Đường Chuyên

Chương 779: Kẻ ác thật sự

Lúc này một bầu không khí u ám lan khắp Nhạc Châu, Quan Đình Lung mặc áo gai, không ngừng lấy bánh báo trong sọt học sinh khiêng, phân phát cho nạn dân, Giang Nam tây đạo cứu tế không nhiệt tình lắm, một vì những người này không phải là nạn dân thực sự, bọn họ có nạn ngày hôm nay là do bản t hân gây ra, nên chỉ cung cấp điều kiện sinh hoạt cơ bản nhất, thứ khác không ngó ngàng tới.

Quan Đình Lung kiệt lực cung cấp vật phẩm sinh hoạt cho nạn dân, nhưng mùa xuân tới, Nhạc Châu chẳng còn nhiều tiền tài giúp đỡ nạn dân thêm nữa.

Tới bước đường cùng không chỉ có hương dân, đám thương hộ đầu cơ cũng ngày càng khánh kiệt, trấn Thúy Vi trước kia tấp nập là thế giờ như bãi tha ma, tới tối chỉ nghe thấy tiếng chó hoang sủa ăng ẳng.

Tùng Giang phát hiện Tức Nhưỡng, Vân Diệp trở nên điên khùng, khai phát Lưỡng Hồ bị trì hoãn vô hạn, trên triều đình không còn ai nhắc tới Nhạc Châu nữa, tới tháng tư Quan Đình Lung cũng phải đi.

Hàn Thành, Tiền Thăng cũng toàn thân áo gai, già đi tới tận hai mươi tuổi, Hàn Thăng mới trên bốn mươi mà tóc đã hoa râm, Tiền Thăng lưng lom khom, vừa ho khù khụ vừa phân phát lương thực gom được, đáng tiếc chẳng ai cảm kích, lương thực vẫn lấy, nhưng nhổ nước bọt vào mặt không ít, phụ nhân mất nhà cửa còn lôi kéo họ đòi nhà. xem tại Trà Truyện

Trước kia chính bọn họ xúi bẩy hương dân, nói đất đai có thể bán với giá cao, ai ngờ giá đất vừa tăng lên, hương dân đã vội bán đi, nghĩ có số tiền này dễ dàng xây nhà ở nơi khác, cả nhà sẽ được giàu có, nhưng chuyện không như suy nghĩ của bọn họ, giá nhà tiếp tục tăng lên, cứ như không có điểm tận cùng, bị thương nhân xúi bẩy, lại đem tiền mua đất... Nay giá đất tụt xuống, tiền của mình bị hố đen nuốt chửng.

Hàn Thành và Tiền Thăng nghĩ thế nào cũng không ra, tiền đi đâu mất rồi? Tiền đi đâu rồi? Tiền bằng đồng sao có thể bốc hơi khỏi nhân gian?

Bọn họ không biết, tiền bị Vân Diệp lấy đi rồi, không những tiền của hương dân bị Vân Diệp lấy đi, mà tiền của đám thương nhân bất lương cũng bị Vân Diệp lấy đi. Đương nhiên quốc gia cũng lấy một bộ phận, đó là thương thuế. Vân Diệp tay trắng lấy của Nhạc Châu bốn mươi vạn, địa ốc thiếu tài chính duy trì, không có người liên tục tham gia vào, sụp đổ là chuyện sớm muộn.

Thua lỗ trên sổ sách và thua lỗ trên thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tiền trang có công năng bảo toàn kéo dài thời hạn, từ Nhạc Châu tới Trường An đi lại mất ba tháng, chỉ cần trong ba tháng này Vân Diệp lấp được lỗ hổng là y không tổn thất xu nào, cho Thích Đại Lễ xem sổ sách ở Trường An chỉ có chi ra, nhưng thời gian sinh hiệu lực là ba tháng, mà ba tháng đủ để Vân Diệp xoay vòng rồi, trước kia Quan Đình Lung mua đất tốn có chút tiền chẳng qua là một phần Vân gia vay ở tiền trang thôi.

Xây thành trì mà ngay cả nhân tố đẩy giá lên cũng không xét tới thì còn xây dựng gì nữa, huống hồ chuyện giải tỏa thê thảm ở đời sau làm Vân Diệp ý thức được sự mạnh mẽ của bách tính, không cần dùng tới thành phòng, để thương gia bất lương và Địch Nhân Kiệt làm việc này là thỏa đáng nhất, bách tính Đại Đường chắc chắn sướng hơn đời sau nhiều, chỉ cần ngồi bên đường khóc lóc là có vố số quan viên tới hỏi ngươi có oan khuất gì, ở thời đại này, kẻ không cần quan chức, chỉ cần đòi lẽ công bằng cho bách tính không ít.

Không nỡ nhìn cảnh tượng bi thảm, không chịu được bách tính khổ nạn, Vân Diệp lo mình không kiềm được nói thẳng sự việc ra, tuy có hiềm nghi nước mắt cá sấu, nhưng nguyên nhân y lề mề không chịu đi nhậm chức chính là ở đó, vì quá xa, nên không dễ khiến người ta hận, hiện quan viên Nhạc Châu từ trên xuống dưới đều bị bách tính coi là kẻ xấu, bất kể bọn họ nói gì, bách tính đều cho rằng họ đang lừa mình, nên đợi tới khi mọi người biết Vân hầu xin triều đình cho bọn họ vô số vật tư, lương thực làm lại chỗ chú thân, những lời ca tụng công đức vang lên trong dân gian, dù nhà mới cách châu thành rất xa.

Nói rất rõ ràng đây là chính sách triều đình cung cấp cho bách tính gặp tai ương, còn về phần thương nhân, chẳng ai bận tâm, trong tay chúng có đất mà, bán đi là có tiền cần gì cứu tế.

Vậy là việc giải tỏa khó khăn nhất tiến hành xong, rất nhiều người tốt mang tiếng xấu, người bị hại lại cảm kích người hại mình...

- Phụ thân, Vân Diệp đã bỏ tân thành, y làm còn tuyệt tình hơn chúng ta, chúng ta cùng lắm là làm hại người không lợi mình, còn tên này làm chuyện hại người lợi mình mà không có sơ hở nào, chúng ta tổn thất ba mươi vạn quan, tuy chuyện tân thành chúng ta đã thắng, nhưng hài nhi không sao vui nổi.

Một bàn tay thiếu hai ngón bóp vai cho một lão già, nói với ông ta:

- Con chưa thắng đâu, trước kia vi phụ và y giằng có trong mưa xuân hai canh giờ, y ngồi trên bậc thềm nhìn phụ thân quét lá rụng, còn thăm dò vô số lần, nói nhiều lời cao thâm. Tiểu Triệt, Vân Diệp có sức kiên nhẫn vượt tuổi tác, lần này nếu như không phải chuyện Tức Nhưỡng làm y khốn đốn thì ta thấy phần thắng của con không lớn.

Lời của lão giả tức thì khơi lên hứng thú của người trẻ tuổi, vội hỏi:

- Phụ thân, chẳng lẽ chuyện Tức Nhưỡng không phải khói mù do Vân Diệp tung ra hòng di chuyện tầm mắt của chúng ta? Chẳng lẽ có chuyện này thật.

Lão giả hoang mang:

- Con cũng xem cấp báo tám trăm dặm của quan phủ rồi, văn thư tuyệt đối không phải giả, người đi Tùng Giang về bẩm báo, người của thủy sư Lĩnh Nam lắp lều cực lớn trên đó, ngày đêm đào đất, tiếc là toàn đào ra suối phun, nhất thời chưa thể làm được gì. Hòn đảo đó đúng là ngày càng to ra, di chuyển ra biển, như ở dưới đáy biển có thần vật mang nó đi, tuy chậm, nhưng không ngơi nghỉ giây phút nào.

- Chẳng lẽ là người làm? Hài nhi thấy Lý Thái làm thí nghiệm, hai cái bình rỗng, chỉ cần rút không khí ra thì hai bốn con ngựa cũng không tách nổi, phải chăng lần này là một cái bẫy?

- Nếu như có người kéo được một hòn đảo, chúng ta dù mắc bẫy có sao? Chuyện Nhạc Châu gác lại đi, Vân Diệp muốn xây thành vào năm nay không kịp nữa, trước tiên xử lý chuyện Tức Nhưỡng, con đem Nham Ưng tới Tùng Giang đi, cẩn thận một chút, đừng để đứt ngón tay nữa, nếu không bóp chết ta chỉ là hi vọng xa vời, ta cũng phải tới chỗ nên tới.

Cha con nói chuyện đầy tình cảm, nhưng tay Tiểu Triệt luôn lượn quanh cổ phụ thân, tựa hồ chỉ cần có nửa cơ hội, hắn sẽ bóp gãy cổ phụ thân không chút do dự.

Hàn Thành, Tiền Thăng thề phải lấy lại nhà cho bách tính, cho nên tới từng nhà cùng thương hộ thương lượng, chuẩn bị chuộc lại nhà của bách tính với giá rẻ, đây là lỗi của bọn họ, nên bọn họ nguyện có khuynh gia bại sản cũng phải làm được. Hàn Thành đã bán hết gia sản, Tiền Thăng ngay cả ngọc bội tổ truyền cũng đem cầm, Thích Đại Lễ ở kinh thành bán mọi thứ có thể bán, đưa tiền tới nhờ Hàn Thành làm chuyện này, trấn Thúy Vi đã không còn giá trị gì nữa, thương nhân lòng nguội lạnh, mang tâm thái thu được đồng nào hay đồng đó, nửa bán nửa tặng cả nhà lẫn đất cho Hàn Thành và Tiền Thăng.

Chỉ có thương gia ở tây trấn chẳng hề để ý, Tứ Hải hiệu kệ bọn họ cầu khẩn, Hàn Thành đã khóc ngất đi tới mấy lần rồi, Tiền Thăng còn buộc thòng lọng trên cây trước cửa Tứ Hải hiệu, đỏ mắt nói:

- Các ngươi không chấp nhận cũng được, thời gian qua lão phu sống không bằng chết, nay coi như tận lực rồi, trấn Thúy Vi đã chẳng còn giá trị gì mà các ngươi vẫn giữ rịt lấy, cố ý nhìn bách tính lâm nạn, lão phu tự tận trước cửa các ngươi, xem sau này các ngươi đứng chân ở Đại Đường ra sao, thứ gian thương như các ngươi, lão phu không tin thương hiệu của các ngươi ở nơi khác sẽ được quan phủ che chở, đây là do các ngươi ép ta.

Nói xong không chút do dự cho đầu vào thòng lọng, chân đạp ghế phía dưới, tự sát một cách hết sức dứt khoát.