Vân gia đã mang nghi trượng thì tất nhiên phải tuân thủ quy tắc, là võ hầu Vân Diệp không thể ngồi xe, cưỡi ngựa là lựa chọn duy nhất của y. Tới Đại Đường rồi y vẫn không hiểu cái nghi trượng nực cười này có tác dụng gì, quan viên rời kinh phải dụng nghi trượng mở đường, đón vị khách quan trọng cũng phải dùng nghi trượng nghênh tiếp, nếu không sẽ bị cho rằng là xỉ nhục người ta.
Lý Cương mỗi lần tới Vân gia đều làu bàu nói Vân gia không có quy củ, ông ta tới mà ngay cả một cái nghi trượng cũng chẳng có, truyền tới Trường An sẽ bị chê cười, Lão Trình cũng có mong muốn như vậy.
Vân Diệp thấy phiền đem luôn nghi trượng bày luôn ở đại môn, ai tới cũng bảo phó dịch giơ lên nghênh tiếp, ai ngờ thiếu chút nữa làm Lam Điền huyện lệnh sợ són đái, xa xa nhìn thấy nghi trượng đã bỏ chạy trối chết, còn viết thư cho Vân Diệp nói Vân gia muốn hại chết ông ta, chuyện này lại thành trò cưởi trong thành Trường An, nghi trượng của Vân gia đột nhiên trở thành không đáng tiền, vì thế Vân Diệp bị hoàng đế phạt một năm tiền lương.
Cái thế giới này chuyện gì cũng giống như tái ông thất mã, có mặt xấu cũng có mặt tốt, nghi trượng mất giá, cho nên khách tới Vân gia nhiều hơn, không ai nhắc tới chuyện nghi trượng nữa, người khắp thành Trường An dù tới ăn xin cũng nhìn thấy những thứ lộng lẫy kia ở phòng gác của Vân gia.
Vân Diệp muốn bình dân hóa Vân gia một chút, nhưng gặp phải lực cản cực lớn, phần tử chủ nghĩa phong kiến cuồng nhiệt đứng đầu là lão nãi nãi tập thể phản đối hành động vô lý của Vân Diệp, lần xuất hành này là thế lực phong kiến đáp trả, cái gì được mang thì mang hết, tám nha hoàn, mười sáu phó dịch, hai lão ma ma, cô nhi Vân gia nhận nuôi cũng mang theo bốn đứa, hộ vệ có năng lực đi hết, ngay cả lão binh ở tác phường nấu rượu cũng không bỏ qua.
Riêng lương thảo đã tốn bảy tám xe, thêm vào trướng bồng, bàn ghế, chăn gối thảm, đèn dầu, bồn cầu cũng năm xe. Ngựa kéo xe cũng phải đẹp đẽ chứ không cần khỏe, tới khi Lão Tiền cưỡi một con lừa cũng đuổi kịp, Vân Diệp biết trong thành Trường An lại sắp có chuyện cười mới rồi, ở đó luôn có đám người ghen ăn tức ở theo dõi Vân gia, có chuyện gì không hay là chúng biết ngay, Vân gia cũng không làm chúng thất vọng.
Trình Xử Mặc không tính, hắn mang theo tiểu lão bà, không có tư cách phô trương, Ngưu gia cũng một hàng xe dài, Tiểu Ngưu phu nhân còn phô bày hơn cả Vân gia, ba nữ nhân gặp nhau, ríu ra ríu rít nói chuyện không ngớt. Cuối cùng thương lượng với nhau thấy xe ngựa của Vân gia to nhất, thoải mái nhất, ba nữ nhân chui vào xe ngựa lớn của Vân gia. Một lúc sau Tân Nguyệt còn gọi lão ma ma của Vân gia vào, thế là tiếng mạt chược cộp cộp chát chát vang lên.
Chẳng mấy chốc đội xe tới quan đạo, quan đạo từ Trường An tới Lạc Dương vừa rộng rãi lại bằng phẳng, hai bên đường trồng đầy cây cối. Có cây che bóng, đi đường cũng là một loại hưởng thụ, nhìn thôn trang hai bênh đường, những vùng quê bát ngát, lòng tự nhiên cũng khoáng đạt hơn.
- Diệp Tử, vì sao phải đi Thiếu Lâm tự, ngươi và cha ta nói chuyện, tới giờ ta vẫn chưa hiểu. Ngươi đi rồi mẹ ta khóc cả đêm, nói cho ta vô lương tâm, cầm binh ở ngoài không bận tâm tới già trẻ sống chết, cha ta phải dỗ dành cả đêm.
Đầu óc Trình Xử Mặc có xu thế cương hóa, tới giờ vẫn chưa nhìn rõ thế cục, Ngưu Kiến Hồ thấy vậy nói:
- Lần này không biết vì sao đám thúc bá của chung ta đều đẩy Diệp Tử lên giàn thiêu, bình thường chẳng ai phục ai, gặp nhau trừng mắt trừng mũi, giờ tốt rồi, hòa thuận êm thấm, ngay Vân gia đứng đầu hiệu lệnh cũng không để ý, nghe điều khiển, nghe rất vui vẻ. Trong chuyện này có vấn đề, ba chúng ta còn trẻ, nếu không phải Trình bá ba nhìn ra thì bị lừa hết rồi.
Nghe vậy Trình Xử Mặc tức tối, giọng oang oang:
- Đám lão già đó nhìn chúng ta nhảy vào lò lửa không nói một lời, còn giúp người khác chơi chúng ta?
Hắn đang hỏi Vân Diệp, muốn biết cái nhìn của Vân Diệp trong chuyện này, hắn nghĩ không thông đám người thường ngày ai mình cũng gọi là thúc bá lại hè nhau hãm hại mình.
- Xử Mặc, Kiến Hổ nói không sai đâu, đám thúc bá đó đúng là có cái ý đấy, dù không hiểu rõ mục đích của bọn họ, nhưng ta cứ cảm giác bọn họ không có ác ý, hoặc có lẽ gọi là một loại thăm dò thì thích hợp hơn, phải biết rằng chuyến này đi Lĩnh Nam chủ yếu là người của bọn họ, đa phần tiền bạc cũng do họ bỏ ra, nếu như nói ta có mưu tính gì không hay, bọn họ cũng khó thoát khỏi liên quan, chẳng ai lại đem cả tính mạng gia đình ra đánh cược kiểu này. Chuyến này ta rời Trường An là muốn lòng tĩnh lại, nhìn thấu sự việc, xem đám lão hồ ly đó có tính toán gì?
Nếu như đã không có mục đích thì thoải mái, đội xe của ba nhà được Trình Xử Mặc xúi rẽ vào đường nhỏ, đường lớn tuy tốt nhưng không có cảnh đẹp nào để nhìn, đường nhỏ tuy gian nan một chút nhưng cảnh đẹp vô số, lộ trình cũng ngắn hơn nhiều.
Thúc ngựa chạy trên đường nhỏ giữa núi, bụi cỏ hai bên thi thoảng có gà rừng, thỏ hoang nhảy ra, Trình Xử Mặc bắn không trượt phát nào, mỗi con chỉ cần một phát. Ngưu Kiến Hổ cũng không tệ, bắn chết một con hoẵng, Vân Diệp tự hỏi mình không có bản lĩnh đó, chỉ khoanh tay ngồi cười, xem bọn họ khoe tiễn pháp.
Đám Lão Giang khép hờ mắt không thèm nhìn, hồ lô rượu không ngừng truyền qua truyền lại giữa mấy lão huynh đệ, ai nấy đều ngật ngừ say, không thèm để ý đến đám trẻ phá phách.
Đơn Ưng khịt mũi khinh thường chuyện khoe khoang của Trình Xử Mặc, không ngừng dắt Vượng Tài lên núi xuống dốc rèn luyện thân thể, Vượng Tài đã bao giờ chịu khổ như thế đâu, muốn chạy tới chỗ Vân Diệp kể tội, nhưng lại không khỏe bằng Đơn Ưng, đành thở hồng hộc chạy theo, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Vượng Tài là nguồn vui trong nhà, cũng là bảo bối trong nhà, Tân Nguyệt không đành lòng, sai nha hoàn đưa tới một chậu rượu nếp ướp đá, để nó giải nhiệt.
- Không được, nó vừa chạy ra mồ hôi, không được uống đồ lạnh.
Đơn Ưng dứt khoát từ chối ý tốt của Tân Nguyệt, cầm chậu lên uống một hơi hết sạch, Vượng Tài nóng lên lấy đầu húc hắn, bị hắn đẩy qua một bên, ném chậu cho nha hoàn, kéo Vượng Tài chạy tiếp.
Núi trước mắt là Ly Sơn, chính là nơi Chu U Vương dùng phong hỏa trêu chư hầu, vì khoe sự cường đại của mình, lấy nụ cười của mỹ nhân, tên vương ngu xuẩn đáng thương đó cuối cùng thành tù binh của người Nhung, trải qua đủ hành hạ thê thảm mà chết.
Rất là lạ, ngồi ở bên đống lửa nghe Vân Diệp kể chuyện này, Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ, Đơn Ưng cùng ba phụ nhân đều bày tỏ sự bất mãn với Bao Tự, nói nàng là thứ họa quốc ương dân. Đơn Ưng còn nói, nếu yêu phụ đó ở trước mắt, nhất định đâm chết ngay. Lão bà của Vân Diệp, lão bà của Tiểu Ngưu, lão bà của Tiểu Trình đều bỏ phiếu tán thành Đơn Ưng, không biết có phải đầu óc hỏng rồi không.
- Nếu có một ngày ta vì lấy lòng nàng mà đốt cả Vân gia, sau đó mọi người đều chửi nàng không chửi ta, rồi lão bà của Xử Mặc, Kiến Hồ nói ta bị con hồ ly tinh nàng mê hoặc điên đảo thần hồn, tội lỗi là của nàng, sau đó có hiệp khách ngớ ngẩn như Đơn Ưng lấy thủ cấp của nàng thì nàng có thấy mình đáng chết không?
- Thiếp thân làm sao để phu quân đốt nhà, nếu như làm thế dù bị mắng, bị giết cũng đáng tội. Phu quân suy nghĩ khác với người ta, chẳng lẽ trong sơn cốc này không sạch sẽ, có yêu ma tác quái.
Đáp án của Tân Nguyệt làm Vân Diệp muốn xỉu, không được, hôm nay phải nói cho thật rõ, nếu không Bao Tự bị người ta chửi bao năm, oan hồn này không muốn làm loạn cũng phải tức giận nhảy ra làm loạn.
- Cái gì mà nữ sắc hại nước, lại còn chuyện gì cũng đổ lên một nữ nhân đáng thương bị trượng phu sủng ái, ta ghét nhất là những kẻ ghi chép lịch sử như thế, rõ ràng là nam nhân không làm tốt chuyện của mình, đem hết tội đổ lên đầu nữ nhân. Loại người không có trách nhiệm đó chết cũng đáng đời, đến các trang hộ cũng biết nhận chuyện lão bà làm sai vào mình, biết nói bà nương gia thì hiểu cái gì, các ngươi muốn gì cứ nhắm vào lão tử. Sao tới để vương lại biến thành thứ rắm chó rồi, một nữ nhân thì có thể làm được gì, ở trong hậu viện cãi vã, ức hiếp thị thiếp, đánh nhà hoàn là cùng, chuyện quốc quân đại sự làm được gì?
Vân Diệp mặt hầm hầm nói:
- Xử Mặc, Kiến Hồ, Đơn Ưng, các ngươi có lấy chuyện quốc gia ra đùa không? Các ngươi có gọi chư hầu chạy đi chạy lại để chơi không? Không chứ gì, rõ ràng tự mình là thứ khốn kiếp còn nói mình anh minh, chẳng qua bị nữ tử dụ dỗ thôi, ta nhổ vào.
Vân Diệp nói tới kích động, Ngưu Kiến Hổ uống một ngụm rượu nho mới nói:
- Người viết sử không sai, người truyền sử không sai, che giấu cho người trên là luân lý làm người, là gốc rễ của các triều đại, có ai là không theo, sao tới chỗ ngươi lại thành lý lẽ méo mó rồi, ta nhổ vào mới đúng.
- Đứng vậy, là thê thiếp, gánh tội cho trượng phu của mình là đúng, nam nhân còn phải ra ngoài mưu sinh, nếu họ mất thể diện, cả nhà còn sống sao được, cho nên loại chuyện này do nữ nhân gánh là tốt nhất.
Lão bà của Tiểu Ngưu cũng nhảy ra nói tư tưởng của Vân Diệp là sai lầm, phải cảnh tỉnh, khiến Tân Nguyệt không vừa lòng, nàng sao có thể để trượng phu bị người khác chỉ trích, dùng gậy chọc đống lửa hỏi:
- Phu quân, cục bùn chàng vùi không biết chín chưa, thiếp đói rồi.
Vân Diệp ngửa đầu nhìn dãy núi đen xì đằng xa, xin lỗi Bao Tự, nữ nhân xinh đẹp mà khuất nhục đó, hết cách rồi, ta nói không lại bọn họ, bọn họ mang cả luân lý làm người ra, đúng là chẳng ai cãi nổi, ta không thể giải oan cho nàng, ta đi ăn gà ăn mày đây, nàng nhẫn nhịn một chút, tới triều Thanh sẽ có một tài tử tên Viên Mai lấy lại danh dự cho các nàng.
Cời đống lửa, bốn cục bùn đã bị nướng khô, dùng gậy gỗ cắm chĩa khều lên tảng đá, ba phụ nhân tò mò chuẩn bị xem bùn làm sao làm ra được món ăn ngon, Trình Xử Mặc được ăn rồi, không thèm nữa, Ngưu Kiến Hổ và Đơn Ưng rất nóng ruột vì Trình Xử Mặc nói đó là món ngon trong đời.
Vân Diệp lấy cục đá đập bùn ra, tức thì hương tỏa ngào ngạt, mỡ từ khe hở tràn khắp nơi, bóc bùn, bỏ đi lá sen, thịt gà trắng bóc xuất hiện trước mắt mọi người.
Đơn Ưng nhanh tay, cũng chẳng sợ nóng, ôm một cục bùn chạy biến mất, Ngưu Kiến Hồ cũng không chịu kém, cũng ôm một cái cùng lão bà của mình chia chác, Cửu Y ra sức chọc lưng Trình Xử Mặc, nàng cũng rất muốn ăn, Trình Xử Mặc cười hăng hắc, rất có kinh nghiệp dùng gậy khều lên một tảng đá khác, lúc này Vân Diệp đã xé một cái đùi gà, đưa cho Tân Nguyệt đang nuốt nước bọt.
Nam nhân chẳng ăn mấy, cả con gà béo múp bị đám phụ nhân chén sạch, nàng nào cũng chùi cái miệng mỡ màng xấu hổ trêu ghẹo nhau.
Vân Diệp dậy rất sớm, ngồi bên suối lấy cành liễu đánh răng, trên núi sương sớm rất đậm, phủ lên người hơi lành lạnh, y cúi đầu xuống mặt nước hút dài như ngựa, súc sùng sục trong miệng, lại ọc ọc cổ họng mấy cái mới dùng toàn lực phun ra, hơi nước đầy trời, Ly Thạch thường làm thế, sau khi vẽ xong một bức tranh, ngậm nước nửa cổ phun ra, nhìn hơi nước thấm vào mực, phán tán ra hiệu quả nhòe nhòe, đắc ý vô cùng.
Hội họa Đại Đường đa phần lấy nhân vật làm chủ, còn luôn vẽ nhân vật chính to tướng, có cái thế lực áp quần hùng, ( ngô hoàng dạ yến đồ) như vậy, nhìn Lý Nhị khoe với y bức tranh của Diêm Lập Bổn, Vân Diệp tức giận hết mức, Lão Diêm này thật giỏi bợ đít, vẽ Lý Nhị uy mãnh tuyệt luân, Phúng Áng khí thế khiếp người, Phòng Huyền Linh trí tuệ vô cùng, còn Vân Diệp thành người qua đường không quan trọng, vẽ bé bằng nửa Lý Nhị, đang ở bên bóc cua, sau lưng còn có tiểu nữ hài xinh đẹp chọc lưng, trông bỉ ổi hết mức có thể.
Xin Lý Nhị bức tranh, nói mang về nhà treo lên sớm tối cúng bài, Lý Nhị trả lời chỉ có một chữ, xéo, ông ta quá nhiểu lòng dạ hẹp hòi của Vân Diệp, bức tranh này còn thấy được ánh mặt trời mới là lạ.
Trở về nhà Vân Diệp liền mời Ly Thạch tới, muốn nhờ ông ta cũng vẽ một bức ( ngô hoàng dạ yến đồ), không yêu cầu khoa trương, chỉ cần vẽ chính xác hiện trường là được. Ly Thạch hiện giờ là cô phụ, rất dễ nói chuyện, dựa theo miêu tả của Vân Diệp để vẽ, vẽ xong bị Vân Diệp nổi giận xé tan tành, chẳng khác gì bức tranh của Diêm Lập Bổn, Vân Diệp trông càng bỉ ổi hơn, càng tệ hại hơn.
Ly Thạch tất nhiên nổi giận, tóm cổ áo Vân Diệp định đánh, cô cô phải can, Vân Diệp trong lúc lửa giận khó dịu, dùng bút chấm mực, để đám nhà quê được thấy tranh thủy mặc thực sự. Chiếu theo bộ dạng Vượng Tài ngoài cửa sổ ngó đầu nhìn Vân Diệp mà vẽ, nửa canh giờ sau hoàn thành, đóng dấu lên, đặt tên là ( Bảo mã lương câu Vượng Tài đồ).
Cho Vượng Tài xem, nó rất hài lòng, ai ngờ Ly Thạch nhảy ra, giơ thẻ trúc muốn đánh Vân Diệp, ai khuyên cũng không nổi, cầm tác phẩm của Vân Diệp nói với nãi nãi:
- Đây mà là ngựa à? Là lợn mới đúng, có ngựa nào tai giống cái quạt thế này không?
Nói xong bắt đầu đánh, còn nói phải làm tròn chức tránh của trưởng bối.
Đang nói đột nhiên ngậm miệng, tự mình cầm bút chiếu theo hình dạng Vượng Tài để vẽ, toàn dùng mực để vẽ, chỉ là đậm nhạt khác nhau mà thôi, vẽ xong cứ cảm thấy có gì đó không ổn, thiếu tự nhiên. Kéo Vân Diệp đang uống nước ra xem, bảo y xem có chỗ nào không đúng, mặc dù Vân Diệp vẽ chẳng ra gì, nhưng nhãn quang là số một.
Vượng Tài trên tranh sống động như thật, làm Vân Diệp kinh hãi phu hết nước trong miệng ra, một ít hơi nước dính vào tranh, Ly Thạch hận không thể bóp chết Vân Diệp, bức tranh này với ông ta mà nói cực kỳ trọng yếu, chỉ cần bỏ đi sai sót nhỏ là có thể khai tông lập phái, bị một ngụm nước của Vân Diệp hủy mất.
Ông ta cố nén giận, nhắm mắt dưỡng khí, nhưng nghe thấy cô cô "í" một tiếng, đưa tranh ông ta tới trước mắt xem, mở mắt ra, bức ( Vượng Tài đồ) cho rằng bị hủy rồi không ngờ càng sinh động, sắc độ nhu hòa hơn nhiều.
Nhớ lại chuyện này là Vân Diệp đắc ý, mình vô tình mà nắm được yếu quyết vẽ tranh, cái mặt già của Ly Thạch khó coi hết sức, nãi nãi ôm Vân Diệp thơm một cái, cháu ngoan của bà dù phá hoại cũng hơn tiểu tử nhà khác.
Trong lúc đắc ý Vân Diệp quyết định phun một phát nữa, đang định hút nước thì một cái đầu ghé vào uống cùng, định đuổi thì phát hiện ra là Vượng Tài, vậy thì không sao, hai huynh đệ cùng hút nước, hơi của Vân Diệp không dài bằng nó, miệng cũng không to bằng, thời gian hút nước tất nhiên không bằng, làm một ngụm nước lớn, ngửa đầu lên trời phun ra, sau đó tự cảm thụ cảnh hơi nước tràn ngập, quá thư thái, Vượng Tài không có công năng đó, chỉ phì mũi vài cái coi như có.
- Cuối cùng ta cũng biết tật xấu của Vượng Tài từ đâu ra, gian manh lười nhát có hết, gốc rễ trên người ngươi.
Giọng của Đơn Ưng truyền tới, tên khốn này chưa bao giờ biết tới hai chữ khác khí.
Vân Diệp quay đầu lại, phát hiện bên sông có rất nhiều người, Tân Nguyệt cúi gằm mặt vào ngực, Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ mặt đầy ngạc nhiên, lão bà của bọn họ mặt rất quái, đám nha hoàn phó dịch quay đầu sang bên, vờ như không thấy gì.