Đường Đột Mỹ Nhân

Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sách sách..” Lý Thuần Phong tặc lưỡi liên tục: “Ta chỉ biết Đường Minh Hoàng vì sủng ái Dương quý phi mà hao tài tốn của, không nghĩ từ những năm Trinh Quán đã có vương gia vì nụ cười của ái nhân mà hưng sư động chúng. Quả nhiên là phong cách của vương thất Đường Triều! Ha hả!”

“Ngươi đang nói cái gì a?” Tiêu Hoàn Vũ ảo não trừng mắt nhìn Lý Thuần Phong.

“Ta là nói…

Trường An hồi vọng tú thành đôi

Sơn đính thiên môn tứ đệ khai

Nhất kỵ hồng trần hoàn vũ tiếu

Vô nhân tri thị tiểu cật lai~~”

Tiêu Hoàn Vũ vẫn như cũ trừng mắt nhìn Lý Thuần Phong, lại khiến Lý Thuần Phong càng được thể cười ta.

“Uy! Ngươi rốt cục đang nói cái gì!! Ta chỉ nghe thấy” ăn vặt” với cái gì gì đó…”

Lý Thuần Phong nghe thế lại càng cười giòn giã: “Ha ha ha, may là Lý Long không phải là Lý Thế Dân, nếu không thì có khi lại trình diễn lại tấm thảm kịch “Bao phi nhất tiếu khuynh Chu” mất! Tốt xấu gì Lý Long cũng là trái lệ chi cực phẩm, Chu U Vương vì một tiếng cười của mỹ nhân Bao Tự mà phong hỏa hí chư hầu, nói ra cũng coi như xuôi tai đi! Các ngươi thì ngược lại, Lý Long lại vì một nam nhân Tiêu Hoàn vũ mà hưng sư động chúng mua… đồ ăn vặt về? Thảo nào ái tình cảm động kinh thiên động địa như thế không có nửa điểm ghi chép trong sách sử! Ha ha ha, cổ sự “Phân đào” của Vệ Linh Công cùng Di Tử Hà cũng so với cái gì “Phần Hồ Ma Bính”, hay là “ Phân bánh nướng” êm tai hơn nhiều!! Ha ha ha!!”

Không cần hoài nghi gì hết, Lý Thuần Phong rõ ràng là cố ý gây chuyện, thoáng cái đã trích dẫn một đống điển cố lịch sử mà Tiêu Hoàn Vũ căn bản không có khả năng biết đến…

“Ngươi rốt cục đang nói tiếng tinh cầu nào vậy??” Tiêu Hoàn Vũ cực kì cáu kỉnh, đạp tay xuống bàn, nhảy dựng lên, hai mắt vằn tơ máu: “Nói cái gì ta nghe hiểu được ý!! Ngươi còn cười nữa thì ta lập tức đem chuyện ngươi cùng Viên Thiên Cương truyền ra! Cho tất cả mọi người cùng biết!”

Lý Thuần Phong lập tức ngậm mồm, quả nhiên là hữu hiệu…

“Ta gọi ngươi tới là để nghe ta giãi bày tâm sự! Đều không phải để ngươi cười nhạo ta! Ngươi có lương tâm một chút mà tư vấn cho ta có được hay không???”

“Ta cũng không phải bác sĩ tâm lý…” Lý Thuần Phong nhỏ giọng nói thầm.

Tiêu Hoàn Vũ phản ứng còn nhanh hơn, trợn mắt nói: Thế rốt cục là người nào hại ta bay tới cái chỗ khỉ ho cò gáy, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không có này! Lại còn không có bảo hiểm phúc lợi xã hội! Không thể lên mạng! Không thể xem TV! Ngay cả Mạch Đương Lao cũng không có mà ăn!!”

“Hảo hảo hảo…” Lý Thuần Phong bị khí thế của Tiêu Hoàn Vũ làm cho rụt đầu rụt cổ…

“Nếu như ta không được sống hạnh phúc, tâm tính sẽ biến đổi, không được giải quyết phiền muộn trong lòng kịp thời sẽ dẫn đến mất câm bằng tâm lý, làm ra hành vi cực đoan. Thậm chí tối  hậu, tâm lý biến thái sẽ làm ra sự kiện kịch liệt làm nguy hại đến căn cơ ổn định của đại Đường, đến lúc đó, trách nhiệm coi như thuộc về ngươi!!”

“Nga..” Lý Thuần Phong giương mắt, nhỏ giọng nói: “Hoàn Vũ… Tiếng Trung của ngươi, số lượng từ ngữ tăng đáng kể rồi nha…”

“Nói thừa! Ngươi thực sự khi ta ngu ngốc?”

Còn không phải sao? Hãn~

“Ngươi nói ngươi có nên hay không vì ta mà tiến hành phụ đạo tâm lý?!”

“… Có chút…” Lý Thuần Phong trái lại, cúi đầu không lên tiếng.

“Nếu thế thì ta cần kiến nghị! Kiến nghị!!: Tiêu Hoàn Vũ tâm tình kích động đập bàn, thương cảm cho mấy tách trà bị chấn động, lách cách ngả nghiêng.

“Kiến nghị của ta chính là: ngươi quả thực cần bác sĩ tâm lý…” Lý Thuần Phong nhỏ giọng nói.

“Cái gì???”

“không có gì!” Lý Thuần Phong là ra dáng dấp cực kì chăm chú cùng tự  hỏi, còn cố tình thâm trầm nâng cằm tạo dáng trầm tư.

“Ngươi cho ngươi là “Người suy tưởng” hả?” Tiêu Hoàn Vũ lạnh lùng nói: “La Đan (Rodin) nếu dựa theo dáng dấp của ngươi mà điêu khắc, chỉ sợ “Người suy tưởng” không nổi tiếng được.”

Ô ô ô, Tiêu Hoàn Vũ thực xấy… Nếu như dùng tiếng Anh nói, khẳng định còn cay độc hơn…

Lý Thuần Phong thương cảm nghĩ thầm.

“TA – MUỐN – KIẾN – NGHỊ!!!” Tiêu Hoàn Vũ gằn từng chữ.

Muốn kiến nghị cái gì!??? Lý Thuần Phong tròng mắt vừa chuyển, trong đầu cũng đương tính kế.

Hắn bỗng nhiên thở dài một hơi, ngữ trọng tâm trường (lời nói sâu xa, thấm thía), nói: “Hoàn Vũ, kì thực ngươi vẫn không phát hiện sao? Ngươi lưu ý để tâm hắn như vậy… Tất cả đều là bởi vì ngươi đã triệt để thích hắn! Cả hai người các ngươi đều là nam, hơn nữa ngươi luôn luôn nghĩ mình cùng hắn sớm muộn cũng sẽ chia lìa nên mới không dám đối mặt với cảm tình của mình!! Kì thực, ngươi thương hắn a!!”

“Nói bậy!” Tiêu Hoạn Vũ sợ đến vội vàng thề thốt phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó! Ta tuy rằng không kì thị đồng tính luyến ái, thế nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu nam!! Ta chắc chắn không thương hăn a!!”

“Ai… Hoàn Vũ, ngươi không sai, yêu một người không có sai, ngươi cũng không phải đồng tính luyến ái, chỉ là yêu phải một người cùng giới thôi! Ngươi biết cảnh giới cao nhất khi yêu một người là gì không? Chính là bất luận là động vật, thực vật, máy móc, bất luận là hình thức như thế nào, thậm chí là người của thế kỉ nào! Đều phải tìm ra hắn. hảo hảo thương yêu hắn! Đó mới là tình yêu chân chính!”

Hắc, vật tẫn kỳ dụng, gia dĩ bản thổ hóa (*), ta là thiên tài!!! Lý Thuần Phong đắc ý nghĩ. ( xem ra người này cũng không phải mới vào nghề…)

—————-

*Bài thơ “Quá Hoa Thanh cung” của Đỗ Mục:

Quá Hoa Thanh cung

Trường An hồi vọng tú thành đôi

Sơn đính thiên môn thứ đệ khai

Nhất kỵ hồng trần phi tử điếu

Vô nhân tri thị lệ chi lai!



Dịch Nghĩa:

Quay lại trông Trường An như gò thêu gấm

Trên đỉnh núi,nghìn cửa lần lượt mở ra

Một người cỡi ngựa tung bụi hồng,quý phi mỉm cười

Không ai biết ấy là quả vải đã tiến về cung.



Dịch Thơ:

Đi qua cung Hoa Thanh

Trường An trông tựa gấm hoa thêu

Nghìn cửa trên nên đã mở đều

Ngựa ruổi bụi hồng,phi mỉm miệng

Ai hay vải tiến đã về triều!

(Lê Nguyễn Lưu dịch)

——–

Đi qua cung Hoa Thanh

Ngoảnh lại Trường An tựa gấm thêu

Đầu non nghìn cửa mở liền nhau

Bụi hồng ngựa ruổi, phi cười nụ

Vải tiến mang về ai biết đâu.

(Tương Như dịch)

* Bức tượng “Người suy tưởng* (the Thinker) của Rodin:



“Ta không có thương hắn!! Ngươi nói bậy!” Tiêu Hoàn Vũ gấp đến độ mặt đỏ tía tai, hầu như muốn nhảy dựng lên.

“Ngươi tỉ mỉ ngẫm lại, nếu không phải vì thích hắn, ngươi thế nào lại có thể tha thứ hành vi của hắn?”

“Bởi vì ta là nam nhân. Coi chuyện đó như bị chó cắn một phát thôi.”

Lý Thuần Phong lắc lắc đầu: “Đó chỉ là mượn cớ, ngươi có dám nói ngươi không nhìn ra cảm tình của Lý Long đối với ngươi? Ngươi sao lại yên tâm nhàn nhã hưởng thụ hắn sủng nịch ngươi, yêu chiều ngươi? Nếu không phải bởi vì ngươi cũng yêu hắn, tâm tình đồng điều, có người nào lại không có lương tâm, biết rõ mình ghét người ta còn không cự tuyệt tâm ý của kẻ đó? Trái lại còn thích thú hưởng thụ? Sau đó còn không thích nhìn hắn thật tình thật ý đối đãi với người của hắn?? Ai có nhân tính đều sẽ không làm như thế! ĐÚng hay không? Tiêu Hoàn Vũ?”

Lý Thuần Phong chiêu này cực hiểm, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Tiêu Hoàn Vũ, nếu như hắn lại phủ nhận hắn thích Lý Long, đó chính là “ không có lương tâm” “vô nhân tính”!

Tiêu Hoàn vũ ngẩn người…chi ngô không ngừng…

“Có đúng hay không? Ngươi là một người thật tốt, thiện lương, đương nhiên sẽ không làm thế! Ngươi tại sao lại có thể ung dung hưởng thụ tình ý của Lý Long? Đương nhiên là bởi vì ngươi đã tiếp nhận tâm ý của hắn rồi! Dù là miệng chưa nói ra, nhưng ngực đã thừa nhận rồi, dù là trong ngực chưa nghĩ tới, nhưng trong tiềm thức đã khắc sâu. Thế nên, ngươi chính là thương hắn!!!”

Từng câu chắc chắn khẳng định Tiêu Hoàn Vũ nhất định yêu Lý Long rồi…

Con người là loài động vật dễ bị ảnh hưởng, Tiêu Hoàn Vũ quả nhiên bắt đầu do dự, kiên định tìm cách lúc đầu bắt đầu lung lay, sau đó càng nghĩ chuyện ngày trước càng cảm thấy… Mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra…

“Tại sao lại như thế… tại sao có thể như thế…” Tiêu Hoàn Vũ tâm hoảng ý loạn, thì thào.

“Hoàn Vũ!” Lý Thuần Phong nghĩa bạc vân thiên, vỗ vỗ vai Tiêu Hoàn Vũ: “Ta ủng hộ ngươi, vì ta ủng hộ chân ái! Chúng ta đều là những con người của thế kỉ 21, đều trải qua không ít sóng gió rồi, loại chuyện này tuyệt đối không cần ảo não hay khổ sở gì! Yêu chính là yêu thôi! Có cái gì không thể thừa nhận? Hơn nữa, Lý Long nhất biểu nhân tài, là rồng giữa biển người, hơn nữa lại tinh tế như tơ, ôn nhu sắn sóc, hơn nữa, đối với ái nhân dụng hết tâm tư, không hề có tư thế vương gia! Người như vậy, ngươi dùng lương tâm mà nói, ở thời đại của chúng ta còn không bị cướp giật không còn mảnh giáp? HIện tại tâm tư hắn chỉ đặt trên người người, còn không nhân cơ hội giành lấy? Loại nam nhân này thực sự là vô cùng hấp dẫn đó! Ngươi còn không nói rõ tâm ý, tuyệt thế hảo nam nhân này sẽ thành chồng người khác đó!!”

Càng nghĩ càng thấy Lý Thuần Phong nói có lý, càng nghĩ càng xác định Lý Long quả thực hiếm có khó tìm, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng hoảng hốt…

Lý Thuần Phong nhân càng được thế đại quán mê thang, trong chốc lát đã khiến Tiêu Hoàn Vũ sắc mặt tái xanh, đó là sắc mặt bị kết luận cuối cùng hù cho chết khiếp:

“Nói tóm lại, ngươi  thực sự đã yêu sâu đậm Lý Long, hơn nữa, tình này đã nhập vào cốt tủy, đời này đừng nghĩ chuyện quay đầu!” Lý Thuần Phong rốt cục đã buông lời kết án…

Tiêu Hoàn Vũ ánh mắt dại ra, mồm nửa mở, sắc mặt thoáng thanh thoáng lục, hệt như cái đèn kéo quân.

“Na… Ta nên làm cái gì bây giờ…?”



Thần tình Tiêu Hoàn Vũ tựa như sơn dương bị lạc đường, hoàn toàn không có chủ ý bản thân, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Lý Thuần Phong. Lý Thuần Phong vô cùng tự nhiên bày ra một bộ dáng “tin ta đảm bảo ngươi có thể trường sinh bất lão”, tựa như Chúa cứu thế, lời nói thâm tình: “Chân tình ở ngay trước mặt, ngươi nhất định phải quý trọng! Mất đi rồi sẽ hối hận không kịp, thống khổ lớn nhất của nhân sinh cùng lắm cũng chỉ thế này thôi! Ngươi tự hỏi mình một chút, nếu như trời cao cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Nếu như  cho phần tình cảm này một kì hạn, ngươi mong muốn nó kéo dài được bao năm?”

Lý Thuần Phong dùng ngữ điệu cảm động lòng người, tận tình “khuyên bảo”, còn bày ra bộ dáng khóc lóc thở than, làm người ta rơi lệ. Tiêu Hoàn vũ lệ nóng quanh tròng, cầm tay Lý Thuần Phong, kích động nói: “Ta không ngờ ngươi chính là một chuyên gia ái tình!! Những lời của ngươi nói đều rất có chiều sâu! Ngẫm một lúc cảm thấy thực vô cùng tinh tế cùng xác đáng! Thuần Phong! Cảm tạ người! Ta bội phục học thức cùng tài ăn nói của ngươi… (vừa nghe đã biết hắn chưa từng thấy qua bọn trẻ lừa đảo ở sân bay, bến tàu…)

“Ngươi đã biết nên làm thế nào chưa?” Lý Thuần Phong rất phối hợp lộ ra thần tình kích động, ánh mắt lấp lánh hỏi.

“Ta nghĩ… ta chính là thích hắn rồi!”

“Không sai! Ngươi rốt cục đã dám nhìn thẳng vào tâm ý của chính mình!”

Lý Thuần Phong nghĩ tầm: hanh, muốn đem chuyện của ta cùng Thiên Cương đe dọa sao? Để xem ta có hay không kéo ngươi cùng xuống nước! Chỉ bằng chút tài vặt của ngươi cũng muốn uy hiếp người Trung Quốc mang trong mình tinh hóa năm nghìn năm văn hóa? Hoang tưởng!

“Ta muốn bắt chước tư thế hào hugnf của sinh viên tốt nghiệp, từ giáo đường cướp tân nương!! Ta cũng không tin ta là đệ nhất mỹ nhân Âu Mỹ Tiêu Hoàn Vũ ta lại không thắng được lão thái bà hơn 1300 tuổi (ta van ngươi, con người ta giờ mới mười bảy… không nên tính tới thế kỉ 21 được không?)

“Đoạt tân lang?”

Lúc này Lý Thuần Phong có điểm lờ mờ… Cái này đều không phải hài kịch ái tình lãng mạn của những năm 70 đi, mà là tân hôn do hoàng đế chí tôn ban thưởng a…

“Thế nhưng… đó là hoàng đế tứ hôn nha… Ngươi nếu như phá hỏng, sẽ mất đầu đó..” Lương tri của Lý Thuần Phong bắt đầu vẫy gọi…

“Ta nghĩ thông rồi, đoạt xong tân lang, ta sẽ khởi động máy thời gian, trực tiếp bay trở về hiện tại! Ta xem xem Đường Thái Tông đi chỗ nào để lấy đầu chúng ta!”

“A? Thế nhưng Lý Long.. là người cổ đại a… hắn làm sao có thể thích ứng xã hội hiện đại…” Ai đó đang đấu tranh.

“Không quan hệ! Có ta đây! Ta dẫn hắn tới Hollywood! Dẫn hắn tới Địch Tư Ni (Walt Disney)! Dựa vào tài trí của hắn làm nhân viên nghiên cứu lịch sử Đường triều hay cái gì gì đó tuyệt đối không thành vấn đề! Ta nhượng lão nhân nhà ta đem hắn tiến cử vào học viện Phật giáo Bắc Kinh! Tương lại lương một năm trăm vạn thì ta sẽ theo hắn ở cùng một chỗ!”

Ngươi suy tính thực sâu xa…

Lý Thuần Phong chưa từ bỏ ý định, nói: “Thế nhưng… hắn … hắn”

“Cứ như thế đi! Ta bây giờ phải đi thăm dò địa hình! Ngươi lập kế hoạch đi!”

“A?”

“Hảo! Ta lập tức đi!” Tiêu Hoàn Vũ hưng phấn xoa tay, nhanh như chớp chạy biến đi, sớm không còn thấy bóng.

Lý Thuần Phong sợ run một lát…

“Ta… sẽ không phải trong lúc vô tình làm hại Lý Long chứ?”

“Hoàn Vũ sẽ không phải vì ta nói mới làm mấy trò đó chứ?”

“Hắn sẽ không làm xong rồi mới tỉnh ngộ kỳ thực là bị ta lừa đi…”

“…”

“Tục ngữ nói thương dăng bất đinh vô phùng đích đản (con ruồi không đốt người, vỏ trứng không kẽ hở =.=)… Hắn một mực tìm cách, ta nói thế nào cũng vô dụng.. Ân.. Không liên quan đến ta…”

hết chương 18