Đẳng cấp của Đại Đường phân chia nghiêm ngặt tới mức làm người ta hãi hùng, cùng là bị đánh đòn, Lý Thừa Càn nằm trên giường mềm, hoạn quan tốt bụng đặt lên môn thái tử một cái đệm, còn làm bằng da hổ dày một tấc, trường côn làm bằng trúc dài hơn một xích bọc lụa, đánh lên da hổ kêu bùm bụp, đánh tới mức làm Lý Thừa Càn sắp ngủ gật, chẳng trách tên này chẳng hề sợ đánh đòn.
Vân Diệp nằm trên giường trúc, áo ngoài bị cởi ra, gậy trúc dài hai xích, cũng quấn lụa, rõ ràng không dày bằng cái của Lý Thừa Càn, mông chẳng được đệm cái gì, đánh một gậy, Vân Diệp hự một tiếng, mông dường như không phải của mình nữa rồi, cơn đau nóng rát lan đi như mạng nhện. Hoạn quan đánh người còn nói:
- Vân hầu cố nhịn, mấy gậy đầu hơi đau, về sau tê dại rồi không có cảm giác nữa.
Vân Diệp muốn chửi bới, đám khoáng công nông hộ kia liên quan mẹ gì tới mình, ăn no rửng mỡ đi quản chuyện lung tung, giờ gậy đánh vào mông mình mới biết thế nào là đau tới tận xương cốt.
Đầu tiên mồ hôi rơi xuống, tiếp đó là nước mũi, cuối cùng là nước mắt, hình như còn có dấu hiệu sắp tè ra quần, mất mặt quá, cả quá trình ăn đòn là quá trình tranh đấu dữ dội với cái bóng đái, đau chỉ là thứ yếu, phải giữ không mất mặt mới là chuyện hàng đầu.
Lý Thừa Càn vừa cắn răng hít hơi, mặt vừa co giật, tới khi đánh xong hai mươi gậy mới thở phào, mặt Vân Diệp đã không thể nhìn nổi nữa, nước mắt nước mũi ròng ròng, y dám thề không phải là mình không chịu nổi đau, đây là phản ứng tự nhiên, là thần kinh tự lựa chọn.
- Hầu gia đứng lên cử động một chút cho máu bầm tan đi là được, tiểu nhân đánh nhẹ lắm, đảm bảo không ành hưởng tới ngài đi lại.
Hoạn quan chấp hình thúc giục:
- Đứng lên cái tí chị nhà ngươi ấy, mông lão tử sắp thành thịt băm rồi còn cử động, động vào tí chị ngươi ấy. Úi cha, mông ta!
Vân Diệp vừa kêu gào vừa đứng dậy, hoạn quan nói có lý, nhưng có lý đến mấy thì y vẫn chửi:
Bò dạy loạn choạng đi ra ngoài, Lý Thừa Càn:
- Diệp Tử, ngươi đi lại ở đây là được, còn đi đâu?
- Ta đi nhà xí, ngươi quản được à?
Vân Diệp chẳng thèm quay đầu lại, tới thẳng nhà xí, đợi khi gian nan xả một bãi tướng liền nghe thấy tiếng lợn bị chọc tiết truyền tới, hại Vân Diệp thiếu chút nữa tè ra quần.
Đợi cơn đau giảm bớt mới tập tễnh từng bước trở về chỗ bị đánh, phát hiện Lão Hà nằm trên ghế dài sắp cưỡi hạc về trời rồi, miệng cắn một cây gậy gỗ, cái mông béo núc lộ giữa ban ngày ban mặt. Đánh hắn là thủy hỏa côn, hai tên hoạn quan cắn răng đánh thật lực, hoàng hậu nương nương nói đánh mạnh, chỉ cần không mất mạng là được,
Vân Diệp lừ mắt nhìn hai tên hoạn quan hành hình, gian nan ngồi xuống sờ động mạch cổ Lão Hà, may quá, đập rất mạnh, không có nguy hiểm tới tính mạng.
Hai tên hoạn quan bị Vân Diệp nhìn mà giật mình, nhưng thấy mình nhận lệnh hoàng hậu, không cần phải sợ y, lại ưỡn ngực lên. Lão Hà cuối cùng cũng lấy lại được hơi rồi, tiếp đó ngoạc miệng gào khóc.
Nghe hắn khóc ra được Vân Diệp mới yên tâm, lần này Lão Hà bị mình liên lụy ăn đòn oan uổng, mình ăn đòn là đáng đời, ai bảo không suy nghĩ gì đã đem thứ không phù hợp với thời đại ra, trận đòn này xem như xả hận cho oan hồn dưới suối vàng.
Lão Hà khóc một cái, Vân Diệp cũng không kìm được nước mắt, cái thói đời chó má, không thích hợp cho người tốt sống, mình lần nào muốn làm người tốt cũng khốn đốn, tới Trường An lần nào là xúi quẩy lần đó, lần tới có mang kiệu tám người tới rước cũng đếch thèm vào Trường An một bước.
Lý Thừa Càn bị hoàng đế gọi đi rồi, trong sân trống trơn chỉ còn lại hai tên xúi quẩy khóc lóc, mông Lão Hà đã máu thịt bầy nhầy, Vân Diệp cởi quần trong của hắn ra, tí nữa máu đông lại dính vào, lúc trị thương vẫn phải cởi thì gay.
Lúc tới đã có chuẩn bị trước, lấy trong lòng ra thuốc bột do Tôn Tư Mạc làm, hiệu quả không tốt như thuốc ban đầu của y, nghe Lão Tôn nói thiếu một vị thuốc quan trọng, ông ta chuẩn bị tới Nam Chiếu một chuyến, đến Văn Sơn mà Vân Diệp nói để tìm, nếu tìm được thì đem trồng.
*** Nam Chiếu là quốc gia của người Bạch và Di, nay thuộc Vân Nam.
Lão Hà béo lắm, Vân Diệp tốn mất bao nhiêu công sức mới kéo được hắn lên giường trúc, giường mềm bị mang đi rồi, rải đều thuốc bột lên mông Lão Hà, định bảo Lão Hà rắc một ít lên mông mình thì phát hiện không còn chút nào nữa, tên khốn này đến mông cũng to hơn người khác, Tôn Tư Mạc cho y thuốc của ba người.
Lão Hà nằm trên giường trúc ngủ gục, vừa rồi tiêu hao thể lực quá lớn, cơn đau ở mông vừa dịu bớt, liền rơi vào hôn mê. Ngoài cửa có cái đôn đá lớn, vốn dùng lót cột nhà, hiện không biết cái cột đâu, chỉ còn đôn đá ở đó, dựa vào tường đi tới, nằm lên trên, có vẻ dễ chịu hơn nhiều.
Mơ mơ màng màng tựa hồ có người cởi quần mình, còn thế này nữa à, đang định chửi quay đầu lại phát hiện ra là Lý An Lan, hơi ngẩn ra một chút, hơn hai tháng không gặp rồi, nàng thay đổi rất nhiều, tóc đổi thành kiểu phụ nhân, trông thành thục hơn cũng dịu dàng quyến rũ hơn, mặc bộ váy đen, làm nổi bật làn da trắng, cởi quần Vân Diệp tựa hồ chẳng thấy có chút ngại ngùng nào, thấy nàng, Vân Diệp chẳng hiểu sao yên tâm, lại nằm xuống.
Ngón tay của nàng rất mát, xoa thuốc rất cẩn thận, vừa rồi chỉ liếc một cái Vân Diệp liền biết Lý An Lan đã có thai, từ bầu ngực ngày càng cao của nàng, làn da ngày càng mọng nước của nàng là nhìn ra được, đó là điều Tôn Tư Mạc dạy y.
Đợi nàng xoa thuốc xong, thổi hơi để cho dịch chảy ra chóng khô, lúc này Vân Diệp chợt hỏi:
- Nàng định xử lý con thế nào?
Câu này hỏi khô khan vô cùng.
- Đây là con của ta, ta đương nhiên sinh nó ra, đợi ta già rồi, còn có người đeo khăn tang, ta chẳng muốn làm cô hồn dã quỷ, Vân hầu hỏi tới con ta làm gì?
Lý An Lan cũng không thấy gì, nghiêng đầu nhìn y với ánh mắt kỳ quái, cứ như đứa bé này không liên quan gì tới Vân Diệp thật vậy.
- Đứa trẻ của Vân gia không thể chịu ủy khuất, điều này nàng phải hiểu, ta cũng không để nó phải chịu ủy khuất, nó là trưởng tử của ta, nếu nàng dám lấy nó làm con rối, làm quân bài, ta sẽ xé nàng thành muôn mảnh.
Chuyện khác còn dễ nói, chứ liên quan tới con cái, Vân Diệp không nhượng bộ nửa bước, nhìn chằm chằm vào Lý An Lan đợi nàng trả lời.
- Đây cũng là con ta, là trưởng tử của ta, ta đương nhiên nuôi dưỡng thành tài, bất kể là nam hay nữ đều là vương vùng đất tám trăm dặm, ta là nữ tử khổ mệnh, cả đời chỉ có một nam nhân, một đứa con. Vân Diệp, nếu ngươi dám cướp nó khỏi ta, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Lý An Lan khẽ vuốt ve cái bụng, nhu tình vô hạn, nhưng lời nói lại chém đinh chặt sắt, làm người ta không dám xem thường quyết tâm của nàng.
Vân Diệp gật đầu không nói nữa, người lớn tạo nghiệt không có lý nào kéo con nhỏ vào, chỉ cần nó trưởng thành khỏe mạnh, Vân Diệp không để ý nó mang họ Vân hay họ Lý.
Thấy Vân Diệp chấp nhận, trái tim thấp thỏm suốt hai tháng của Lý An Lan cuối cùng cũng quay lại lồng ngực, với thủ đoạn khó lường của Vân Diệp, nàng không hoài nghi y có cách đoạt con khỏi mình, giờ được lời hứa, nụ cười trở lại trên môi.
- Này, phu nhân của ngươi không biết sinh à? Thời gian dài như thế mà không có tin vui, Vân gia ngươi có mỗi mình ngươi thôi đấy, nếu cưới phải con gà mái không biết đẻ trứng, lão nãi nãi nhà ngươi sẽ giận tới nhảy sông.
Nói tới đó còn chuyên môn chạy tới trước mặt Vân Diệp đem cái bụng bèn bẹt ưỡn ra phía trước.