- Tiểu Kiệt, tối qua làm bài nhất định mệt lắm hả, tối phải nghỉ nhiều vào, con còn nhỏ không được thức đêm.
- Không mệt ạ, nhưng lúc làm bài cho Tiểu Bắc tỷ thì tay hơi mỏi.
Nói xong lập tức bị sáu đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm, muốn bịt miệng lại thì đã muộn rồi, lỡ đành liều chạy ra sau lưng sư phụ nói lớn:
- Các tỷ ấy muốn sư phụ làm một căn nhà trên cây, ép con làm bài cho các tỷ ấy, tối qua con làm bài tới tận canh ba, mệt chết đi.
Nghe lời tố cáo đẫm máu và nước mắt của Địch Nhân Kiệt, Vân Diệp rất thương đứa bé này, trong hoàn cảnh nữ nhiều nam ít, muốn không bị bắt nạt là chuyện rất khó. Trước kia mình có nói làm nhà trên cây cho bọn chúng, bọn chúng không có mấy phản ứng, còn tưởng nữ hài tử không thích leo trèo, hôm qua nhìn thấy xe nhỏ, đám nhóc này mới nhớ ra chuyện đó, cho rằng không tệ, nên mới có cảnh này.
Trong hoa viên có mấy cái cây rất thích hợp làm nhà, đem suy nghĩ nói cho mộc tượng xong là Vân Diệp bỏ mặc, hôm nay Tôn tiên sinh có một thí nghiệm trọng yếu, phải đi xem, còn về hình dáng nhà thì tùy bọn chúng suy nghĩ.
Về phần Tân Nguyệt và Na Mộ Nhật đã lấy xe trẻ con tới Ngưu gia khoe rồi, tuy đều là phụ nhân có con, nói cho cùng vẫn là tiểu nha đầu chưa tròn hai mươi, vẫn còn tính trẻ con là rất bình thường, và lại sau vụ chiêm có thời gian nhàn rỗi dài, Tân Nguyệt vất vả từ khai xuân tới giờ đúng là cần nghỉ ngơi.
Đối tượng thí nghiệm của Tôn Tư Mạc là con bò sữa, bầu vú no căng của con bò chi chít nốt đậu, bóp một cái là có dịch màu vàng nhạt chảy ra, đó là bệnh đậu mùa, hôm nay Tôn Tư Mạc tiêm chủng thứ này lên cơ thể sống, trong thư viện luôn có người thử thuốc, đó là do Lý Nhị chuyên môn ngầm đưa tới, ví dụ kẻ hôm nay, nghe nói là phạm tội sát nhân, tự nguyện tới thư viện thử thuốc, nếu không chết, quan gia không truy cứu tội ác cũ của hắn nữa, nếu không theo luật là phải chặt đầu.
Từ sau khi tên tử tủ truyền máu cho Lão Tần không chết nghênh ngang xuất hiện trên phố chợ Trường An, làm dược nhân cho thư viện thành cơ hội cuối cùng tranh thủ một đường sống của tử tù, hiện giờ chỉ cần không phải là trọng phạm thập ác bất xá, trước khi chặt đầu đều hỏi có muốn làm dược nhân cho thư viện không, nếu chấp nhận sẽ hoãn chấp hành tử hình, nhốt trong tù, đợi người thư viện tới nhận, hôm đó gần như thành ngày lễ của tử tù, tới giờ rất ít tử tù tử vong, nhưng mù điếc, tàn phế thì không ít.
Trong căn phòng sáng sủa, Vân Diệp cẩn thận khử trùng cho tử tù, lấy dao nhỏ rạch một vết, Hỏa Trú lấy dịch đậu mùa bôi lên viết thương, sau đó băng bó vết thương lại, đợi thời gian kiểm nghiệm hiệu quả.
Thí nghiệm tổng cộng năm nhóm, khi Vân Diệp và Hỏa Trú cở áo gai trên người tới tiền sảnh chỉ thấy Tôn Tư Mạc nhắm mắt niệm kinh, trông rất thống khổ, mặt cũng ửng đỏ, tựa hồ ngã bệnh rồi.
Vân Diệp vội sờ tai lão đạo, phát hiện nóng kinh người, đây không phải là phong hàn, mà là siêu vi trùng gây sốt, lão đạo sĩ cổ hủ này không lấy bản thân ra làm thí nghiệm đấy chứ? Cởi áo bào của lão đạo ra, cánh tay có hai vết thương nhỏ thối rữa, khử trùng không triệt để làm nhiễm trùng rồi.
Cùng Hỏa Trú đữ lão đạo lên giường, mở cửa sổ ra, lấy máy phun sương làm bằng trúc phun cồn khắp phòng, đó là cách khử trùng duy nhất mà Vân Diệp có thể làm, nặn mủ ra, bôi bạch dược lên, dùng cồn xoa trán, nách, đùi cho lão đạo, tiến hành giảm nhiệt vật lý.
Lão đạo luôn phản đối dùng người sống thí nghiệm, mới đầu Vân Diệp cũng không tán thành, cho rằng làm thế là vô nhân đạo, Lưu Hiến, Hứa Kính Tông lại không tán đồng, cho rằng dùng tử tù làm thí nghiệm không trái với đạo đức pháp luật, ngược lại còn tích đức cho con cháu, vì cho tử tù một cơ hội sống.
Khi có tin Thọ Châu của Hoài Nam đạo vì lỗ sang ( đậu mùa) mà tử thương thảm trọng, Vân Diệp quyết đoán đồng ý dùng người sống thí nghiệm, Lý Nhị biết tin chỉ cần thí nghiệm thành công sẽ chắn đứng lỗ sang, chuyên môn phái người tới nói với Vân Diệp và Tôn Tư Mạc:
- Chỉ cần thành công, không cần để ý tới mạng người, tội nghiệt ở ông ta, ở trời, không phải tại Tôn, Vân.
Vì thế còn đốt biểu tấu với trời, không ngờ Tôn Tư Mạc không vượt qua được lương tâm của mình.
Bệnh của Tôn Tư Mạc rất nhiêm trọng, so với nói bệnh trên thân thể, chẳng bằng nói là bệnh trong lòng, thí nghiệm sống tạo ra áp lực tâm lý cực lớn, ông ta lại là một người rất ít nói, lần này thí nghiệm trên chính bản thân là quyết tâm liều chết, vết thương lớn hơn vết thương Vân Diệp cắt trên người tử tù, dịch đậu mùa cũng bôi nhiều hơn, trong thứ này toàn vi khuẩn, dù có lợi cũng không thể bôi bừa bãi, nhiều là chết người.
Cao tầng thư viện tới hết, Vân Diệp ôm đầu ngồi dưới gốc tùng, day dứt vô cùng, bản thân luôn cho rằng Tôn Tư Mạc là một ngọn núi, là một vùng biển, mình có thể lấy dũng khí vô tận trên người ông ta, nhưng bỏ quên một điều ông ta là người có xương có thịt, là một đạo sĩ từ bi, biết thí nghiệm sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể con người, nhưng lại tiến hành hết lần này tới lần khác, tới khi xuất hiện tổn thương trên cơ thể mới thôi, đó là đả kích khó ước lượng được với tín ngưỡng và quan niệm đạo đức của ông ta.
Tôn Tư Mạc cho rằng chuyện mình làm là tà ác nhất trên đời, một con người lành lặn bị bản thân hành hạ thành tàn phế, tử từ bị mù mắt kêu gào thảm thiết càng kích thích trái tim lương thiện của ông ta, cho nên ông ta càng trở nêm trầm mặc, đã lâu lắm rồi không tụng kinh, không phải là không muốn, mà là vì cho rằng bản thân không xừng đọc kinh văn thánh khiết. Đáng tiếc, Vân Diệp đã nhầm, nghĩ rằng ông ta tiếp xúc nhiều với tri thức hiện đại, không còn tin tưởng vào những thứ đó nữa, còn kiêu ngạo vì sức cảm nhiễm của bản thân.
Hôm nay là thí nghiệm đầu tiên sau khi bồi dưỡng thành đậu mùa, tối qua ông ta gặp năm tên tử tù, bất an, sợ hãi, tuyệt vọng, những tâm tình đó biết truyền nhiễm, đúng lúc này lòng Tôn Tư Mạc loạn nhất, cắn răng, thí nghiệm gấp đôi cho bản thân, chỉ mong mình có thể thành công, miễn cho năm tử tù kia nguy hiểm, ông ta không nghĩ tới, nếu năm tử tù kia không thí nghiệm đã về, đợi bọn họ là cương đao sáng loáng chém xuống cổ, đúng là một lão ngốc đơn thuần lương thiện.
Điện Cam Lộ bị Lý Nhị tự làm sập, hiện giờ đành phải ở trong chính điện, nghe Bách kỵ ti báo cáo xong, hồi lâu không nói gì, Trường Tôn thị không hỏi, im lặng ngồi bên.
- Quan âm tỷ, trẫm may mắn nhường nào, lập nghiệp tích lớn mà không mất bản tính, lỗ sang hoành hành thiên hạ không sao phòng nổi, chỉ cần ai trị được lỗ sang sẽ lập tức nâng lên thần vị, sẽ là người ngay cả trẫm cũng dùng lễ kính bái, nay cuối cùng có người tìm được hi vọng thành công, nhưng vì giết vài tử tù mà sinh ra cảm giác tội lỗi.
- Đem thứ thuốc dùng cho tử tù dùng lên người mình, còn dùng gấp đôi. Hiện một hôn mê bất tỉnh, một thống khổ ngồi trên mặt đất cả ngày không ăn không uống, làm trẫm kiêu ngạo từ tận đáy lòng, đó là người Đại Đường ta, quan cao hiển quý không đánh mắt bản tính, làm chuyện trái với lương tâm, nhưng vì an nguy con cháu đời sau vẫn một lòng làm. Chỉ người như thế mới xứng làm thần của Đại Đường, chỉ có người như thế tương lai thành công mới xứng đáng tiếp nhận đại lễ của trẫm. xem tại Trà Truyện
Trường Tôn thị khẽ thở dài:
- Hôn mê là Tôn Tư Mạc, ngồi trên mặt đất là Vân Diệp phải không? Bọn họ luôn có thiện tâm khó hiểu, Vân Diệp nổi giận với Thành Huyền Anh vô cớ, ném trẻ con vào biển thực ra là hành vi của thầy mo đương địa, Thành Huyền Anh tận lực giảm đi một nửa là công đức lớn, vậy mà Vân Diệp không tha cho hắn, sau đó đạo môn giải thích cho y, y vẫn ngoan cố nó có trẻ con bị ném vào biển là tội nghiệt của Thành Huyền Anh, trơ mắt nhìn nhìn chuyện này xảy ra nhưng vì cơ sở của đạo gia ở Đông Hải mà không ngăn cản, không phải là con người, lần sau còn có cơ hội y còn muốn lấy tai của Thành Huyền Anh, chẳng biết những suy nghĩ đó từ đâu ra.