Thương ưng trên đình đầu vẫn bay vòng quanh, con hạn thát lo lắng mà không chịu trở về hang, Trương Bảo Tương đột nhiên cười phá lên, dẫn thủ hạ bao vây ngọn đồi nhỏ kia, hạn thát cuống cuồng bỏ chạy, chẳng chạy được bao xa bị thương ưng bắt được, đưa lên chín tầng trời.
Nhìn thấy cảnh này Trương Bảo Tương cười càng vui vẻ, tới trước cửa hang của hạn thát nhìn vào trong, đó là cái hang mới đào, thời thiếu niên từng bắt hạn thát, dầu hạn thát có thể trị bỏng cực tốt, uống vào có thể tan máu bầm, xoa ngoài có thể trị viêm khớp, bảo bối như thế với kẻ xuất thân hàn vi như Trương Bảo Tương có sức hấp dẫn trí mạng.
Hắn đi vòng quanh nửa ngọn đồi, tới phía đằng sau, phát hiện một cái hang, nhìn thấy vết đao chém tim như muốn vọt khỏi lồng ngực, hắn không dám tin ông trời lại chiếu cố mình như thế.
Thủ hạ mau chóng đào rộng ổ con hạn thát, toàn bộ tướng sĩ không phát ra tiếng hoan hô, mà là cười ầm lên, Hiệt Lợi ngày xưa cao quý, âm trầm, nhất ngôn cửu đỉnh bị kẹt trong hang chuột không động đậy được, trán còn có dấu răng của hạn thát.
Trương Bảo Tương đích thân ra tách, xách Hiệt Lợi ra khỏi hang, ngay lập tức dùng thừng buộc chặt Hiệt Lợi, lấy hai con ngựa, dùng một cái trường mâu làm xà ngang, xuyên Hiệt Lợi bị chói chặt chân tay ở giữa hai con ngựa, Trương Bảo Tương không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
Hoang nguyên bốc lên một cột khói, tiếp đó từng cột từng cột nối tiếp nhau, cột khói này được ước hẹn trước, không phải là tín hiệu ngoại địch xâm nhập, mà là đại biểu Hiệt Lợi đã bị bắt sống, nó vượt qua sa mạc, vượt qua núi cao, qua sông lớn, chỉ nửa ngày là tới được Trường An cách nơi này vạn dặm.
Bữa tiệc trong Thái Cực cung bị thị vệ phá ngang:
- Khởi bẩm bệ hạ phong hỏa đại của Long Thủ Nguyên đã được đốt lên.
Lý Nhị vứt bình rượu vàng trong tay, đi tới phía trước, dưới vầng trăng sáng đằng xa, một cột khói từ phong hỏa đài bốc thẳng lên trời.
Vẫy tay gọi nội thị tới nói lớn:
- Người đâu, đổi chén lớn cho trẫm.
Một chén rượu lớn được Lý Nhị giơ lên cao, gò má có nước mắt chảy xuống, không che được khí khái hào hùng:
- Chư công, Hiệt Lợi bị bắt, chiến sự Đột Quyết đã kết thúc, trẫm và chư vị không say không về, cạn.
Trong đại điện vang vọng tiếng cạn chén, Lý Uyên ở xa nghe thấy, nhìn cột khói bên ngoài, khóe môi nhếch lên:
- Có lẽ ta cũng nên đi ăn mừng một phen.
Cả nhà Lý Nhị đều là cao thủ diễn trò, còn ở cấp giới hạn, nghe Hà Thiệu kể Lý Nhị sau khi giết ca ca đệ đệ liền thỉnh cầu Lý Uyên tha thứ, phương thức thỉnh cầu không ngờ lại là ngậm núm vú Lý Uyên, nghe câu này Vân Diệp võ hết mồ hôi hột, vội bịt miệng Hà Thiệu không cho hắn nói nữa. Ai ngờ Hà Thiệu gạt tay y ra:
- Ngươi lo cái gì, thứ này chủ thượng ở cùng với bệ hạ đều có, tương lai sẽ ghi trên sử sách lưu truyền hậu thế, sớm muộn gì mọi người cũng biết, ngươi bịt miệng ta làm cái gì?
- Thứ này mà cũng có thể tùy tiện nói à?
Vân Diệp ù ù cạc cạc nhìn Hà Thiệu:
- Pháp Lâm hòa thượng chỉ trích bệ hạ là hậu duệ của người Hồ ngay trước mặt bệ hạ, còn nói tổ tiên bệ hạ giả mạo hậu nhân Lý thị mới có cái gọi là Lý thị Quan Lũng quật khởi, mặc dù bệ hạ lỗ mũi bốc khói, nhưng cũng không giết Pháp Lâm, Đại Đường đã bao giờ vì vài câu nói mà giết người chứ?
Hà Thiệu chẳng hiểu ra sao:
- Nói thì nói thế, nhưng ngươi bảo bệ hạ quỳ ngậm cái núm vú thái thượng hoàng thì thái quá rồi.
Không tin, Vân Diệp cho rằng Hà Thiệu đang nói năng bậy bạ:
- Lừa ngươi làm gì, chuyện này được coi là điển hình hiếu đạo đang tuyên dương, cái tính cẩn thận dè dặt của ngươi đâu giống nam nhi Đại Đường ta.
Hà Thiệu say thật rồi, cái thứ rượu cồn này ngửi giống rượu, uống giống rượu, chỉ có uống xong là nó không phải rượu nữa, thành loại độc dược khiến người ta đau vỡ đầu.
Nhìn Hà Thiệu ngã ra đất ngáy khò khò, Vân Diệp thở dài, kéo hắn về giường, bản thân ngồi ở bên đống lửa nướng đậu phộng, chẳng biết từ lúc nào tạo thành thói quen này, khi suy nghĩ, tay phải có việc gì đó để làm.
Lịch sử ghi chép sau lần đại thắng này Lý Nhị và Lý Uyên sẽ hòa giải, nghe nói cha con họ người đánh tỳ bà, người múa, cha con vui vầy, không biết có phải thực lòng nghĩ như thế không, hay là vì củng cố giang sơn Đại Đường mà bày ra vở kịch chính trị đó.
Đậu phộng nổ tanh tách, Vân Diệp nhai rôm rốp. Thế giới này thì ra thú vị như thế, nếu như bọn họ diễn kịch thành thật thì sẽ như thế nào nhỉ? Vân Diệp thấy phải thử một lần.
Cùng Trình Xử Mặc hẹn nhau đi xem Hiệt Lợi, Trương Bảo Tương hôm nay sẽ khiêng hắn về, vì sao lại phải khiêng về? Thì ra tên Hiệt Lợi này giỏi đào hang, giỏi hơn cả hạn thát, Trương Bảo Tương moi được hắn ra từ hang hạn thát, không để cho hai chân hắn chạm đất được, nếu không nói không chừng hắn sẽ đào hang bỏ trốn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Nghe các tướng sĩ bàn tán, Vân Diệp thấy Hiệt Lợi còn lợi hại hơn Thổ Hành Tôn, có bản lĩnh này mà bị Trương Bảo Tương bắt được à, rõ ràng là tuyên truyền thổi phồng. Trình Xử Mặc rất bất mãn, người ta giăng lưới bắt được cá lớn, mình chỉ mò được tôm tép nhỏ, Vân Diệp lại rất cao hứng, dù sao thì công lao chia đều, ai cũng có phần, chỉ đầu lĩnh được nhiều hơn một chút thôi. Trương Bảo Tương được bát thịt, không cho chúng ta vài ngụm canh sao?
Nhân vật lớn dùng để mua vui cho đại chúng, trong sa mạc đời sau cũng có một vị đế vương, quốc gia bị công phá, bản thân ông ta chạy tới nhà dân trốn, còn chẳng bị người ba bắt lấy, cạy miệng ra kiểm tra răng, khiến cả thế giới phải hô lên, đại nhân vật chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Miệng Trương Bảo Tương sắp ngoạc ra tới tận sau gáy rồi, cả đêm hôm qua không ngủ, chỉ lo Hiệt Lợi chạy mất, cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau của mình dựa cả vào hắn, đến khi thủ hạ tới đại doanh báo tin Lý Tích tới doanh trại tạm thời mới thở phào.
Bộ hạ của mình cái gì cũng tốt, tội cái thích khoa trương bốc phét, làm hắn hơi xấu hổ, nhưng bây giờ tuyệt đối không nói thật.
Hiệt Lợi bị xuyên qua cây thương dài, chân tay trói rất chặt, cổ tay cổ chân không thấy đâu cả, dây thừng thít sâu vào da thịt, đang kêu thảm thiết từng cơn, mặt ướt sượt nước mắt nước mũi, khóc vô cùng thương tâm.
Không được thấy vị hảo hán coi cái chết như không trong truyền thuyết, Vân Diệp thương tâm, chính cái kẻ vô dụng này sao, hắn bằng vào cái gì cùng Lý Nhị kết minh ước Bạch Mã? Hán tử trên thảo nguyên không phải đều không sợ cái chết à? Sao tới Hiệt Lợi lại thay đổi cả thế này?
Chui vào hang chuột là sự thật, Trương Bảo Tương lôi hắn từ trong hang chuột ra, nếu Lão Trương mà không phát hiện hành vi khác thường của con hạn thát hắn sẽ chết đói ở trong hang chuột, hoặc là bị hạn thát ăn mất. Hạn thát ngủ đông có ăn thịt không nhỉ?
Hiệt Lợi ngay cả một nửa dũng khí của Nghĩa Thành công chúa cũng không có, thê tử của hắn chết trong đống lửa, đến chết cũng không kêu một tiếng nào, trượng phu của nữ nhân như thế mà vô dụng thế này à?
"Phì!" Vân Diệp nhổ một bãi nước bọt lên mặt Hiệt Lợi, vậy mà hắn không né, lấy mặt mình hứng nước bọt, tên khốn kiếp thế này chém trăm đao cũng không hả giận. Nếu như hắn chết trận, hoặc là thất bại bị bắt trên chiến trường thì bất kể thế nào Vân Diệp cũng không thất lễ, sẽ dùng lễ nghĩa đối đãi, tôn kính hắn như một anh hùng.