Có lẽ ông trời biết hạm đội thiếu nước, chuyên môn cho một trận mưa to, đầu bếp trên thuyền vội mang nước ăn đã đầy lăng quăng đổ đi, lấy nước mới vào chum. Vân Diệp rất hiểu, nếu như trong nước trà của mình uống có một lăng quăng, y sẽ trấn định lấy nó ra, thong thả uống hết chén nước, trên biển thiếu nhất không phải cái ăn, mà là nước sạch, chuyện này Vân Diệp không định để Lý Thái biết, nếu không hắn thà chết đói chết khát chứ không đụng vào bất kỳ thứ thức ăn nào trên thuyền.
Tắm rửa sạch sẽ rồi, nước sạch cũng chứa đầy rồi, mưa vẫn cứ đổ xuống, màn mưa mênh mông che kín cả bầu trời, che cả biển xa, chỉ loáng thoáng thấy bóng dáng ba chiếc chiến hạm, giữa các thương thuyền không ngừng dùng tù và để duy trì liên hệ, thủy thủ không ngừng dọn nước mưa đọng ở trên sàn thuyền, may mà không có gió lớn, nếu không thành tai họa.
Đêm xuống thực sự biến thành xòe tay ra không nhìn thấy ngón, Lưu Nhân Nguyện mắt nhìn kim chỉ nam không chớp, đèn gió cực lớn treo trên cột buồm, bên trong là nến mỡ trâu, không ngừng báo ví trị của mình cho những chiếc thuyền khác biển, đại dương bao la, hạm đội của Vân Diệp gian nan tiến lên.
Cao Sơn Dương Từ đờ đẫn quỳ trong khoang thuyền, thi thể Đằng Nguyên đã thối rồi, khi còn sống, ả chẳng thấy người này không thể thiếu, nhưng chết rồi mới phát hiện Đằng Nguyên rất quan trọng.
Giòi từ trong vải bố chui ra, chui vào trong váy đỏ của Cao Sơn Dương Tử, ả bắt lấy cho vào cái bát bên cạnh, trong bát đã có một nửa là giòi, quấn lấy nhau, muốn bò ra ngoài, Đằng Nguyên từ người biến thành con giòi nhớp nháp, nhưng chúng giống Đằng Nguyên, vẫn cứ si mê mình.
Bên ngoài tối đen như mực, mưa như trút, người Oa không ngừng hò hét truyền bá tin tức mới, đêm tối không thích hợp di chuyển, đành hạ lệnh buông neo, khi trời sáng mới nghĩ cách, hiện giờ cách hạm đội của người Đường quá gần, đi xa thêm được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, người Đường là ác ma.
Hai người Oa đội mũi cao khiêng thi thể Đằng Nguyên đi, Cao Sơn Dương Tử ôm bát giỏi, từ chối thị nữ che ô, mặc bộ váy đỏ đi vào màn mưa.
Người Oa ném Đằng Nguyên xuống biển đen ngòm, Cao Sơn Dương Tử cũng đổ bát giòi xuống, hai thủy thủ người Oa ném xác quỳ xuống, Cao Sơn Dương Tử rút tay khỏi cỏ áo, để mưa lớn khinh bạc bầu ngực no căng.
Eo mang một thanh trường đao, ả rút đao ra, hai tay nắm chặt, xoay hai vòng trong mưa, ống tay áo bay lên như mây màu, ánh đao xẹt qua, một cái đầu người Oa đang quỳ rời khỏi cổ, nảy trên sàn thuyền mấy cái rồi rơi xuống biển, thân thể còn lại cũng như được giải thoát, ngã xuống lăn theo vào biển.
Tên người Oa còn lại run rẩy, không biết niềm tin gì giúp hắn quỳ trên sàn thuyền, đầu cúi xuống, cổ vươn ra, để Cao Sơn Dương Tử tiện xuống đao.
Chém một cái đầu lâu, Cao Sơn Dương Tử cầm đao ngang ngực, để nước mưa rửa đi vết máu, thân hình lần nữa xoay tròn, trường đao chuẩn xác chém vào cổ người Oa kia, giống hệt người thứ nhất, thân thể và đầu lâu cùng lăn xuống biển. Thị tòng mất chủ là cô hồn, không bị kẻ địch giết chết bị người trên chém đầu cũng coi như có nơi về.
Khi Cao Sơn Dương Tử về khoang thuyền thì đã không còn mùi thối nữa, thị nữ đã dùng nước sạch rửa qua, góc khoang còn có cái lư hương hình hạc, vừa được đốt lên, miệng hạc bốc làn khói trắng nhẹ, đàn hương có thể ngưng thần tĩnh khí, giúp giấc ngủ.
Cao Sơn Dương Tử đứng đó, thị nữ cởi áo ướt, lấy vải lau khô nước mưa, đột nhiên ả cười, ngồi xuống nhặt một con giòi trên y phục, con giòi bò trên trên ngón tay trắng muốt của ả vào lòng bàn tay.
Ả trần truồng nằm xuống giường, mở mắt nhìn còn giòi bò từ lòng bàn tay lên cánh tay, bò lên vai, cuối cùng dừng trên bầu vú trắng ngần không nhúc nhích nữa.
Cao Sơn Dương Tử cười càng lúc càng vui vẻ, bầu ngực phập phồng kịch liệt, như muốn đem chút không khí cuối cùng trong ngực phát ra, con giỏi sợ hãi bỏ chạy, Cao Sơn Dương Tử bắt lấy nó, tới lư hương, nghịch ngợm ném vào, nghiêng tai nghe con giỏi bị nướng nổ tanh tách, Đằng Nguyên chưa bao giờ làm mình thất vọng, đến khi nghe tiếng nổ phụt một cái, ả hài lòng về giường, cầm cuốn ( toán số sơ giải) nghiên cứu...
Thương cảm trong mưa lớn còn có Hồ Đồng Hải, lão điều khiển thuyền nhỏ mặc nó trôi trong đêm, từ khi rời chiến trường, lão ra sức bỏ chạy, lão tin chắc Cao Sơn Dương Tử không phải là đối thủ của ba chiếc chiến hạm khủng bố kia, mà cho dù ai thắng, mình đều không có kết cục tốt đẹp, kế sách hiện nay chỉ có chạy càng xa càng tốt.
Vì tránh chiến hạm truy đuổi, khi lão cảm thấy mình an toàn mới phát hiện mình rơi vào dòng hải lưu không thoát thân được, đành trôi nổi theo dòng chảy, trong đêm tối thế này, cảm giác nghe mệnh trời thật đáng sợ. Thuyền nhỏ va vào đá ngầm vỡ nát, lão ra sức bơi về một phương hướng, chẳng biết có phải là ảo giác không, lão nhìn thấy ánh sáng, có ánh sáng là có người, bất kể thật hay không, có hi vọng là tốt rồi.
Lão ta bò lên được bãi cát, liền quỳ xuống vái bốn phương, ánh lửa mình nhìn thấy không phải là ảo giác, mà tồn tại thật, kéo lê thân thể mệt mỏi leo lên tảng đá, quả nhiên có ánh lửa đỏ từ sơn động phát ra, theo thói quen sờ đao bên hông, đao và chĩa đều rơi xuống biển rồi.
Hồ Đồng Hải nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy phải tránh mữa, nước mưa ấm áp, nhưng cứ không ngừng đổ xuống thế này sẽ mang đi chút nhiệt độ cơ thể cuối cùng của mình.
Ghé ở cửa nhìn vào, sững sờ, vì lão thấy một mỹ nhân trần truồng nằm trên chiếc giường trúc ngủ, mái tóc đen che khuất khuôn mặt, nhưng vóc dáng mê đắm vô cùng, ánh lửa bập bùng chiếu lên núm vú hồng hồng, vùng đào nguyên ẩn hiện,...
Khung cảnh quỷ dị làm Hồ Đồng Hải ngạt thở, đây là tiên nữ hay yêu quái? Lão Hồ không phải thiếu niên thấy sắc nổi dâm dục, biết chuyện càng quái dị, ẩn chứa nguy hiểm càng lớn, lão thả quay lại mưa to chứ không muốn đối diện với nguy hiểm chưa rõ, rón rén chân tay chuẩn bị bò về, động tác nhẹ nhàng mà cảnh giác.
Khi lão đứng lên chuẩn bị bỏ chạy thì sau lưng bị đẩy mạnh, ngã lăn vào động, nghe thấy động tĩnh, nữ nhân ở giường trúc hoang mang ngồi dậy, chẳng hề xấu hổ thả chân xuống mép giường, ngạc nhiên nhìn Hồ Đồng Hải ngã trên mặt đất.
- Thế nào hả Lão Hồ, nữ nhân của lão tử không tệ chứ hả?
Cầu Nhiệm Khách người đầy nước bùn chống gậy từ ngoài đi vào, tay cầm một cái rìu sáng loáng.
Hồ Đồng Hải vừa định giải thích thì quai hàm trúng ngay một rìu, răng rụng mất quá nửa, Cầu Nhiệm Khách cười lớn:
- Lão Hồ, dám làm thì đừng có giải thích, lão tử bị Vân Diệp ném lên hoang đảo tự sinh tự diệt, lão tử chấp nhận, vì lão tử định cướp của y, y làm gì cũng là hợp lý, nhưng Lão Hồ à, ngươi bán đứng lão tử, lão tử không phục, nói! Lão tử có chỗ nào không bằng con ả lẳng lơ kia, khiến các ngươi tuyệt tình như thế?
- Theo ngươi có cái gì hay? Lập quốc à? Đầu ngươi bị lừa đá sao? Đại Đường như mặt trời giữa trưa, hạm đội Lĩnh Nam hùng mạnh, Vân Diệp càng nổi danh tàn độc, y sẽ cho ngươi lập quốc à?
- Chúng ta là hải tặc, hải tặc thì đi cướp bóc trên biển, sống cuộc đời lang bạc kỳ hồ, não ngươi có vấn đề mới đi lập quốc, lập quốc xong để Vân Diệp tới tiễu trừ à? Ngươi tưởng đây là loạn thế cuối thời Tùy để ngươi tung hoành không ai quản chế sao?
- Ngươi cũng thấy ba chiếc chiến hạm của y khủng bố ra sao, hiện có ba cái, năm sau có ba mươi cái, chúng ta lấy cái gì mà đấu?