Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn

Chương 34

Sắc trời tối dần, căn phòng không bật đèn trông thật mờ tối. Ngồi trước bàn đọc sách rộng lớn, Lộ Kha Đồng như bị rút mất linh hồn, môi mím chặt, nước mắt rơi xuống lại dùng sức lau, lau đến nỗi da ửng đỏ.

Lá thư mỏng manh nằm trên mặt bàn, nhẹ đến mức gió thổi qua sẽ rơi xuống đất, song nội dung trong thư hệt như đá tảng đập cậu vỡ thành mảnh vụn.

Thư là mẹ cậu viết cho Lộ Nhược Bồi.

Nhược Bồi, lẽ ra em định chờ tới ngày sinh dự tính mới viết lá thư này, nhưng gần đây tay chân em bắt đầu sưng phù, em sợ đến lúc đó chữ sẽ xấu lắm. Ngày nào anh cũng sợ em mệt, thật ra em rảnh rang phát sợ, lúc tản bộ trong vườn hoa, lúc ngủ trưa tỉnh lại, lúc gió ngoài trời bắt đầu thổi… em lại nghĩ, lúc trước mình giữ lại đứa bé này có phải sai lầm không. Thế nhưng lúc nó đá bụng em, em sẽ bỏ ngay ý nghĩ đó đi, đồng thời cảm thấy mình có cục cưng đáng yêu nhất khỏe mạnh nhất trên thế giới này.

Thời gian trôi qua nhanh thật, hồi đại học chúng ta là bạn thân nhất, chẳng giấu nhau điều gì, lời đồn thổi bay khắp học viện, nhưng tình bạn của chúng ta vẫn vững bền như trước. Nhiều người cứ hỏi em vì sao, vì sao ư?

Bởi vì anh không yêu em, anh cũng sẽ không yêu em.

Hơn cả tiếc nuối, em thấy mừng lắm, mừng vì anh thẳng thắn nói cho em biết tính hướng của mình, chứng tỏ anh rất tin tưởng em. Sau này chúng ta tốt nghiệp, em đến thành phố khác phát triển, còn anh tiếp tục học Thạc sĩ Tiến sĩ, anh là một người đàn ông ưu tú tột bậc, bình tĩnh thông minh, giỏi về phân tích. Hiếm thấy nhất chính là, anh rất thiện lương.

Vài năm sau gặp lại, anh chín chắn hơn xưa nhiều, có lẽ quan trường khiến anh không thể không trưởng thành nhanh, em hỏi như đùa rằng anh có bạn đời chưa, anh nói chưa có, còn làm bộ nghiêm túc cảnh cáo em, dặn người duy nhất biết chuyện là em phải giữ kín bí mật.

Giây phút ấy em đau lòng lắm, bởi vì anh sống mới cô độc làm sao.

“Nhược Bồi, em đưa con cho anh được không?” Em cứ nhớ mãi phản ứng của anh khi nghe xong câu này, anh hơi ngẩn ra, em vỗ vỗ bụng dưới, nói: “Chỗ này có một cục cưng bốn tuần tuổi, mẹ nó bị một tên khốn kiếp bỏ rơi.”

Em chưa bao giờ thấy anh giận như thế, còn muốn kéo em đi tìm tên khốn kiếp đó, em cười ha ha, bưng mặt nói: “Ra khơi cứu viện chết đuối, anh nói xem xúi quẩy không. Sau này con em phải tránh xa nước một chút, không được học bơi luôn, chết đuối toàn là người biết bơi.”

Rồi anh nói rằng, anh sẽ chăm sóc mẹ con em, như người nhà vậy.

Da mặt của em thật sự rất dày, em nói như đang buôn bán vậy: “Chúng ta kết hôn đi, đỡ bị người khác dị nghị, hơn nữa sau này anh sẽ không còn một thân một mình, già rồi cũng có con phụng dưỡng cho anh, như vậy con em cũng có ba thương, vẹn cả đôi đường mà.”

Anh nói đầu óc em hỏng rồi, nói em còn trẻ, có thể tìm một người yêu mới.

“Em tìm cái gì nha, em chỉ muốn tìm người cha đáng tin cậy cho cục cưng.” Em vẫn cười hớn hở, nhìn anh nói: “Anh quên rồi sao? Tim em không tốt, sinh con chẳng khác nào có nó không có em, rốt cuộc anh có muốn con không? Không muốn thì em tới chỗ khác hỏi đó.”

Em không thể nào quên được ánh mắt khi đó của anh, kinh ngạc và tức giận, sau đó là bất đắc dĩ và đau lòng.

Cần gì phải dong dài thế, dù sao mai này chúng ta cũng kết hôn, em sống cuộc sống hạnh phúc của em, còn anh có hạnh phúc không thì em không biết. Chỉ là anh thường len lén thở dài, có gì để thở dài đâu anh, mỗi người có quyền chọn điều mình muốn làm, cho dù phải trả giá đắt cũng chẳng có gì hối hận.

Bây giờ điều em quan tâm nhất là cục cưng nên đặt tên gì, em nói theo họ anh, anh nói theo họ em, hay là cứ nghe em, theo họ Lộ đi, bởi vì tương lai ngày sau là cha con anh cùng bước tiếp.

Tên còn phải có chữ Mộc bên cạnh, hy vọng cục cưng sẽ sinh trưởng như cây cối, cứng cáp mà tràn đầy sức sống. Nếu là con gái hẳn sẽ rất ngoan ngoãn, nếu là con trai thì tiêu rồi, con trai giống mẹ, đoán chừng nó sẽ không chịu nghe lời mà còn thích nghịch ngợm như em. Không sao cả, anh cứ dùng sức mà đánh, đừng nương tay.

Mệt mỏi quá, viết nhiêu đây thôi, kết thúc thế nào nhỉ.

Chúc anh thăng quan phát tài. Nói đùa đó.

Nhược Bồi, hôn nhân của chúng ta sẽ phần nào bảo vệ cho anh, hy vọng dưới lớp bảo vệ ấy anh sẽ được sống thoải mái hơn. Tìm được người mình yêu trong hàng nghìn hàng vạn người là điều vô cùng khó khăn, với anh có lẽ càng khó hơn, nhưng em chúc anh sẽ tìm được người đó, dẫu cho muộn cỡ nào.

Kha Phàm mãi mãi ủng hộ anh.

Kha Phàm trong hình xinh đẹp rạng ngời, dáng cười rạng rỡ. Lộ Kha Đồng gấp thư lại, cất mọi thứ vào chỗ cũ. Cậu đi ra ngoài, mỗi một bước đều loạng choạng.

Đưa con cho anh được không.

Cậu vốn không phải là con của Lộ Nhược Bồi, Lộ Nhược Bồi cũng không có lỗi với mẹ cậu.

Trời tối rồi, Lộ Nhược Bồi đã tỉnh lại chưa? Chân này đá chân nọ, Lộ Kha Đồng xuống lầu chạy ra khỏi căn nhà tăm tối, chạy một mạch đến đầu đường mới ngừng lại.

Phí Nguyên đâu rồi, cậu muốn Phí Nguyên ôm mình một cái.

Giờ cơm tối, nhà nhà đều đóng cửa ăn cơm, ấm áp biết mấy. Hôm nay Lâm Du Châu không bận bịu trong phòng bếp như mọi khi mà ngồi yên trên sô pha trong phòng khách, lẳng lặng lắng nghe tiếng đánh chửi trong phòng ngủ.

Phí Đắc An bị đình chức, nếu chuyện hai đứa nhóc vẫn không giải quyết, tiếp theo sẽ tới lượt bà. Với họ mà nói công việc cũng chẳng có gì quan trọng, người hơn mấy chục tuổi sẽ không chết đói, nhưng Phí Nguyên thì khác, nếu đối phương không để yên cho Phí Nguyên học tiếp thì tính sao đây?

Lần trước bà ngăn Phí Đắc An, lần này bà mặc kệ.

Trong phòng ngủ, Phí Nguyên quỳ dưới đất, ấn đầu gối vừa lành lại. Vai và sau lưng có một mảng dấu chân, trên dấu chân là vết máu đỏ thẫm.

Phí Đắc An ném gậy bóng chày đã biến dạng xuống đất, quát: “Mẹ kiếp mày nói coi!”

“Được, con nói.” Phí Nguyên loạng choạng đứng lên: “Ba, liên lụy đến ba mẹ là lỗi của con, là con không biết tốt xấu.” Dứt lời mũi nóng lên, có máu chảy xuống.

“Tao hỏi mày một câu thôi, mày với thằng nhóc kia có chia tay không?!”

Máu trong mũi Phí Nguyên càng chảy càng xối xả, nhuộm đỏ cả bàn tay, Phí Đắc An đứng sau đẩy Phí Nguyên ra sân rửa. Đáy bồn rửa chuyển sang màu đỏ, Lâm Du Châu bị dọa sợ, đứng bên cạnh ấn sau tai Phí Nguyên.

“Ông có biết nặng nhẹ không?! Có giỏi đánh chết nó luôn đi!”

Máu từ từ ngừng chảy, Phí Đắc An lặp lại: “Mày với thằng nhóc kia có chia tay không?”

Phí Nguyên nắm cánh tay Lâm Du Châu, chậm rãi quỳ xuống đất, giọng khản đặc: “Ba, mẹ, con thích em ấy lắm, biết làm thế nào đây.”

“Mày thích nó, thích đến mức ba mẹ mày đều thất nghiệp?! Được, ba mẹ không tiếc gì với mày, nhưng nếu ngay cả học cũng không học tiếp được thì sau này tính sao đây?!”

Phí Đắc An giận dữ, hai người thất nghiệp là chuyện nhỏ, ông lăn lộn hơn nửa đời người chẳng ngán gì ai, lần này chịu uất ức như thế là vì sao, là vì sợ hủy hoại tương lai của Phí Nguyên. Còn trẻ coi trọng tình yêu ông cũng hiểu, ông cũng từng không biết tốt xấu, nhưng lần này thì khác, chấp nhất có lợi ích gì, hai đứa con trai làm gì có tương lai.

Dưới bóng râm ngoài cửa sân, Lộ Kha Đồng ôm đầu gối run cầm cập, cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, quần áo dính sát vào người nhưng vẫn thấy lạnh toát, mỗi một tiếng động trong sân hệt như một chậu nước lạnh dội cậu từ đầu đến chân.

Có lẽ từ trước đến nay Phí Nguyên khiến cậu ỷ lại quá nhiều, bây giờ liên lụy đến Phí Nguyên cậu mới hiểu, lẽ ra mình nên chịu thua từ sớm, sao mình có thể xem Phí Nguyên như vũ khí chọc tức Lộ Nhược Bồi chứ? Ngay từ đầu mình đã sai rồi, rõ ràng Phí Nguyên chính là nhược điểm và chỗ yếu hại của mình.

Chống cửa chậm rãi đứng dậy, Lộ Kha Đồng đi ra đầu hẻm, bước chân nặng trịch như giẫm phải mũi dao. Lộ Nhược Bồi uy hiếp ba mẹ của Phí Nguyên? Hay là bày mưu kế cho cấp dưới đi làm? Cậu đã không còn cách nào suy nghĩ.

Cậu chỉ muốn bảo vệ Phí Nguyên, không còn sức chú ý việc khác.

Mới vẻn vẹn vài tiếng đồng hồ mà cảm giác như đã chết hai lần. Lộ Kha Đồng lại về đến phòng bệnh, dọa Ôn Ngưng giật cả mình: “Lộ Lộ, sao con lại tới đây? Có phải có chuyện gì không?”

Lộ Kha Đồng lắc đầu, nằm sấp bên giường Lộ Nhược Bồi, cả đêm không nhúc nhích, cũng chẳng nói tiếng nào.



Tiếng động trong sân không nhỏ, Thẩm Đa Ý chạy ra khỏi nhà chỉ thấy Phí Nguyên quỳ rạp dưới đất, sợ Phí Đắc An lại đánh nữa nên vội vàng đỡ ông Thẩm đi ra.

Phí Nguyên bị thương nặng, đi đứng cũng gặp vấn đề. “Dì, chúng ta đến bệnh viện được không?” Thẩm Đa Ý đỡ Phí Nguyên trở vào nhà, Lâm Du Châu đi theo sau.

Lưng chằng chịt vết thương, Phí Nguyên chỉ có thể nằm nghiêng, miệng nói: “Con không sao.”

Lâm Du Châu bật khóc: “Có đau không? Mày tưởng ba mày không đau sao? Lần đó đánh mày ổng khó chịu mất ngủ cả đêm!”

“Con biết.” Phí Nguyên nhếch miệng cười một tiếng: “Đều tại con.”

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Đa Ý đưa Phí Nguyên đến bệnh viện. Phí Nguyên mặc quần dài và áo khoác, bề ngoài không nhìn thấy gì. Bệnh viện chỗ nào cũng có người đứng xếp hàng, đông nghìn nghịt.

Ngồi trong phòng bệnh cả đêm hơi ngột ngạt, Ôn Ngưng xuống lầu ngồi ghế hít thở không khí, lúc về để cho gần nên băng qua tòa lầu khám bệnh. Đại sảnh chật kín người, khi đi ngang qua chỗ trả phí, cô chợt nghe có người hỏi: “Phí Nguyên, mật mã thẻ bảo hiểm y tế nhà cậu là bao nhiêu?”

Cả người đầy vết thương, Phí Nguyên đứng ngoài hàng người, vừa định bước lên trước thì bị cản lại, đối phương hỏi: “Xin hỏi con có phải là Phí Nguyên không? Dì là mẹ của Lộ Lộ.”

“Chào dì.” Lần đầu tiên gặp Ôn Ngưng, Phí Nguyên cảm thấy hơi chật vật.

Ôn Ngưng vẫy tay với Thẩm Đa Ý, nói: “Ở đây đông người quá, hai đứa muốn làm kiểm tra hay làm gì? Dì dẫn hai đứa đi.”

Lộ Kha Đồng thức trắng cả đêm, cậu nghĩ ngợi rất nhiều, nghĩ đến đau cả đầu. Lộ Nhược Bồi không phải là ba ruột của cậu mà vẫn đối xử với cậu tốt như thế, còn bị cậu hiểu lầm. Còn Phí Nguyên nữa, không biết vết thương của Phí Nguyên sao rồi, chú có còn giận không, công việc của dì có bị ảnh hưởng không.

Cậu nhẹ nhàng nắm ngón tay của Lộ Nhược Bồi, ngẩng đầu nhìn mặt Lộ Nhược Bồi, dường như trông thấy lông mi của Lộ Nhược Bồi giật giật.

“Ba ơi?” Lộ Kha Đồng đứng lên, miệng không ngừng gọi Lộ Nhược Bồi, đột nhiên ngón tay cậu đang nắm khẽ nhúc nhích.

Lộ Kha Đồng chạy ra cửa hô to: “Bác sĩ! Bác sĩ! Ba con tỉnh rồi!”

Ôn Ngưng dẫn Phí Nguyên lên lầu, đang nhắn nhủ với một cô y tá, chuẩn bị bảo y tá dẫn đi cho nhanh. Đang nói, Phí Nguyên bất chợt lên tiếng: “Hình như con nghe giọng của Lộ Lộ.”

Ôn Ngưng sửng sốt: “Dì không nghe thấy.” Vừa dứt lời, cảnh sát vũ trang trực nhiệm vụ và y tá trưởng chạy tới nói: “Cô Lộ, bệnh nhân tỉnh rồi!”

Bác sĩ kiểm tra xong rồi ra ngoài, Lộ Kha Đồng bấu chặt tấm chăn, mũi cay xè bắt đầu rơi nước mắt: “Sao giờ ba mới tỉnh nha.” Đột nhiên cậu không muốn hỏi chuyện lá thư nữa, Lộ Nhược Bồi thà bị hiểu lầm cũng không muốn cậu biết mình là cô nhi, vậy cậu sẽ giả vờ không biết.

Huống chi cậu đâu phải là cô nhi, làm gì có cô nhi nào hạnh phúc như cậu. Cậu có ba mà, Lộ Nhược Bồi là ba cậu, mãi mãi mãi mãi.

“Ba nghe được con nói gì không?” Thấy Lộ Nhược Bồi chớp mắt, Lộ Kha Đồng nói tiếp: “Ba… con xin lỗi.”

“Trước đây con đáng ghét như vậy sao ba không đánh con, bây giờ ba muốn đánh cũng hết nhúc nhích được rồi. Lúc con kiếm chuyện gây sự, lúc con hiểu lầm ba, sao ba không bỏ con cho rồi đi…”

Lộ Kha Đồng nghẹn ngào nói thật nhiều lời lộn xộn, lúc thì nhận mình sai lúc thì cam đoan hứa hẹn. Cuối cùng cậu cúi đầu, nhớ đến Phí Nguyên thương tích đầy mình, cậu phải cầu xin Lộ Nhược Bồi về chuyện công việc của Phí Đắc An, nhưng cậu cũng hiểu, điều kiện là cậu phải phục tùng.

Vả lại cậu không dám trái lời Lộ Nhược Bồi nữa, cậu không thể để Lộ Nhược Bồi chịu bất luận kích thích nào.

“Ba ơi…” Đôi môi run rẩy, dường như lạnh đến run người, Lộ Kha Đồng nói nhỏ: “Ba, lúc đầu con quen với Phí Nguyên là vì chọc tức ba.”

“Con nhìn thấy ba với chú Dương nên muốn tìm bạn trai chọc tức ba, sở dĩ chọn anh ấy là vì anh ấy đánh Khưu nhi. Tất cả là do con xấu tính, anh ấy không biết cái gì hết.”

“Sau đó ba ly hôn với mẹ, con buồn lòng bảo anh ấy tới đón con, thấy xe của ba nên cố ý hôn anh ấy cho ba thấy, cũng là con lợi dụng anh ấy chọc tức ba.”

Nhưng mà con thật sự thích anh ấy.

Trong lòng con anh ấy lợi hại nhất, bị thương chút xíu thôi lòng con cũng tan nát.

Lộ Kha Đồng cúi đầu, câu tiếp theo đứt gãy trong tiếng khóc.

“Lộ Lộ ——” Ôn Ngưng đứng ở cửa gọi cậu một tiếng, rồi lại bị cắt ngang.

Phí Nguyên đứng sau, mặt không biểu cảm hỏi: “Lộ Kha Đồng, em nghiêm túc đấy ư?”

Lộ Kha Đồng lập tức cứng đờ, xoay người lại chỉ thấy Phí Nguyên đang lạnh lùng nhìn mình, cậu không trả lời, ánh mắt nhìn Phí Nguyên từ trên xuống dưới thật nhiều lần, rất muốn hỏi: “Vết thương của anh còn đau không?”

Phí Nguyên lại mở miệng lần nữa: “Lộ Kha Đồng, nói đi.”

Lộ Kha Đồng chớp chớp mắt, nước mắt từ cằm rơi xuống đất: “Những gì em nói đều là sự thật.”

Cuối cùng chuyện này vẫn bị phát hiện, Lộ Kha Đồng cho rằng Phí Nguyên sẽ không bao giờ biết, cậu bằng lòng sống trong hoang mang và chột dạ chứ cũng không muốn Phí Nguyên xem thường tình cảm của mình. Phí Nguyên còn tin tưởng tình cảm của cậu không? Cậu không có lòng tin. Thậm chí cậu từng nghĩ, cho dù ngày nào đó mình và Phí Nguyên chia tay, những bí mật này cũng phải vĩnh viễn thối rữa trong bụng mình, vậy thì mỗi khi nghĩ đến cậu, Phí Nguyên chỉ hoài niệm quãng thời gian tươi đẹp nhất của cả hai.

“Lộ Lộ, em có thích anh không?”

Mục đích ban đầu của em không thuần khiết, vậy sau đó em có thích anh không? Lúc em lợi dụng anh, em có thích anh không?

Phí Nguyên nhìn chằm chằm Lộ Kha Đồng, đột nhiên cảm thấy những vết thương trên người chẳng còn cảm giác gì nữa, người ngoài ép buộc chia rẽ ngăn cản, đau cách mấy cũng chỉ là vết thương ngoài da, còn những lời thốt ra từ miệng Lộ Kha Đồng sẽ biến thành lưỡi kiếm sắc nhọn và kịch độc, giết chết trái tim mình.

Nhưng Phí Nguyên muốn cho Lộ Kha Đồng một cơ hội nữa, vì sao? Bởi vì lúc bị đánh đến thương tích đầy mình, cậu chọn cách quỳ xuống nói, con thích em ấy lắm, biết làm thế nào đây.

Phí Nguyên nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta phải chia tay sao?”

Lộ Kha Đồng hoảng sợ hít một hơi, hai chân mềm nhũn khó mà đứng thẳng, cậu lặp lại: “Chúng ta phải chia tay sao…”

Lộ Nhược Bồi nằm trên giường bệnh, Phí Nguyên đứng ở đằng kia, thế này chẳng khác nào bắt cậu chọn một trong hai. Lộ Nhược Bồi mới vừa tỉnh lại, không thể chịu bất cứ kích thích nào, huống chi cậu vẫn còn nhớ những lời Phí Đắc An nói.

Sau một thoáng lặng im, Phí Nguyên cười khẽ một tiếng.

“Để anh chọn giúp em.” Dứt lời, Phí Nguyên bước đi không quay đầu lại.

Ánh mắt dại ra, Lộ Kha Đồng bàng hoàng nhìn cửa. Cậu thử đi tới nhưng bước chân lảo đảo ngã phịch xuống đất, vệt nước mắt lấm lem trên gương mặt tái nhợt, môi mấp máy không phát ra được tiếng nào.

“Em làm sai chuyện gì, anh cũng tha thứ cho em được không?”

“Xem vận may của em đã. Làm cho em một hệ thống tích điểm, bình thường biểu hiện tốt thì tích năm điểm, nghịch ngợm thì trừ năm điểm, phạm lỗi lớn trừ hai trăm điểm, chỉ cần điểm không bị âm thì em sẽ an toàn.”

“Nếu anh phát hiện em nói dối, anh có chia tay với em không?”

“Nghĩ hay nhỉ, em xấu tính như thế chia tay được một ngày chắc quậy banh thế giới quá, mắc công anh đang sống yên ổn bị lôi ra đánh.”

Hai mắt Lộ Kha Đồng ngân ngấn nước, chỉ lo nhìn về phía cửa, ấp úng gọi tên Phí Nguyên. Tất cả đã về số không, Phí Nguyên sẽ không để ý đến người xấu tính như cậu nữa.

Cậu bụm mặt phát ra một tiếng kêu khẽ, giống như thú con sắp chết.