Dưỡng Công Ký

Chương 60

Bên trong thạch thất, Tinh Linh Hoàng lạnh lùng nhìn Phong Lâm quỳ ở trước mặt mình, không biểu lộ gì, chỉ là tình cờ chợt lóe lên biểu hiện độc ác bán đứng tâm tình lúc này của lão.

“Phong Lâm, lần này ngươi bất cẩn rồi.” Tuy rằng ngữ khí không có quá nhiều tiêu cực, thế nhưng hai tay nắm chặt ở phía sau lưng hắn, đã giải thích vào giờ phút này đáy lòng hắn chỉ toàn phẫn nộ, như một con dã thú đang gào thét, muốn thoát khỏi thân thể bị ràng buộc —— Tinh Linh Hoàng đã nhẫn đến hết chịu nổi rồi.

“Tinh Linh Hoàng đại nhân, Phong Lâm đã biết sai.” Quỳ trên mặt đất, Phong Lâm cúi thấp đầu, ngữ khí rất khiêm tốn.

“Mặc kệ bất luận đánh đổi đại giới gì, ta muốn chiếm được tên giống cái kia.” Du Lâm mở miệng, thái độ tiêu cực, “Lần này nếu ngươi thất bại, không cần phải đến tìm ta nữa, chính mình đi lãnh hình phạt.”

Vốn tưởng rằng khi Phong Lâm ra tay, sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng Du Lâm không nghĩ tới, thủ hạ trung thành của lão, lại có một ngày, chỉ vì tình cảm cá nhân mà đem lão đặt ở vị trí không quan trọng, điều này làm cho lão vô cùng tức giận, thế nhưng lúc này không thể biểu hiện ra, lão còn cần dùng đến Phong Lâm.

Phong Lâm nghe vậy, thân thể khẽ run lên.

Tinh Linh Hoàng Du Lâm tựa cười như không cười nhìn Phong Lâm, nói: “Thế nào, ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh ta sao, Phong Lâm.”

Phong Lâm kinh hãi, “Thuộc hạ không dám.”

Du Lâm lạnh lùng nói: “Còn lo lắng gì nữa, nhanh đem tên giống cái đến đây cho ta.”

“Dạ!” Phong Lâm đứng dậy, chậm rãi lui ra khỏi thạch thất, mãi đến tận ra khỏi mật đạo trở lại bên trong cung điện, hắn mới ngẩng đầu lên, trên mặt không cảm xúc hiện lên hồng ấn nhàn nhạt, đó là hình dạng một bàn tay.

……

Thiên Dịch tỉnh lại sau giấc ngủ, đầu tiên là lẳng lặng nhìn chằm chằm đỉnh đầu một lúc, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện bình thường mỗi lần mình tỉnh lại đều có vợ bên cạnh mình nhưng ngày hôm nay lại không có, mày hơi nhíu lại, cậu không thích cảm giác như vậy, không nhìn thấy người khiến cậu có cảm giác an toàn.

Chống khuỷu tay, Thiên Dịch ngồi dậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu từ đầu đến cuối không nhìn thấy Thường Cảnh sẽ hưng phấn nhìn về phía cậu, chờ mãi không nhìn thấy vợ mình, cậu bắt đầu trở nên hơi bất an.

“Tiểu Cảnh, em đâu rồi?” Không thể chờ thêm nữa, Thiên Dịch vén chăn lên tự mình xuống giường, cậu muốn đi ra ngoài tìm, trong lòng cậu đã có dự cảm không tốt.

Đỡ mép giường, Thiên Dịch chậm rãi đứng thẳng, giơ một chân lên, vất vả bước đi bước đầu tiên, tuy rằng toàn thân mềm nhũn thế nhưng cậu vẫn khẽ cắn răng bước thêm bước thứ hai, bước thứ ba, đi mấy bước, bắt đầu trở nên thông thuận hơn…… Cứ như vậy, Thiên Dịch cắn răng, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Ngoài sân trống rỗng không thấy người cậu muốn, hơn nữa ngay cả bóng dáng Hào Dịch cũng không thấy, Thiên Dịch cắn môi, nhìn Bony đang chơi vui vẻ, ánh mắt trở nên u ám.

“Bony, Tiểu Cảnh và Hào thúc đâu?”

“A?” Đột nhiên có âm thanh đánh gãy Bony đang tiêu khiển, đuôi nó vung ra một nửa dừng ở giữa không trung, móng ngựa trước cũng bất động…… Bony lấy tư thế cực kỳ khó chịu quay đầu nhìn về phía Thiên Dịch lên tiếng, hai mắt trừng lớn ngây ngốc nhìn người khế ước đang đứng ở ngay bậc cửa.

“Nhữ, nhữ, nhữ xuống giường rồi!” Bởi vì quá vui mừng, nói chuyện có chút lắp bắp.

“Ừ,” Thiên Dịch trả lời qua loa, tiếp tục đem trọng điểm hỏi về hai người, “Hào thúc và Tiểu Cảnh đâu, đi nơi nào, sao lại không có ở đây?”

Bony nghe người khế ước hỏi liên tiếp mấy vấn đề, ánh mắt có chút mơ hồ, cái đuôi vung vẩy, có điều ánh mắt dần dần thu nhỏ lại, “Ngô cũng không biết, vừa nãy ngô có đi ra ngoài……” Ánh mắt né tránh, vừa nhìn liền biết tên gia hỏa này là đang nói dối.

Thiên Dịch đương nhiên sẽ không buông tha Bony biểu hiện không được tự nhiên, sắc mặt cậu trầm xuống, cho dù cậu hiện đang không có linh lực, thế nhưng vào giờ phút này, khí thế vẫn còn. Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn kỹ đối phương, khiến Kỵ Hành thú rụt cổ, nhỏ giọng lầm bầm: Không khoa học không khoa học rồi, rõ ràng đã không còn linh lực, đến cùng ngô sợ hãi cái gì chứ!

Bony lầm bầm lầu bầu truyền vào trong tai Thiên Dịch, đối với Thiên Dịch đang trong lúc bực bội điểm tích phân càng cao hơn, cậu không thể chờ đợi được nữa muốn biết Thường Cảnh đi đâu, liền đánh gãy lời Bony, âm điệu cất cao: “Trả lời ta, Bony!”

“Ây……” Bị cắt đứt lời nói lảm nhảm, Bony nhe răng, thế nhưng đối diện với ánh mắt người khế ước lúc sau liền yên lặng uể oải đi, đạp đạp móng ngựa, ấp úng, không cho Thiên Dịch một câu trả lời chính xác.

Bony thái độ né tránh khiến Thiên Dịch càng thêm bất an, “Nói cho ta biết Bony, Tiểu Cảnh đã xảy ra chuyện gì?”

“Không được rồi,” Bony mắt to nhìn người khế ước, “Bọn họ không cho ngô nói cho nhữ biết.” Nhưng trong lòng lại nghĩ tới là, rõ ràng biết không nên hoảng hốt, không được phép nói cho người khế ước, đây không phải làm khó nó sao…… Hu hu QAQ người khế ước cầu buông tha.

“Nói!” Giải quyết dứt khoát, Thiên Dịch lòng ngực phập phồng, ánh mắt cậu sáng quắc nhìn chằm chằm Bony, không chớp chút nào.

Bony: “……” Cái đồ bắt nạt thú QAQ.

Bony bi kịch đón nhận đôi mắt màu lục từ Thiên Dịch, chỉ cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, cuối cùng, không chống đỡ nổi, ngoan ngoãn đem sự tình từ đầu đến cuối toàn bộ nói ra hết một lần, nó vừa nói một bên cẩn thận từng li từng tí một nhìn sắc mặt người khế ước, thấy đối phương sắc mặt càng ngày càng trắng bệch môi cắn ra đến xuất huyết, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

“Thật ra, y sẽ bình an trở về mà.” Không nhịn được lên tiếng an ủi, tuy rằng nó chỉ là một con Linh Thú, tuy rằng nó không hiểu lắm cái gì gọi là tình yêu, có điều, nó thật sự thích giống cái Nhân tộc cũng là người khế ước còn lại kia.

“Bọn họ khi nào thì đi?” Thiên Dịch sau khi nghe xong, ngoại trừ sắc mặt càng ngày càng trắng bệch ở bên ngoài ra, dường như tâm tình cũng không chập chùng gì, điều này làm cho Bony rất là nghi hoặc, nó còn tưởng người khế ước sẽ giận tím mặt hoặc là thương tâm khóc rống lên đại loại vậy……

“…… Hiện tại, chắc bọn họ đã đến cây thế giới rồi đi.” Đại khái tính toán lại lộ trình, Bony phe phẩy đuôi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Thiên Dịch, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đối phương có chút gì đó không thích hợp, nó liền lập tức chạy tới tiếp ngay ——

“Ta đã biết.” Thiên Dịch rũ đôi mắt xuống, không nhìn Bony, xoay người trở về phòng.

“Này, người khế ước ——“ Bony hướng về phía trước bước vài bước, nói: “Nhữ không sao chứ!”

“……” Không có hồi đáp.

Cảm xúc bỗng nhiên trầm xuống, Bony cúi đầu, móng vuốt trên đất vẽ một vòng tròn, kỳ thật nó cũng không thích Thường Cảnh đi khôi phục cái gì mà linh lực cho thế giới này, nó đã chờ đợi mấy ngàn năm rất lâu rồi mới đợi được Nhân tộc khiến nó cảm thấy thích thú ——

Nhưng mà, nếu như không đi, chính mình cũng sẽ chết.

Từ lúc sinh ra cho đến giờ Bony chưa bao giờ nghĩ tới cái chết nó bất chợt rùng mình, chết ư, sẽ rất kinh khủng đi…… Không biết giống cái Nhân tộc thế nào rồi nhỉ?

Ở trong phòng, Thiên Dịch đã trở lại giường, vén chăn lên nằm xuống, một lần nữa nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy, cả người cậu có chút run rẩy lên ——

Thiên Dịch ngụy trang, ngụy trang chính mình chỉ là nằm mơ chưa có tỉnh lại, đợi đến khi tỉnh lại cậu có thể nhìn thấy vợ mình trên mặt nở nụ cười nhã nhặn híp đôi mắt đẹp đẽ nhìn mình, đôi tay sẽ nhẹ nhàng nắn gò má rồi mò đến hai lỗ tai mình…… Mà không phải như bây giờ, chỉ còn một mình cậu lưu lại đây.

Tự nói với chính mình đây chỉ là một giấc mộng, thế nhưng bản năng của thân thể phản ứng không có cách nào ngụy trang, nằm thẳng cũng không phải là biện pháp khắc phục bất an cùng sợ hãi, thế là Thiên Dịch nghiêng người co chân lên, dáng vẻ như con tôm —— cái tư thế này chính là khuyết thiếu cảm giác an toàn cùng sợ hãi nên mới làm vậy, mà vào giờ phút này, Thiên Dịch sợ hãi.

“Tiểu Cảnh…… Đừng rời khỏi……” Khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt trong suốt, Thiên Dịch nhắm chặt hai tròng mắt hơi rung động, chỉ là bất luận có làm sao cũng đều không muốn mở mắt ra đối mặt với sự thật này.

—— cậu không có kiên cường như vậy.

Thật ra thân thể Thiên Dịch nếu muốn trưởng thành, chỉ còn kém một năm nữa thôi, có điều mọi người đều tưởng cậu dáng vẻ thành thục, dũng cảm, cơ trí bình tĩnh nhưng lại bỏ qua tuổi tác chân chính của cậu…… Trong Tinh Linh tộc, Tinh Linh ở độ tuổi vị thành niên như thế này, không bao giờ có buồn phiền.

……

Bên ngoài tiếng huyên náo đánh thức Thiên Dịch không muốn tỉnh lại, cậu mở hai mắt ra sắc mặt không tốt ánh mắt lạnh lẽo nhìn kỹ ngoài phòng, khi nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, cậu không những không giận mà còn cười, bàn tay hung hăng nắm chặt thành quyền, móng tay cắm chặt vào trong lòng bàn tay.

Xoay người ngồi dậy, cậu cử động thong thả lại vững vàng đi tới cửa, kẽo kẹt một tiếng, cậu mở cửa, lạnh lẽo nhìn Phong Lâm không mời mà tới cùng Tinh Linh đã lâu rồi không nhìn thấy, Rohan.

Lại nói Rohan từ sau lần đó vẫn ghi hận trong lòng, luôn muốn trả thù Thiên Dịch, hắn còn đang muốn tìm người, lại phát hiện Thiên Dịch cùng tên Nhân tộc đáng chết kia đã rời làng, đối mặt với Hào Dịch biểu hiện hờ hững, hắn cong đuôi bỏ chạy, có điều hắn cũng không từ bỏ cùng Thiên Dịch kết thù hận.

Chờ mãi đến lúc Thiên Dịch trở về cùng tên Nhân tộc kia, hơn nữa trong những ngày hắn quan sát, Thiên Dịch rõ ràng bị thương, hắn núp trong chỗ tối nhìn trộm, muốn chờ đợi thời cơ đánh nát vẻ ngạo mạn của Tinh Linh vị thành niên kia.

Nhưng chờ đợi rất lâu, vẫn luôn không có cơ hội, hắn vò đầu bứt tai cực kỳ bực mình, Phong Lâm lại như thiên thần từ trên trời giáng xuống, mang đến cho hắn một cơ hội, vì thế hắn tính toán, liền dẫn Phong Lâm đi tới tiểu viện Hào Dịch.

Thành ngữ mượn đao giết người, Rohan đương nhiên biết.

Bony cảnh giác đứng trước mặt Thiên Dịch, nó đã đáp ứng Hào Dịch cùng Thường Cảnh, muốn bảo vệ Thiên Dịch cẩn thận, nó muốn làm một con Linh Thú không nuốt lời!

Phong Lâm nhìn thấy Thiên Dịch suy yếu, đáy mắt xẹt qua một tia đáng tiếc, có điều vì nhiệm vụ của mình, hắn rất nhanh thu hồi lại ánh mắt này, khôi phục sự bình thản. Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, vẫn chưa phát hiện giống cái Nhân tộc, ngay cả mùi Nhân tộc cũng không có, điều này làm sắc mặt hắn khẽ biến đổi.

Nghiêng đầu đi, hắn nhìn Rohan, lạnh lùng nói: “Ngươi xác định tên giống cái kia thật sự ở đây?”

Rohan trên mặt nở nụ cười nịnh hót, chà xát lòng bàn tay của mình, liếm môi, nói: “Phong Lâm đại nhân, tiểu nhân đã thật sự gặp tên Nhân tộc xuất hiện ở đây, tiểu nhân xin thề trước cây thế giới.”

Nghe vậy, Phong Lâm nhăn mi lại.

Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn xuống trên người Thiên Dịch, “Đem giống cái kia giao ra đây.”

Đáp lại hắn, Bony hừ mũi phát ra tiếng rầm rì. Bony ánh mắt bễ nghễ xem thường đánh giá Phong Lâm, chậm rãi nói: “Dựa vào cái gì, nhữ cho rằng nhữ có tư cách bắt ngô phải giao người?”

Phong Lâm ánh mắt chuyển hướng Bony, “Ngươi, không phải là đối thủ của ta.”

“!” Bony nổi giận, lão tử còn không yếu đến mức ba lần bốn lượt bị Tinh Linh xem thường, vì thế Kỵ Hành thú mới nổi giận, điểm ấy, Phong Lâm nhìn về tứ phía khuếch tán linh lực hệ hỏa là có thể nhìn thấy.

Phong Lâm dẫn đến một ít Tinh Linh linh lực yếu kém đã bị Kỵ Hành thú dùng hệ hỏa đánh lùi về phía sau, trong đó có cả Rohan.

Mỗi một lần công kích đều bị Phong Lâm ung dung né tránh, cứ như thế, thể lực nó dần dần tiêu hao, lúc này Bony liên tục bị công kích.

Thiên Dịch nhíu mày, tình huống bây giờ, đối với bọn họ rất bất lợi, rũ mi mắt xuống, cậu bỗng nhiên nghĩ đến, Tiểu Cảnh không ở đây, cho dù bọn họ có thua…… Đám người kia cũng chỉ có thể tay trắng trở về thôi, mỉm cười trào phúng.

“Bony, dừng lại.” Thiên Dịch âm thanh rất bình tĩnh, cậu nhìn Phong Lâm: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, Tiểu Cảnh không có ở đây.”

Phong Lâm thần sắc khẽ động, còn chưa lên tiếng đã nghe Tinh linh dẫn đường tức đến nổ phổi mở miệng: “Không thể nào, tiểu nhân rõ ràng đã nhìn thấy tên giống cái kia trước vẫn còn ở đây, nhất định là các ngươi đã đem y giấu đi, nếu không giải thích ra sao về việc Hào Dịch không có ở đây.”

“Ha……” Thiên Dịch nhẹ nhàng nói, “Nếu ta biết Tiểu Cảnh ở nơi nào, thì thật tốt biết bao.” Cậu tình nguyện chính mình chết đi cũng không muốn nhìn thấy Thường Cảnh bị bất cứ tổn thương nào, mà lần này, cho dù cậu có trả giá, cũng không tìm được người, tìm cũng không thấy.

“Ý ngươi nói tên giống cái Nhân tộc kia đã tự mình đi rồi?” Phong Lâm khó có thể duy trì vẻ mặt bình thản nữa.

“Các ngươi về đi.” Thiên Dịch lạnh lùng nhìn bọn họ, “Tiểu Cảnh đã đi đến nơi rất xa, các ngươi không tìm được y.”

“Đáng ghét.” Phong Lâm tùy tay vứt hỏa linh lực, hệ hỏa trực tiếp ném đến phía sau hắn không xa dính vào trên người Rohan, đốt Rohan đến nỗi phải la thét hốt hoảng, nằm ở trên đất lăn qua lăn lại, Thiên Dịch mặt không cảm xúc nhìn hắn, trong ánh mắt hàn ý có thể đem người đông thành đá.

Đại khái không ngờ rằng chính mình nhất thời phát tác tâm tình lại ngộ thương Tinh Linh dẫn đường, Phong Lâm nhanh chóng ném ra hệ thủy, từ trên trời giáng xuống đem Rohan từ đầu tới đuôi tẩy một lần, trên người tuy rằng lửa đã tắt, thế nhưng da trên người vẫn bị đốt khét lẹt.

Thật là ứng với câu nói kia: Không cần thông báo, thời điểm chưa tới.

Xem xong trò khôi hài này, Thiên Dịch liền về phòng.

“Chờ chút.” Phong Lâm lên tiếng, gọi lại Thiên Dịch bước nửa bước chân, “Tinh Linh Hoàng đại nhân linh lực đã hoàn toàn biến mất, chúng ta chỉ muốn tìm bầu bạn ngươi nhấc tay chi lao giúp một chuyện thôi.”

Đi một vòng, Phong Lâm thẳng thắn nói ra mục đích hắn tìm Thường Cảnh, kỳ thật hắn không tin tên Nhân tộc kia đã rời đi, dù sao đã từng liều lĩnh nguy hiểm quay đầu đem Tinh Linh trẻ tuổi mang về, phần tình nghĩa này không phải nói đi là sẽ đi được.

“Ta nói rồi, Tiểu Cảnh không có ở đây!” Thiên Dịch đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt trợn trừng lên, “Tiểu Cảnh bị cái cây thế giới chó má kia mang đi, không ở nơi này không ở nơi này!”

Lý trí hoàn toàn không còn, vào giờ phút này Thiên Dịch tính khí bốc lửa ngút trời, bây giờ mới chính thức là một vị Tinh Linh thành niên, mà không phải như trước đây, mặt không cảm xúc, biểu hiện hờ hững.

Phong Lâm nghe được ba chữ cây thế giới, hoàn toàn biến sắc, chính mình đã dùng hết mọi lý do cũng không thể nghĩ đến —— cây thế giới làm cách nào tồn tại, trong tộc Tinh Linh, cây thế giới tồn tại như một vị thần, Tinh Linh khinh nhờn ‘Thần linh’, sẽ bị Tinh Linh khác phỉ nhổ, chán ghét, chèn ép……

Lùi về phía sau một bước dài, Phong Lâm sắc mặt khó coi, thế nhưng không còn lên tiếng nữa, hắn trơ mắt nhìn thân ảnh Thiên Dịch biến mất ở sau cửa phòng, mà Kỵ Hành thú ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà già đi rất nhiều, Phong Lâm vốn ưỡn lưng sống lưng thẳng tắp có chút suy sụp, hắn vẫn còn cúi đầu đứng thẳng lưng một lúc, mãi đến tận sắc trời dần tối, ban ngày chuyển thành ban đêm, rồi đến khi chân trời mọc lên mặt trời, đêm tối lại biến trở về ban ngày, như vậy tuần hoàn đến ba lần.

Buổi sáng ngày thứ tư, Hào Dịch ôm Thường Cảnh ngủ thiếp đi tới cửa nhà mình, nhìn thấy nhiều Tinh Linh trẻ tuổi tụ tập như vậy, đầu tiên là kinh ngạc một chút, thế nhưng cúi đầu nhìn người trong lòng ngực mình ngủ say sưa, rất nhanh liền hiểu được —— luôn có một số người, quá tham lam, đối với đồ vật không phải của mình, cũng muốn cướp đoạt.

Vòng qua những Tinh Linh kia, Hào Dịch trực tiếp ôm Thường Cảnh tiến vào tiểu viện, đối với Bony đứng ở cửa mỉm cười, “Xem ra, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.”

Hào Dịch vẫn là như vậy, ưu nhã vân đạm phong khinh, thế nhưng nhìn kỹ, có thể nhìn thấy đáy mắt lão vẻ mệt mỏi, trên thực tế, lão ở tại chỗ chờ đợi Thường Cảnh ba ngày, nguyên bản vốn đã muốn từ bỏ hi vọng, nhưng vào thời điểm cuối cùng, bị cây thế giới gọi lại. Cây thế giới đem Thường Cảnh giao cho lão, nói cho lão biết, vào giờ phút này Nhân tộc ở trong lòng ngực lão, đã không còn linh lực chữa trị, biến thành Nhân tộc bình thường.

Hào Dịch gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, lão không có hỏi cây thế giới giống cái trong lòng ngực mình có làm sao không, có thể tỉnh lại vào lúc nào…… Bởi vì lão biết, Nhân tộc trong lòng ngực này, chỉ cần Thiên Dịch thích là đủ rồi.

Bony nhìn Thường Cảnh trong lòng ngực Hào Dịch, duỗi đầu, không xác định hỏi: “Y không có chuyện gì chứ?”

Nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ là ngủ thôi.” Hào Dịch đẩy cửa ra, đem người ôm vào trong phòng, Thiên Dịch nằm ở trên giường đột nhiên mở đôi mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Hào Dịch…… Không, là Thường Cảnh trong lòng ngực Hào Dịch.

Xoay người ngồi dậy, Thiên Dịch bình tĩnh nhìn vợ mình sau giấc ngủ sẽ không bao giờ thấy nữa, nước mắt trong chớp mắt liền chảy xuống, “Hào thúc, Tiểu Cảnh…… Bị sao vậy?”

“Ngủ.” Đặt người nhẹ nhàng xuống giường, Hào Dịch hai mắt áy náy nhìn Thiên Dịch, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, Thiên Dịch.”

Lắc đầu, Thiên Dịch không nói gì, nhưng cũng không nhìn Hào Dịch, cậu chỉ cúi đầu, không chớp mắt nhìn người an tường ngủ trên giường, chỉ lo chính mình chỉ cần chớp mắt một cái thôi, người trước mặt sẽ biến mất không còn dấu vết.

Nhẹ nhàng thở dài, Hào Dịch từ trong lòng ngực móc ra một nhánh cây đưa cho Thiên Dịch, “Thiên Dịch, để nó hóa thành một phần trong cơ thể con, linh lực con sẽ khôi phục.”

Thấy Thiên Dịch lơ là không chịu tiếp nhận mình, Hào Dịch tiếp tục nói: “Đây là nhánh của cây thế giới, là Tiểu Cảnh hi vọng đưa cho con.”

Nghe vậy, Thiên Dịch cử động, cậu nhanh chóng nắm lấy nhánh cây muốn đặt vào trong lòng ngực, thế nhưng nhánh cây kia dường như có ý thức vậy, nguyên bản ở trong tay Hào Dịch vô cùng yên lặng mà khi tới trong tay Thiên Dịch, nó không yên lặng nữa. Nhánh cây vặn vẹo thân mình, ở trên tay Thiên Dịch nhảy nhót, cuối cùng như tìm được đúng nơi cần đến, vút một phát, biến mất không còn dấu vết.

“……”

“……”

Hào Dịch sờ sờ mũi, nhánh cây này tính cách quả nhiên giống y đúc cây thế giới, mê chơi đến như vậy.

Mà Thiên Dịch lúc này.

Cậu có thể cảm nhận được linh lực thân thể mình tụ tập lại rất nhanh, thậm chí đột phá trở ngại, linh lực trong cơ thể bắt đầu sinh trưởng…… Vận tốc khôi phục linh lực trong cơ thể cậu rất nhanh, hơn nữa Thiên Dịch có thể cảm giác được, cậu lại thức tỉnh thêm hai hệ linh lực, một là linh lực hệ thủy, hai là quang hệ chữa trị linh lực.

Chậm rãi mở hai mắt, Thiên Dịch thần sắc phức tạp nhìn lòng bàn tay mình.

Một lúc sau, cậu mới mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn.

“Hào thúc, linh lực của con đã khôi phục.”

“Ừ,” Hào Dịch mỉm cười, “Đây là nguyện vọng của Tiểu Cảnh đấy.”

Dứt lời Hào Dịch liền xoay người rời đi, đem không gian này lưu lại cho tụi nhỏ.

Đóng cửa lại, Hào Dịch chậm rãi đi tới trước mặt Phong Lâm, “Các người trở về đi, nói cho Tinh Linh Hoàng biết, chỉ cần lão bắt đầu tu luyện lại từ đầu, linh lực sẽ khôi phục, ngay trong tầm tay.”

Phong Lâm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hướng người bước tới, ánh mắt nghi hoặc, “Ông là?”

“À, ta là người bảo hộ cây thế giới.” Hào Dịch vẻ mặt nhàn nhạt, “Trờ về đi, nơi này không hoan nghênh các người.”

Phong Lâm gương mặt tái nhợt, mở miệng muốn nói câu gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, hắn xoay người, một lần nữa sống lưng thẳng tắp hướng về con đường kia trở về ——

Hắn không có làm gì sai, Phong Lâm vẫn tự nói với mình như vậy.

……

Đông đến xuân đi, hoa tàn hoa nở…… Thời gian trôi qua đã năm năm, Thiên Dịch cùng Thường Cảnh đã trở lại gian phòng nhỏ kia, Bony ở cùng một chỗ làm bạn với Hào Dịch.

Hào Dịch vẫn như cũ, luôn hiền lành ôn hòa, ôn tồn lễ độ, mà Bony thì càng không cần phải nói, mỗi lần bay đến thôn làng quậy đến gà bay chó sủa, đặc biệt là Rohan, đã bị Kỵ Hành thú làm cho khiếp sợ, hận không thể từ sáng đến tối núp ở trong phòng, không nhúc nhích.

Mà Thiên Dịch, sinh hoạt bắt đầu cũng giống như ban đầu, mỗi ngày lên núi săn thú, rèn luyện chính mình, đến buổi tối, liền xuống núi đem Thường Cảnh từ chỗ Hào Dịch ôm về nhà mình.

Còn về Thường Cảnh…… Y vẫn chưa tỉnh lại.

Thiên Dịch ban đầu còn lo lắng bây giờ đã biến thành thanh thản, hắn nắm giữ linh lực chữa trị, cũng đã từng thử qua, nhưng từ đầu đến cuối không có biện pháp giúp Thường Cảnh ngủ say tỉnh lại, vì thế càng về sau, hắn đã không còn sốt ruột.

Bởi vì hắn biết, vợ mình, một ngày nào đó, sẽ tỉnh lại.

Ngày đó, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên trên người rất thoải mái, ngày hôm nay Thiên Dịch không có lên núi, mà ôm vợ mình, ngồi ở trên ghế nằm trong sân, nhàn nhã tắm nắng. Híp mắt, Thiên Dịch một tay ôm lấy eo Thường Cảnh, một tay để lên đầu gối của mình.

“Tiểu Cảnh, năm năm rồi, sao em còn chưa tỉnh lại?”

“……”

“Tiểu Cảnh, em có biết không, tên Bạch Hổ kia cũng đã có hai bé hổ con nhỏ nhỏ xinh xinh, trước đó hắn có đến đây, còn mang theo tụi nhỏ.”

“……”

“Tiểu Cảnh, Tuần Thuyền và Bỉ Nặc cũng đã tới đây, nhưng em vẫn không tỉnh lại.”

“……”

“Tiểu Cảnh, ta đã thành niên rồi đây.”

“……”

“Tiểu Cảnh, ta rất nhớ em.” Nhẹ nhàng thở dài, Thiên Dịch lầm bầm lầu bầu lặp lại, hắn đã quen cuộc sống như thế, chỉ là những lúc tình cờ, vẫn cảm thấy có chút đau khổ.

Vuốt lên tóc dài nhu thuận tựa ở trên ngực mình, Thiên Dịch tiếp tục nhỏ giọng nói: “Tiểu Cảnh, thời tiết ngày hôm nay rất tốt, em cảm thấy sao?”

“…… Thiên…… Dịch……”

“Tiểu Cảnh, dường như ta nghe em đang gọi ta, đại khái chắc là do ảo giác đi.” Nụ cười tự giễu, Thiên Dịch cười ha ha nói.

“…… Thiên Dịch……”

“……” Thiên Dịch xoa bóp cánh tay Thường Cảnh chợt khựng lại, hắn đột nhiên ôm lấy người trong ngực ngồi dậy, cúi đầu, đối diện hai tròng mắt Thường Cảnh lúc này đang mỉm cười, nhất thời dại ra.

“Thiên Dịch……” Âm thanh lúc này rõ ràng hơn.

Thiên Dịch bình tĩnh nhìn vợ mình ngủ say suốt năm năm nay, một lúc sau, mới nở nụ cười tươi rói.

Hắn cúi đầu, ở trên trán Thường Cảnh nhẹ nhàng hôn một chút, âm thanh ôn nhu, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Hoan nghênh em trở về, Tiểu Cảnh của ta.”

【 Chính văn hoàn 】

Tác giả có lời muốn nói:

Đã kết thúc rồi, mặt khác sẽ có phiên ngoại, sẽ nói về Tinh Linh Hoàng, cũng nói về Phong Lâm……

Tiếp sau đó, đã xác định phiên ngoại chỉ có hai chương: Một là Tiểu Cảnh cùng Thiên Dịch kết hôn sau đó phạch phạch phạch, hai là Bạch Hổ cùng với Chi Bằng ~

PS: Đại khái, chiều nay sẽ có chương Bạch Hổ phiên ngoại, ngày mai sẽ viết lại phiên ngoại mới về kết hôn ~ sau đó toàn văn liền kết thúc!