Eo ơi, dẻo mỏ lắm ý… tôi cười rúc rích bên dưới. một lúc sau có tiếng léo nhéo bên ngoài chúng tôi mới chịu rời nhau ra. Tôi đi ra ngoài lấy nước và khăn mặt cho chú. vì hôm qua chú chả mang gì theo cho nên chúng tôi chính thức dùng chung cả khăn mặt và bàn chải. tôi chả thấy chú ái ngại điều gì… đã thế còn có vẻ rất vui.
Chú bước ra ngoài cửa. Ánh nắng vàng vùng đồi núi chói vào mắt. giờ cũng gần trưa rồi ý chứ. trước mặt chú là vùng đồi núi chập trùng. Có lẽ đêm qua vì tôi và vì sốt ruột tìm tôi cho nên giờ chú mới chứng kiến cuộc sống của người dân nơi này. Chú có chút bất ngờ. tôi thấy chú như vậy liền kéo chú ra chum nước sau nhà rửa mặt.
- em ở đây có quen không?
- sao lại không chứ.
- chú thấy thế nào… ổn không?
- ổn
Chú nói có vẻ ngập ngừng… tôi hiểu. bố chú là công an, mẹ chú là giáo viên, chú là bác sĩ, giờ lại làm chủ 1 công ty. sống cuộc đời đủ đầy từ trên xuống dưới, làm sao biết nỗi khổ của người nghèo.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi mang cho chú 1 bát cơm cá kho. Cá kho là mấy con cá khô bé tí kho mắm mặn ăn dần ý nhá, không phải cá to đùng dưới xuôi đâu. chú nhìn bát cơm, không biết chú nghĩ gì nữa. nhưng cũng đưa lên miệng rồi ăn 1 cách ngon lành.
Nguyên tắc đầu tiên của những người lịch sự đó là không phàn nàn về món ăn họ đang được người khác nấu cho ăn. Dù ngon hay không thì họ đã mất công phục vụ bạn. tôi học được điều này từ Minh. Là Minh nói với tôi điều đó đấy.
- ngon không.
Tôi tò mò hỏi
- nhịn từ hôm qua thì giờ cái gì cũng thấy ngon.
- hí,.. hí
- ai bắt nhịn….
Chú lườm tôi rồi lại ăn ngon lành. tự nhiên tôi lại thấy tủi thân, Dường như suốt quãng thời gian dài qua tôi chỉ biết đến mỗi 1 chuyện là đi làm và cố gắng kiếm thật nhiều tiền, tôi bỏ quên mất cả bản thân mình và những người quanh tôi đang sống 1 cuộc sống như thế nào. Tôi vô tâm quá phải không?
- này… sao thế.
Tôi giật mình vì tiếng gọi của chú.
- cháu không sao.
- sao ngồi như ngườ mất hồn vậy?
- cháu không sao mà.
Chú xoa đầu tôi.
- ăn xong chúng ta đi đâu?
- chú muốn đi đâu?
- giờ còn chưa biết đây là đâu. chỉ biết mỗi là Lai châu.
- chỉ biết thế là cũng tốt rồi. đâu cần biết nhiều hơn.
- thế đây có liên quan gì đến chúng ta.?
- câu hỏi làm tôi thoáng buồn. tôi ngồi giữa nhà nhìn ra cửa. bên kia là dãy núi đầy mây trắng bao phủ, ánh nắng vẫn cứ chói chang 1 góc trời, những ngọn gió đang bay lượn trước mắt tôi
- đây là nhà Minh.
Chú có vẻ bất ngờ.
- Minh là người trên này à?
- vâng. giờ cậu ấy cũng ở đây.
- Nhà Minh đưa cậu ấy về quê à?
- vâng.
- thế chút nữa chú cũng muốn ra chào cậu ấy 1 tiếng.
Tôi gật đầu. có lẽ tôi cũng nên cho hai người họ gặp nhau. để nói với Minh là tôi sẽ bắt đầu lại 1 cuộc sống mới… cho dù người đó là chú hay là bất cứ ai.
>>>>.<<<<
Chúng tôi đi qua quả đồi ngay gần nhà. ở dưới chân quả đồi, vài ngôi mộ lấp ló được xây bằng gạch, chát sạch sẽ nhưng không lát gạch hay sơn sửa gì. tấm hình người con trai vẫn còn mới tinh hay được lau sạch sẽ đang tủm tỉm cười.
khỏi nói chứ trông mặt cậu ấy thật sự rất khôi ngô. Con trai vùng núi thường có mắt 1 mí, nhưng cậu này đẹp, rất nam tính và có vẻ khá hiền lành. Bảo sao lại có thể điều khiển được cả Bình của tôi.
Tôi liếc Bình. Em ngồi đó trầm tư hồi lâu, tôi chưa bao giờ nghe em kể về Minh cả… có lẽ phần kí ức này là phần kí ức mà em muốn quên đi vì là nó đã làm em luôn luôn phải nghĩ đến. tôi biết bới một khi nó trở thành nỗi ám ảnh thì chắc chắn cũng đã gây cho em một nỗi đau không thể nói được thành lời.
- đây là Minh.
- Minh… đây là chú Vinh.
Chúng tôi như hai người đang sống chào nhau vậy. tôi quả thật cũng có chút ghen tị với minh. Tuy cậu ấy đẫ đi xa hơn chục năm rồi nhưng mà tình cảm em dành cho cậu ấy quả thật khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. tôi chỉ ước có được một phần tình yêu của em thì điều đó đã rất tuyệt với rồi.
Có thể mọi người sẽ nghĩ chúng tôi thật điên rồ nhưng với tôi, tôi nghĩ chúng ta nên tôn trọng cái phần riêng tư của em, có thể người ta sẽ nghĩ em bị điên nhưng tôi không nghĩ vậy. ai cũng có quá khứ, ai cũng có nỗi buồn của riêng mình. Em đã mang trong lòng cả 1 bầu trời tâm sự… tôi mong 1 lúc nào đó sẽ được cùng em san sẻ để em có thể buông bỏ những nỗi đau trong tim mình.
- cậu ấy đã chết vì cứu cháu.
- nếu như không có cậu ấy hôm đó, cháu đã không đứng đây.
- cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, Minh vẫn không bao giờ quay lại với cháu được.
Tôi thấy em lặng lẽ đứng đó. em không khóc nhưng trong ánh mắt đầy những xót xa. Hoá ra đằng sau một cô gái mạnh mẽ, đằng sau một có gái vui tính và thân thiện lại là cả một khoảng trời đau thương, cả một sự đấu tranh, ân hận vì đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất trong đời,
Tôi hiểu…
Tôi chỉ là người đến sau… nhưng việc đến trước hay đến sau đâu có quan trọng bằng việc đến đúnglúc, gặp đúng người, đúng thời điểm….và tôi có được thứ mình muốn. vậy thôi… đâu cần nghĩ nhiều.
Chúng tôi quay về để chuẩn bị xuống núi. Con đường xuống thị trấn đến hơn 50km. chúng tôi đi xe máy kết hợp đi bộ. tôi để xe dưới đó, nếu như về sớm chúng tôi có thể về nhà vào đêm nay.
Em và Páng chia tay nhau, có vẻ những người ở đây không hề lạ lẫm em. Páng nói với em 1 điều gì đó bằng tiếng bản địa của anh ấy, em gật đầu rồi quay đi.
Chúng tôi đi cả một quãng đường dài với chiếc xe máy của 2 người bản địa làm nhiệm vụ đưa chúng tôi xuống núi. suốt cả quãng đường tôi mới thật sự ngưỡng mộ nghị lực của em khi đôi chân còn chưa lành mà có thể cố gắng đi một quãng đường vất vả như vậy.
mồ hôi em chảy ra đầm đìa. Mùa nóng này đi đường quả là vất vả… tôi thương em.
- tập trung vào đường đi nhé… sáng nay có mấy hạt mưa nên đường hơi trơn.
vừa nói xong câu đó thì xe tôi bị trượt bánh, cả hai anh em trên xe ngã nhào xuống, chiếc xe cũng trượt một quãng xuống dưới. rất may chỉ còn xíu nữa là lăn xuống núi rồi.
cả người tôi lấm lem bùn đất. em bước lại nâng tôi lên
- chú có sao không?
Ánh mắt đầy xót xa
- không sao.
Tôi cố cười để động viên em.
- để cháu nâng chú dậy.
Em nắm vào cổ tay tôi khiến tôi đau nhói.
- á….
- tay chú… tay chú sao vậy.
- khả năng là vừa xong chống tay xuống trật khớp rồi thì phải.
Tôi vẫn bình tĩnh. Còn hai mắt em rưng rưng.
- cháu xin lỗi.
- không sao mà.
- còn hơn cây nữa là xuống đến thị trấn rồi, anh ngồi nghỉ lúc rồi đi, xuống dưới đấy em đưa vào bệnh viện.
Tôi gật đầu còn em cứ ngồi đó cầm lấy bàn tay bị thương của tôi… đôi mắt trực khóc sao mà đáng yêu như vậy chứ… em cứ khóc vì tôi như thế này thì đau mấy tôi cũng chịu được.
Sau khi được băng bó bởi bệnh viện tuyến huyện. chúng tôi không còn cách nào khác là gửi xe và bắt xe khách về hà nội.
Trên chiếc xe giường nằm không gian chật chội ấy lại làm tôi thấy thích thú. Chúng tôi nằm bên nhau, tôi gác cánh tay còn lành để em gối. khoảng cách giờ là zero rồi. tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. mùi thơm từ tóc em, mùi thơm từ cơ thể em khiến tôi nóng toàn thân.
- gì mà thở mạnh thế… ngủ đi
- không ngủ được.
- sao mà ko ngủ được.
- tôi nghĩ….
- nghĩ gì?
- nghĩ ngày mai về sẽ nói gì với nhạc phụ đại nhân.
- nhạc phụ đại nhân….
Hí hí. Tôi cười khúc khích.
- bố cháu mà ko chửi chú 1 trân mới là lạ.
- kệ…. tôi bất chấp.
- nhưng mà chú còn chưa hỏi con nha người ta có đồng ý không, chưa chi mò đến làm cái gì.
- uh nhỉ… sơ sót của tôi…. Nhưng mà tôi nghĩ….
- nghĩ cái gì?
- Nghĩ đến chuyện hôm nọ, con nhà người ta bất chấp bị đòn để bảo vệ tình cảm dành cho tôi, thì có lẽ tôi hỏi thành thừa thừa ý.
- lúc ấy là bí quá chưa nghĩ ra câu gì nên vơ tạm câu ấy nói thôi.
- á à… chưa hỏi đã tự nhận là m nói nhá.
em cười thẹn… đánh vào ngực tôi mấy cái giận hờn. tôi cười trêu em nhưng đến khi tắt nụ cười tôi mới nghiêm túc hỏi.
- Bình… lúc ấy… tôi biết em nói thật.
Em ngước lên nhìn tôi, ánh mắt có vẻ ngại ngùng.
- em ko biết tôi đau thế nào lúc em bị đánh như vậy, đáng ra người sai là tôi.
- chú sai chỗ nào.
- tôi sai vì tôi yêu em trước, vì tôi đã phải lòng em ngay từ lần đầu tiên gặp em. Tôi cũng đã cố gắng đấu tranh với chính bản thân mình, nhưng mà tôi ko làm được. càng ngày… tôi càng chìm sâu vào cảm giác mà em mang đến. cho đến bây giờ tôi biết được 1 điều là…
Tôi ngừng lại… còn em tò mò quay sang bên tôi hỏi
- điều gì?
Tôi nhìn em ánh mắt tha thiết.
- em chính là món quà mà ông trời mang đến cho tôi. Tôi… yêu…. Em.
Ông chú già của tôi được đón tiếp bởi 1 lũ bạn. Thấy tôi đứng cạnh… đã vậy cả hai đứa lại có vẻ rất chi là lem nhem họ không nén nổi tò mò.
- này… hai đứa mày đi bắt lợn chuẩn bị có cỗ đấy à?
- hỏi gì kì
Chú lườm họ.
- nào… thế hay bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà đến đây tìm bọn tao. À mà quên… đường đường là giám đốc công ty, nó bán cái lốp xe đi cũng bằng bọn mình làm cả năm ấy chứ.
- nói nhảm vừa thôi ông.
- nào… giờ đưa tay đây tôi xem
Chú đưa tay ra
- bọn mày, kiểu này là cày khoẻ quá có đúng không?
- tao nghĩ nhâm tư thế
- mẹo… nhầm thì nó bị thương chỗ khác chứ.
- thì có vẻ như chỗ ấy không sao và chỗ này có sao.
- quả này thì làm được kiểu gì chúng mày, truyền thống thì không được rồi.
- trừ kiểu nằm ra còn ngồi hay đứng thì được, à mà không… nằm dưới được.
- cơ mà Tuấn Anh nó còn nợ ông ý cái ghế đấy nhỉ… hôm nọ chả bảo hôm nào anh Vinh cưới mừng anh ý cái ghế còn gì… tuấn Anh ơi.
- thì anh ý cứ cưới đi, ghế có ghế.
- thôi… nhưng mà giờ què tay thế này thì mày cứ mừng trước cho người ta đi rồi bao giờ người ta cưới cho mày ké cũng được.
Tôi đứng cạnh đỏ mặt vì bị trêu
- này… mẹ chúng mày… nói cái gì vậy.?
- à… chúng em chỉ là lo cho anh thôi mà.
- thế thì làm cho tao đi nhanh lên còn về.
- thế anh chị nói cho em biết anh chị vừa đi đâu về.
- chúng mày sắp làm thám tử rồi.
- không… phụ thuộc vào hoàn cảnh để chúng em còn liệu chuẩn bị cỗ bàn.
- thế thì sắp rồi.
Chú cười nhìn tôi, một tay họ bó lại cho, 1 tay chú nắm lấy tay tôi, thấy chú nhăn lại vì đau tôi cũng xót, Thảo nào mà hôm tôi bị đau chân, chú cũng đứng ngồi không yên như vậy. quả thật là quan tâm tôi rất nhiều rồi.
Chúng tôi dắt nhau về nhà khi trời đã tối, lần này chú không định buông tay tôi ra mà cùng tôi bước vào nhà. Trong lòng tôi có cảm giác bồi hồi lắm.
- chú… hay là….
- đừng lo, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy.
- bố cháu sẽ….
- không…. Tôi nhất định sẽ khiến ông ấy phải thay đổi suy nghĩ, hãy tin ở tôi.
Mẹ tôi mở cổng cho hai đứa, thấy chú và tôi bà ấy có vẻ rất vui mừng. nhưng khi thấy chúng tôi nắm tay nhau, bà nhìn một hồi rồi cũng né sang 1 bên.
- hai đứa vào đi, bố đang ngồi phòng khách đấy. nếu bố có nói gì đừng cãi nghe chưa?
- vâng
Tôi biết mẹ tôi thương tôi lắm mà. dù thế nào bà ấy cùng không phản đối đâu.
Chú nhìn tôi rồi hít một hơi thật sâu. Kéo tôi vào thì đúng hơn. bố tôi đang ngồi trên ghế, mắt nhìn tivi quay ra nhìn hai đứa tôi rồi nhìn xuống hai bàn tay đang nắm thật chặt. ông cau mày.
- hai đứa trốn đi chơi đấy à?
- con chỉ là đi….
- là chúng em đi với nhau
Chú nói tranh phần của tôi.
- thế giờ về tắm rửa ăn tối đi, rồi nghỉ đi.
bố tôi hờ hững quay đi.
- anh Huy. Hôm nay em có chuyện muốn xin phép anh.
- xin phép?
- vâng. về chuyện em và Bình.
- chú lo xong chuyện cái duyên chưa. đừng để nó đến đây tìm nhà tôi ăn vạ là được.
- anh… chuyện của Duyên em đã lo rồi. em cũng xin lỗi anh vì chuyện đó và giờ thì… em xin phép anh cho em và Bình được tìm hiểu nhau.
Tôi nhìn chú, còn chú nắm chặt bàn tay tôi. Chúng tôi chuẩn bị tinh thần cho cơn thịnh nộ của bố, ông ấy có thể ném chúng tôi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào.
bố tôi nhìn cả hai chúng tôi 1 lượt từ trên xuống dưới rồi thở dài.
- hai đứa đi đường cả ngày. về tắm rửa đi đã.
- anh….
- chú về tắm rửa sạch sẽ rồi sang đây nói chuyện đàng hoàng với tôi, tay chân chú thế kia kìa.
- vâng…
Chú dắt tôi ra cửa, chúng tôi chia tay nhau, chú quay lại xoa đầu tôi động viên.
- không sao đâu, em vào thay đồ đi, chốc bố gọi thì xuống.
Tôi gật đầu.
- hèm….
bố tôi hắng giọng phía sau.
- con Bình vào đi tắm đi, chân tay thế kia còn mò đi chơi. lần sau còn thế tao đập chết.
bố càng ngày càng khó tính.có phải ông bố nào chuẩn bị làm bố vợ cũng cố gắng tỏ ra nguy hiểm như vậy hay không nhỉ.
Tôi cắm đầu đi lên nhà. chỉ mong chút nữa bố già và chú già của tôi ko xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
>>>>.<<<<
Bố em ngồi trầm ngâm trước mặt tôi. Chưa bao giờ tôi thấy anh ấy suy tư đến vậy. Tôi cũng rất khó xử. Bởi vì bây giờ ko biết nên xưng hô ra sao. Đứa con gái ngang bướng nhất quyết xưng là cháu, còn ông bố khó tính thì luôn miệng gọi chú thay con.
Nếu mọi thứ cứ diễn ra đều đều, sau này con chúng tôi sẽ gọi cả tôi và anh ấy là ông mất.
Sau một hồi suy nghĩ, bố em nhấc chén lên đưa trc mặt tôi.
- chú có con gái, tôi cũng có con gái. Chúng ta đều là bố vợ cả, con mình theo người ta, cchú lo một, tôi lo mười
- …..
- chú chơi với tôi mấy năm nay, cũng biết tính tôi, anh em ra anh em, tôi ko bao giờ nghĩ chú lại là người yêu của con tôi, gia đình tôi thì không bằng gia đình chú được, con tôi cũng là đứa vụng về. vả lại con tôi nó còn dại. tôi không bảo được, tôi phải chiu
- anh đừng lo, em sẽ chăm sóc cho Bình.
- con gái tôi nó cũng nhỡ tuổi rồi. giờ có mối quan hệ nào là chúng tôi đặt ngay vấn đề, trẻ còn đẻ được chứ giờ để lớn tuổi lại nguy hiểm. cho nên chú đừng nghĩ là vì chú có tiền mà tôi hối. thật ra tôi cũng lo hàng xóm láng giềng lời qua tiếng lại, nhưng mà thôi thì….. nó đặt đâu… chúng tôi đành ngồi đấy thôi chứ còn nói được gì.
Tôi cười… cái câu nó đặt đâu tôi ngồi đấy có nghĩa là chốt hạ của vấn đề rồi. tôi biết anh Huy là người nghĩ trước nghĩ sau. Trông có vẻ khó tính nhưng cũng là người chu toàn. Suy cho cùng cả anh và con trai anh đều có vẻ rất tình cảm, yêu vợ. vì vậy mà con cái rất ngoan và lễ phép, gia đình nề nếp như vậy có lí gì không xứng đáng với tôi. bản thân tôi còn thấy tôi không xứng với em thì đúng hơn. Tôi… thật sự đã cũ mất rồi.
- bà không có việc gì thì đi vào cho đàn ông chúng tôi bàn chuyện.
mẹ em nghe thế thì quay vào trong.
- tay chú làm sao?
- em ngã nhẹ thôi ạ.
- gãy xương hay trật khớp.
- chỉ rạn nhẹ thôi ạ.
- Chú đau tay, nó thì đau chân. Hai đứa năm nay hạn nhiều. từ giờ đến cuối năm đi đứng cẩn thận. đừng làm gì… quá rồi… khổ chúng tôi
đừng làm gì quá … có nghĩa là … đấy rồi. tôi tủm tỉm… không ngờ ông bố vợ này tâm lý ghê
- cứ để cho Bình khoẻ hẳn đi rồi tính ạ.
- uh… con bé nhà tôi giờ đầu óc nó cũng ko được tỉnh táo. Tôi biết bao năm nó buồn chuyện thằng Minh rồi bị vụ thắng Thái nó cũng mệt mỏi lắm… nhưng mà thôi thì con gái ko đi lấy chồng ở vậy cũng khổ nên tôi muốn nó có tấm chồng đàng hoàng. nếu như chú là người biết nghĩ trước nghĩ sau… chú cũng từng trải rồi… rút được kinh nghiệm thì cái gì tránh nên tránh.
- đàn bà thì đứa nào cũng lắm mồm cả, như bà vợ tôi hay càu nhau nhưng mà tôi cứ nhịn 1 câu cho êm ấm. thật ra là người ta cũng vì gia đình cả… vợ chồng lấy nhau khi còn khó khăn… đếnkhi khá giả đừng quên những ngày chia nhau củ khoai củ sắn. con bé về nhà chú có thể đã có sẵn mọi thứ, chú không cần chiều chuộng nhưng cũng nên để nó làm nó ăn,
- tôi nói thật với chú tôi ko có tiền của nhiều cho con nhưng nếu chú cảm thấy không nuôi nổi thì trả tôi, chứ đừng đánh đập chửi bới con tôi, nếu vậy nhất định tôi ko tha thứ.
Thế là bố em đã tính trước cả chuyện chúng tôi về chung một nhà… quả là… rất tâm lý.
Tôi ngồi bên cạnh anh ấy, hai anh em nhâm nhi chén rượu. Tôi biết cho dù gả con gái cho tôi hay cho ai khác thì anh có lẽ cũng tâm trạng như vậy… bởi tôi giờ chưa nghĩ đến chuyện sau này tôi sẽ ko thấy con gái tôi hàng ngày thì ko biết cảm giác sẽ như thế nào.
- Anh yên tâm… em cũng ngay bên cạnh… hàng ngày Bình vẫn về nhà với anh chị cơ mà.
- biết thế…
bố em vẫn trầm ngâm.
- à này….
- dạ.
- giờ chú đổi cách xưng hô đi, tìm hiểu con gái tôi mà cứ gọi tôi là anh người ta cười cho cả tôi cả chú.
- dạ….
giờ tôi ko biết phải gọi anh ấy như thế nào… nhưng lòng tôi vui lắm.
- thôi… cũng muộn rồi. chú về đi. tôi bắt con bé đi ngủ sớm rồi. có gì mai gặp.
- vâng…
Tôi đứng dậy đi ra cửa. tôi muốn nhìn thấy em. muốn chia cùng em niềm vui này… trong chuyện này, công lớn nhất vẫn là của em, nếu em không cương quyết bảo vệ tình yêu với tôi, có lẽ giờ này tôi ko vui đến vậy. cảm ơn em… cô gái của tôi.