Đường Chuyên

Chương 494: Cái lưỡi phải đem nuôi chó (1)

- Vân hầu, ngài cũng biết đó Đạo Đức Chân Kinh Huyền Đức Toàn Sơ là kiệt tác tâm huyết của thiếu niên thiên tài đạo gia Thành Huyền Anh, bằng vào nó hắn mới có được danh xưng Tây Hoa pháp sư, trong sách có rất nhiều bí kỹ bất truyền đạo gia, thậm chí có cả lý giải về tinh tượng, có thể nói là kết tinh trí tuệ đạo gia, bần đạo nguyện lấy vạn kim đổi một lời của Vân hầu, xin Vân hầu ta cho Thành Huyền Anh, thiếu cuốn sách này hắn sẽ chết.

- Hắn chết hay không ta mặc kệ, từ khi hắn ở Đông Hải đầu độc ngư dân vô tri ném con vào biển cầu bình an thì ta không quan tâm tới sống chết của hắn nữa, nếu như không phải vì hắn, với giao tình của chúng ta, ta sẽ nói miễn phí cho ông.

Viên Thiên Cương cười gượng nói: xem tại Trà Truyện

- Vân hầu, Thành Huyền Anh đã hối hận rồi, khi đó hắn rơi vào ma chướng của đạo pháp, cho rằng thần phật đều cần huyết tế mới có thể nguôi giận, biển lớn sóng biển không ngớt, là do lửa giận của long vương, ngài thấy đó sau khi ném hai đứa bé vài mấy ngày sau sóng lặng luôn.

Vân Diệp đứng bật dậy:

- Viên Thiên Cương, ngươi dám dùng lời lẽ lấp liếm cái sai trước mặt ta à? Gió mùa đông nam mỗi năm đều có, bắt đầu từ tháng ba, kết thúc vào tháng năm, trong thời gian đó hoặc mưa lớn như trúc, hoặc nắng chói chang, vốn là một loại hiện tượng tự nhiên, Thành Huyền Anh lại dám nói bừa bãi, ném trẻ con vô tội vào biển. Đáng sợ hơn nữa lại hình thành nghi thức cố định, mỗi năm đều giết hai đứa bé, hắn hội hận à? Cũng phải xem ông trời có tha lỗi cho hắn không đã. Thì Thì tiễn khách.

Vân Diệp nói xong phẩy tay áo rời đình, đi được vài bước liền quay lại:

- Bí mật này rất quan trọng, với Đạo gia ông mà nói là chuyện liên quan tới sinh tử, ông xem lấy mà làm, nếu không đem Đạo Đức Chân Kinh cho ta thì cũng phải mang lưỡi Thành Huyền Anh tới đây, ta sẽ nói cho ông.

Tiểu Vũ cao hứng giương ô đuổi theo sư phụ, Thì Thì nghiêm mặt tiễn khách, Địch Nhân Kiệt luống cuống, vừa rồi hai người còn trò chuyện vui vẻ, chớp mắt cái đã trở mặt, nhanh hơn cả lật sách.

Tiểu Vũ đuổi kịp sư phụ, nhón chân che ô trên đầu sư phụ, nũng nịu nói:

- Sư phụ thật lợi hại, cho lão mũi trâu đó biết tay, lão ta cứ luôn nhìn qua nhìn lại mặt con, nhất định không phải là người tốt, tốt nhất là không bao giờ cho lão ta vào nhà ta nữa, mắt la mày lém, không phải thứ tử tế, sư phụ uy vũ.

Vân Diệp yêu thương vỗ đầu Tiểu Vũ, nhận lấy ô, nói:

- Tiểu Vũ, con nhớ kỹ, bất kể lúc nào cũng đừng xem thường mạng người, thứ này quá quý trọng, với chúng ta mỗi người chỉ có một lần, mất là hết, không thể nói mạng ai thấp kém hơn ai. Con có biết Đông Ngư thúc thúc của con vì không không ném con mình vào biển cho hải long vương nên bị hải tặc Đông Hải truy sát, vì không để hắn tiết lộ chân tướng, nên cắt lưỡi hắn, tớigần đây hắn học viết chữ từ Tiếu Thương Sinh mới nói cho ta chân tướng.

- Cho nên sư phụ mới không để ý tới giao tình của Viên Thiên Cương, bất chấp cả thanh danh của Thành Huyền Anh, nhất định phải trừng phạt hắn giống như trước kia đòi lại công bằng cho Lục Trúc tỷ tỷ.

- Đúng vậy, trên đời này nên bớt đi chuyện xấu xa, thêm vào chuyện tốt đẹp mới đúng.

Đạo gia gặp họa ở chỗ hơi một chút là lấy người sống ra cúng tế, cái thói xấu này để lại từ thời cổ đại tới giờ chẳng thay đổi là bao. Tín ngưỡng sau khi tới cực hạn, phát hiện ra không còn gì để hiến thần linh nữa, liền lấy mạng người ra hiến. Thành Huyền Anh chính là một ví dụ, khi ẩn cư ở Đông Hải, nghĩ không thông tương lai đạo gia, liền dùng thủ đoạn kịch liệt kích thích đầu óc, sinh ly tử biệt là tình cảm khác cốt ghi lòng nhất, là lễ vật trên tế đàn của hắn, còn sinh tử của đám trẻ con với hắn không quan trọng.

Bản thân Thành Huyền Anh cũng không tin hải long vương sẽ nhận lễ vật của mình, càng tu hành cao thâm càng không tin thật phật, từng hỏi một vị cao tăng, tu phật để làm gì, cao tăng nói:

- Mới đầu là bái thần linh, sau bái đạo lý, cuối cùng là bái bản thân.

Những đứa bé trôi bập bềnh trên sóng biển Đông hải có lẽ sẽ nói cho Thành Huyền Anh rốt cuộc thế nào là sợ hãi, hiện giờ Vân Diệp dùng cách tương tự đối phó với hắn, bên trong Đạo Đức Chân Kinh Huyền Đức Toàn Sơ có quá nhiều bí mật của đạo gia, một khi tiết lộ ra, Phật môn sẽ lợi dụng những đạo lý đó để chế định sách lược công phòng của mình, trong vòng mấy trăm nay tới, đạo gia chỉ còn cách tìm đường khác, tích lũy văn hóa trước đó sẽ thành vô ích, suy bại là không thể tránh khỏi. Đấu tranh tông giáo chưa bao giờ ngừng, sự thảm liệt của nó chỉ người trong cuộc mới rõ.

Tôn Tư Mạc tới, không nói gì cả, ngồi trước bàn của Vân Diệp uống trà, đợi y giải thích.

- Huyền Trang sắp về rồi, mang về vô số kinh thư, phật pháp giảng nghĩa của hắn ở Thiên Trúc được tôn kính cực lớn, nghe nói hắn còn gặp được Tam Thập Tam Thiên Phật ngủ mấy chục vạn năm, thấy hắn thì tỉnh lại, nói thế giới này không tốt, chuẩn bị ngủ tới khi tân phật xuất thế mới ra. Tiểu tử và đạo trưởng đều biết đó là những lời láo toét, nhưng tín đồ tin, bệ hạ cũng cần một thời cơ để tuyên bố thịnh thế Đại Đường tới, cho nên Huyền Trang sẽ thành chiêu sát thủ của Phật môn, bi tế hội chỉ là thứ ngụy trang thôi, Huyền Trang sẽ dễ dàng hủy đi nỗ lực mấy năm qua của đạo gia.

Với Tôn Tư Mạc thì chẳng cần phải che giấu gì hết, nếu như ngay cả ông ta cũng không tin được nữa thì Vân Diệp cho rằng Đại Đường không còn gì đáng lưu luyến, học Cầu Nhiệm Khách cưỡi thuyền ra biển lập quốc gia của mình cho xong, đào hoa đảo chủ cũng là danh xưng không tệ.

Tôn Tư Mạc nói là đạo sĩ, chẳng bằng nói là một y gia, mặc đạo bào làm chuyện y sinh, bao năm qua chẳng thấy ông ta thắp hương lần nào.

- Tiểu tử, ngươi cần Đạo Đức Chân Kinh làm gì, lão đạo ta xem còn đau đầu, ngươi có hứng thú nghiên cứu sao?

Tôn Tư Mạc chẳng ngạc nhiên với tin tức Huyền Trang sắp về, đạo môn hưng suy chẳng có mấy ý nghĩa với ông ta.

- Cuốn sách đó với tiểu tử mà nói chẳng ích gì, lấy về sẽ cho mồi lửa đốt ngay, trên đó dính máu trẻ con, thứ ô uế như vậy chưa lọt vào mắt tiểu tử được, cái tiểu tử muốn là cái lưỡi tung tin đồn gây chuyện của Thành Huyền Anh, lấy lưỡi của hắn nuôi chó, tiểu tử sẽ cho biết tin Huyền Trang trở về.

Tôn Tư Mạc thở phào, cầm ấm trà đi ra ngoài, nói với Vân Diệp:

- Ngươi muốn lưỡi của Thành Huyền Anh thì cứ nói ra là được, nói tới Đạo Đức Chân Kinh làm cái gì, Viên Thiên Cương sợ sắp điên rồi, cho rằng ngươi thành nhân vật giống hộ pháp của Phật môn, cầu khẩn ta tới hỏi xem rốt cuộc là sao. Chỉ cần ngươi không vào Phật môn, giúp bọn họ một cách công khai thì các việc quan chẳng liên quan tới lão đạo. Chuyện muốn lưỡi ta sẽ nói với Viên Thiên Cương, kẻ nói năng lung tung có lưỡi cũng là thừa, không có thì hơn.

Vân Diệp tiễn Lão Tôn ra cửa, từ xa đã thấy Viên Thiên Cương đợi ngoài đại môn, thấy Lão Tôn ra liền chạy tới, hỏi tin chính xác, Lão Tôn thì thầm với ông ta một phen rồi lên xe ngựa về Ngọc Sơn, để lại sư đồ Viên Thiên Cương đưa mặt nhìn nhau.

Tôn Tư Mạc không đem tin Huyền Trang về nói với Viên Thiên Cương, chỉ nói Vân Diệp muốn lưỡi của Thành Huyền Anh, chuyện liên quan tới mạng người, không dính dáng gì tới đạo phật đấu tranh.

Bảo người chuẩn bị cho Viên Thiên Cương một cái xe ngựa, hôm nay ông ta sẽ rất bận rộn, phải thương lượng với nhiều người về vấn đề lưỡi của Thành Huyền Anh, tranh thủ thời gian là một loại thái độ, quả nhiên hai sư đồ muốn hai con ngựa, quay đầu ngựa phóng thẳng tới Huyền Đô quan.