- Vân hầu gia cũng phá án như vậy à? Tân bá bá nói nữ tế của ông ấy rất trí tuệ, không phải người thường có thể sánh bằng, còn nói đệ có ba phần giống huynh ấy, có phải thật không?
- Không, Vân Diệp thực ra là tên ngốc, luôn bị người ta tính kế, người già trong trang đều nói y là bại gia tử, đệ ngàn vạn lần đừng học y, trong thư viện các vị lão tiên sinh như Lý Cương, Ngọc Sơn, Nguyên Chương, Ly Thạch mới là cao thủ thực sự, Vân Diệp chỉ là tên sống nhờ ở tạm, người ở Trường An toàn nói thế.
- Không đúng.
Địch Nhân Kiệt đỏ mặt nhảy dựng lên lớn tiếng phản bác:
- Vân hầu biết vó sắt, làm lò sắt, làm bánh, biết Bạch Ngọc Kinh, một kế định Nam Chiếu, viễn chinh man hoang, diệt vô số quốc gia, vận chuyển về trăm vạn đảm lương, bắt cá kình, cứu đói Hà Bắc. Khúc Trác ca ca còn nói, Vân hầu hiểu biết toàn học, cách vật hàng đầu đương thế, huynh ấy thân là đệ tử thư viện chưa học được một phần vạn đã vội vã nhập sĩ, đó là tiếc nuối lớn.
Lời của trẻ nhỏ là chất phác nhất, nó thích Vân Diệp là có lý, thiếu niên thành danh, có sức ảnh hưởng lớn hơn một bậc với người gian khổ cả đời mới vang danh thiên hạ, nhưng khen như vậy làm Vân Diệp hơi xấu hổ, đợi khi đứa bé biết cái tên mồm đen xì bên cạnh là thần tượng không biết sẽ làm trái tim thơ ngây của nó tổn thương ra sao.
Không đợi Vân Diệp tổn thương Địch Nhân Kiệt, Vượng Tài đã làm trước, ở cửa chợ có một nhà bán dưa, Vượng Tài ăn nhiều vừng đâm khát, Vượng Tại đứng ở trước quán ngậm một quả dưa nhai rau ráu, người bán dưa cười híp mắt không cản, còn giúp Vượng Tài moi hạt dưa ra, cắt thành từng miếng, để Vượng Tài khỏi phải cắn.
Địch Nhân Kiệt vừa mới khen Vượng Tài là ngựa ngoan hiểu ý người, vậy mà giớ lại cướp dưa của người ta ăn, cha nó dạy, không được tùy tiện ăn của người ta, các trang hộ đều là người đáng thương, chỉ dựa vào thu hoạch trong đất để làm áo mới cho con, Vượng Tài làm thế là hành vi của ác bá.
Thằng bé dùng toàn lực định đẩy Vượng Tài đi, tiếc rằng Vượng Tài chẳng hề nhúc nhích, tưởng rằng Địch Nhân Kiệt đang đùa với mình, rất nghĩa khí ngậm một miếng dưa đưa cho Địch Nhân Kiệt, ý mời ăn cùng, nó đãi, đám nhỏ trong trang làm như thế, Vượng Tài sớm quen rồi.
Nhân sinh quan của Địch Nhân Kiệt hoàn toàn bị đảo lộn, người qua lại trên đường cứ như không ai nhìn thấy hành vi ác bá của Vượng Tài, có người mua dưa vừa mặc cả với chủ quán, vừa nói chuyện với Vượng Tài, thảo luận xem dưa có ngọt không, mua về liệu có mắc lừa không?
Nghe tới đó chủ quán đắc ý đẩy dưa tới bên miệng Vượng Tài, nói với khách rằng thứ mà ngay cả Vượng Tài cũng thích thì làm sao kém được, nãy giờ ăn hai quả rồi, dưa nhà hắn nổi tiếng trong tám dặm quanh đây.
Thấy Vượng Tài ăn dưa xong, chủ quán lau mồm cho nó, moi từ túi tiền của Vượng Tài ra một đồng, vỗ đầu Vượng Tài nói lần sau muốn ăn cứ tới, sẽ để phần dưa ngon cho nó.
Địch Nhân Kiệt dựa vào đùi ngựa không biết nói gì nữa, hỏi Vân Diệp:
- Vân đại ca, ngựa nhà huynh ăn như thế à?
- Ừ, Vượng Tài kén ăn lắm, luôn không thích cơm trong nhà, toàn bữa đói bữa nó, hết cách, trong nhà mỗi ngày cho nó hai mươi đồng, thích ăn gì thì tự đi mua.
Địch Nhân Kiệt ngơ ngơ ngác ngác đi theo Vân Diệp, cảm thấy người Vân gia trang tử rất thân thiện, ai cũng mỉm cười gật đầu với nó, thái độ còn rất tôn kính, đó là trải nghiệm cuộc sống nó chưa từng có.
Đợi tới khi Vượng Tài uống một chậu rượu thì đám hộ vệ trố mắt, người bán rượu chẳng những lấy ra một cái chậu rất đẹp, còn bỏ những khách hàng khác qua một bên, chuyên môn phục vụ Vượng Tài, khách cũng không giận, cười vui vẻ xem náo nhiệt, đây là cảnh không bình thường, trong chuyện này nhất định có điều cổ quái. Tức thì thần kinh căng lên, ai nấy đặt tay lên đao, chỉ cần phát hiện chuyện bất thường là chuẩn bị chém giết.
Vân Diệp nói với các hộ vệ:
- Không cần khẩn trương, nếu là Tân tiên sinh tiến cử, vậy phải tới nhà chơi một chuyến, tránh tương lai lão nhân gia nói Vân gia không hiểu lễ số, chủ mẫu của Vân gia họ Tân, chắc sẽ hoan nghênh cố nhân tới.
Người Địch gia là nữ quyến, Vân Diệp không tiện ra mặt, lão trượng nhân giới thiệu tới, không thể qua loa, nói không chừng còn có thư mang theo, lễ nghi phải có không thể thiếu, thuận tay ném bạc trong lòng cho đầu đà (sư khất thực), lần này hắn treo cái biển xây học đường cho Trương Mạc trại, mặc dù biết số tiền này có một nửa dùng vào học đường là may rồi, nhưng Vân Diệp không hề do dự, đeo biển nói rõ có chuyện đó, đầu đà có dùng một chút cho việc ăn uống cũng không quá.
- Vân đại ca, huynh bán ngựa lấy bốn quan thật à?
- Đúng thế, bán bốn quan, có điều ta bán lông rụng xuống trên người Vượng Tài, bọn chúng hại Vượng Tài rụng rất nhiều lông, vụ mua bán này lỗ to.
- Vậy những người đó không nói dối, huynh lừa bạc của bọn họ?
Địch Nhân Kiệt sắp xỉu rồi, ai mà ngờ tên trang hộ hiền lành này mới là kẻ đáng bị thẩm phán nhất trong vụ giao dịch lúc nãy.
- Sao nói là lừa được? Ta có nói là bán ngựa đâu, bọn chúng cứ nhất định đưa tiền cho ta, ta không lấy có phải là uổng ý tốt của chúng không? Chuyện đó ta không bao giờ làm, ta là người nhân hậu.
Địch Nhân Kiệt còn định nói thì mẹ nó đã từ trên xe ngựa xuống, ngăn cản Địch Nhân Kiệt, thi lễ chuẩn mực với Vân Diệp:
- Địch Hàn thị ra mắt Vân hầu, vừa rồi ở trên đường có mắt không tròng, không nhận ra quý nhân, xin hầu gia đừng trách.
Nàng luôn chú ý theo dõi con bên ngoài, từ phản ứng của người xung quanh, lập tức đoán ra thân phận của Vân Diệp.
- Địch phu nhân khách khí quá, vừa rồi ta nghịch ngợm, không trách mọi người được, chuyết kinh luôn nhớ đất Thục, nhưng gia sự bận rộn, không thể trở về, giờ có cố nhân tới, sao có thể không gặp, mau mời.
Vân Diệp nói xong làm mặt quỷ với Địch Nhân Kiệt, rồi vào nhà trước, Vượng Tài chân nam đá chân xiêu lảo đảo đi vào, tới thẳng chuồng của mình nghỉ ngơi chả buồn ngó tới ai.
Địch Nhân Kiệt nhịn không khóc, mếu máo nói với mẫu thân:
- Mẹ, y lừa con.
Địch Hàn thị che miệng cười, nói với nhi tử:
- Chẳng phải con tự cho mình thông minh à? Lần này bị thua thiệt cũng tốt, con có tiên sinh như thế chẳng biết là phúc hay họa, có điều kỳ sĩ ắt có chỗ kỳ quái, trông có vẻ hầu gia rất thích con, đợi mẹ gặp Tân tỷ tỷ của con sẽ biết ngay.
Tân Nguyệt nghe tin Hàn thị tới thăm, nước mắt trào ra, khi chưa rời Thục, Hàn thị là khách quen trong nhà, nay nghe thấy cố nhân tới, làm sao ngồi yên được nữa, nhét ngay con cho Vân Diệp, nghĩ một chút thấy không ổn, giành lại, nhìn Vân Diệp một lượt, nước mắt chảy ra càng nhiều, ném con cho Na Mộ Nhật, múa vuốt nhào tới xé quần áo Vân Diệp, nàng thấy bẽ mặt sắp không sống nổi nữa rồi.
Lúc này không thể nói lý với nữ nhân được, đành đứng im đó mặc nàng xử trí, áo vải thô mới mặc một ngày đã bị xé nát bươm, còn bị dẫm mấy cái, đứng ở lập trường của nàng mà nghĩ cũng đúng, mật hữu khuê phòng tới, vốn phải khoe khoang hầu gia trượng phu, giáo úy nhi tử của mình một phen. Ai ngờ trượng phu ăn mặc như ăn mày, miệng còn đen xỉ, không khác gì một tên tiểu tử nông thôn, bị khuê mật nhìn thấy cả rồi, bảo nàng còn khoe cái gì.
- Được rồi, được rồi, nội khố sáng mới thay, không cho cởi, còn cởi nữa có tin mai ta vác sọt ra phố nhặt phân ngựa không? Chẳng qua có một bà nương tới thôi, cần gì hành hạ ta như thế?
Tân Nguyệt không nói gì, nghiến răng nghiến lợi biến Vân Diệp từ tên tiểu tử quê mùa ngốc nghếch trở lại làm hầu gia Đại Đường, khăn mặt nóng tới mức đủ lột da lợn không ngừng chà mặt Vân Diệp. Chăm cho ông lớn xong lại kiểm tra ông nhỏ, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của nhi tử, lại nhìn mông, không thấy ị đùn, tiểu tử thối rất sạch sẽ, yêu thương thơm một cái lên mông con, rồi vội vội vàng vàng đem nhi tử đi khoe thành quả với Hàn thị.