Đường Chuyên

Chương 151: Thành hoang vắng

Ngựa của Trình Xử Mặc chạy cũng nhanh, xa xa nhìn thấy Vân Diệp liền nhảy xuống ngựa, một cái lộn nhào tuyệt đẹp thả lực ôm lấy cổ Vân Diệp cười to, đấm vào lưng nhau, còn nhảy cẫng lên.

Không đợi cao hứng xong, Trình Xử Mặc buông Vân Diệp ra nhảy lên xe ngựa Vân gia, cầm chủy thủ đẩy ra vải bạt trên xe ngựa, bắt đầu lục lọi, thủ hạ của hắn nhìn giáo úy không ngừng nhét đồ vào trong miệng với ánh mắt mong mỏi, thèm thuồng nuốt nước bọt, nhưng một vị quốc hầu đứng ở bên cạnh, họ vẫn chưa có lá gan vô giúp vui.

Vân Diệp cười nói với họ:

- Các ngươi là huynh đệ của Xử Mặc, cũng là huynh đệ của ta, các thứ trên xe ngựa các ngươi cũng có một phần, hiện tại không lấy lát nữa sẽ không có đâu. Tính tình của Xử Mặc các ngươi không biết à?

Vừa dứt lời, tràng diện thoáng cái trở nên hỗn loạn, xe ngựa Vân gia đáng thương trong khoảnh khắc đã bị một đám tráng hán dày vò sắp sụp. Trình Xử Mặc quyền đấm cước đá, muốn ngăn mọi người tranh giành, hiệu quả không thấy, bản thân hắn cũng bị vô số quyền cước, thấy quả bất địch chúng liền xoa viền mắt nhảy xuống xe ngựa, miệng còn ngậm một khúc lạp xưởng.

Trình Xử Mặc đá vào mông mấy tên đang vùi đầu ăn điên cuồng mấy cái, coi như báo thù xong.

Vân Diệp lấy lạp xưởng trên miệng Trình Xử Mặc xuống, nói với hắn:

- Cái này còn sống, phải hấp chín mới ăn được. Lẽ nào Sóc Phương không có cơm ăn sao?

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Trình Xử Mặc liền chảy nước mắt, vẻ mặt bi thương:

- Ca ca ta cũng là quen nuông chiều, lại ở nhà kén ăn chỉ ăn cơm của ngươi, nào phải chịu tội này đâu. Họ làm cơm chỉ có một kiểu, chính là nấu, đem gạo thịt nấu với nhau cho chín là xong, còn không cho ăn no nữa, nói là muốn tiết kiệm lương, mỗi người chỉ cho ăn hơi no thôi. Ca ca ta đang tuổi lớn, khó tránh khỏi ăn nhiều, lần trước lấy thêm hai cái bánh bột ngô đầu bếp không cho, đánh đầu bếp một trận, kết quả thiếu chút nữa bị quân côn, hai anh em ta ở Lũng Hữu đá mông đầu bếp cũng không bị phạt thế này. Nghe nói ngươi sắp tới, ca ca ta ngày đêm trông mong, ngươi tơi thì tốt rồi, ca ca không còn phải đói bụng nữa, đống đồ ăn đó để đám phá hoại đó hưởng dụng đi.

Mới đắc ý xong, Trình Xử Mặc đang muốn khoe khoang chiến tích của mình cho Vân Diệp, tay áo còn chưa xắn lên đã bị lão Ngưu đá ngã sấp.

- Ai dạy ngươi đón khách như thế? Ngươi đang đánh trận hay diễn tạp kỹ? Chân của Kiến Hổ làm sao bị thương ngươi không biết? Còn dám đùa giỡn, lão phu cắt đứt chân của ngươi.

Lão Ngưu vốn rất cao hứng, thấy nghênh tiếp mình là Trình Xử Mặc, thấy hắn lành lặn không tổn hao gì trong lòng rất vui. Ai biết Trình Xử Mặc đem tới cho hắn một "người bay", khiến lão đầu rất tức giận, chân của Ngưu Kiến Hổ là làm càn mới bị thương, hắn không muốn Trình Xử Mặc rơi vào một kết quả không hay.

Trình Xử Mặc trước mặt Lão Ngưu tuyệt đối không dám làm càn, ai bảo lão tử hắn và lão Ngưu được hợp xưng là Trình Đạt Vưu Kim? (trong Tùy Đường diễn nghĩa), từ khi còn làm cướp đường đã là đôi bạn chí cốt, thấy lão Ngưu không khác thấy cha mình, dù sao cũng đều là bị đánh, bị ai đánh cũng vậy.

Thấy Trình Xử Mặc ngoan ngoãn thụ giáo, lão Ngưu hừ một tiếng rồi đến phía trước chỉnh đốn binh mã, tiếp tục lên đường, trả lại không gian riêng cho hai thanh niên.

Phủi đất cho tiểu Trình, kín đáo đưa bình rượu trong lòng cho hắn, lấy ra cả nước đá đã ngâm rất lâu.

Trình Xử Mặc chắc thèm đến điên rồi, ngửa cổ tu một hơi hết hũ bồ đào nhưỡng vào bụng, tham lam dốc sạch một giọt cuối cùng mới bỏ qua.

Đoàn xe tiếp tục lên đường, Vân Diệp ngồi trên càng xe, Tiểu Trình cưỡi ngựa, hai người nói cười đi đến Sóc Phương thành.

Vân Diệp rất thất vọng, tái ngoại kiên thành này và trong lý tưởng của y cách nhau quá xa, vốn nghĩ kém hơn Thống Vạn thành, tốt xấu cũng tốt hơn Ải thành trong quan nội chứ, mẹ nó ai ngờ chỉ là một luỹ làng, điều này làm cho y cảm giác rất không an toàn. xem tại Trà Truyện

Nhớ kỹ vài nhánh quân đội nổi danh trên lịch sử Trung Quốc thường được bình luận trên các diễn đàn hậu thế, nổi danh trên Huyền Giáp bảng của Đại Đường, hiện tại thì nhìn người nào cũng như dế nhũi, trang phục lôi thôi, lười nhác khoác bì giáp, có người thì còn mặc trúc giáp, điều này làm cho cảm giác không an toàn của y càng mạnh.

Không hổ là huynh đệ, Trình Xử Mặc nhìn ra nỗi bất an của y:

- Huynh đệ, không cần lo lắng, trên tường thành toàn là phụ binh, các tinh nhuệ tác chiến không cần phải canh gác. Có ca ca ta ở đây, cho dù thiên quân vạn mã cũng có thể bảo vệ ngươi chu toàn.

Đi qua cửa thành thấp bé, Vân Diệp cảm thán, nhất lộ phản vương Lương Sư Đô cuối cùng cũng chỉ có thế, chiếm giữ Sóc Phương nhiều năm, cũng không có cống hiến quá lớn đối với Sóc Phương, chỉ nhìn số dân cư tàn tạ trong thành đủ biết, vị này nhất định là một người sưu cao thuế nặng.

Xác thực đúng như lời lão Ngưu nói, trong thành ngoại trừ quân nhân Đại Đường thì không có bao nhiêu hộ dân, trên vách tường có vết máu có thể thấy được rõ ràng, ruồi nhặng bay loạn xạ. Ruồi có thể là đặc sản của thảo nguyên, bất kể bây giờ hay là hậu thế đều bay vo vo quanh người, đuổi lại không đi, rất đáng ghét.

Bản thân Vân Diệp cũng hơi thích sạch sẽ, thấy thành trì lộn xộn, phố xá ngổn ngang, người nhếch nhác, trong lòng sinh ra bực bội. Ngồi ở phủ đại soái chờ đợi Sài Thiệu tiếp kiến, kết quả không đúng dịp, hắn đi ra ngoài tuần tra ổ bảo rồi, phải đợi ba ngày sau mới có thể trở về.

Một tòa cô thành thì không thể thủ được, Sóc Phương cũng không ngoại lệ, bên ngoài còn có 36 tòa ổ bảo lớn nhỏ, kết trận liên hoàn, nương tựa vào nhau. Người Đột Quyết muốn công phá Sóc Phương, trước hết phải diệt 36 liên hoàn ổ này. Nghe Trình Xử Mặc nói người Đột Quyết không chết trên mấy vạn là không đến được Sóc Phương. Nghe hắn bốc phét Vân Diệp mới yên lòng, bằng không cứ đứng trong nguy thành này là không phù hợp với nguyên tắc xử sự của Vân Diệp. Khổng phu tử cũng nói, quân tử bất lập nguy tường chi hạ. Đây là lời nói sáng suốt, phải nhớ kỹ, tương lai lại truyền cho con cháu, mỗi thế hệ phải đem loại tinh thần này phát dương quang đại.

Vân Diệp tước vị cao, Tôn Tư Mạc đức vọng trọng, về phần Hứa Kính Tông chỉ là một viên ngoại lang nho nhỏ, ném ở Sóc Phương toàn là quân Hán thì chó cũng không cắn hắn.

Tuy nói Vân Diệp là một vị võ hầu, nhưng không vung được đao, bắn không được tiễn thì cũng ít thấy, đầu năm nay ngay cả lão văn như Phòng Huyền Linh cũng có thể khoa tay múa chân hai cái, đã lên chiến trận là không nhút nhát.

Cũng may đội cái mũ y quan, tướng lĩnh trong thành cũng rất khách khí, Vân Diệp nổi tiếng là đoạt huyết tục mệnh kỳ kỹ, ở trong quân đội vẫn rất có thị trường. Nếu Sài Thiệu không ở đây, Tiết Vạn Triệt thay Sài Thiệu tiếp Vân Diệp.

Một đại hán rất uy phong, điều này làm cho Vân Diệp nhớ tới Hi Đồng, cũng ngưu cao mã đại, người ta ngồi phía sau bàn liền có một cỗ khí thế không giận mà uy, trong ảo tưởng giả như Hi Đồng ngồi ở phía sau, con mẹ nó ngoại trừ hèn mọn thì vẫn là hèn mọn.

- Vân hầu thiên lý mà đến, giải ưu cho đại quân ta, bản tướng rất hoan nghênh, hiện giờ vì phòng ngừa ôn dịch bạo phát, ngoài thành trong ba mươi dặm đều là vùng cấm, nhân mã không ra vào, chắc hẳn không có vấn đề, trong thành thì làm phiền Vân hầu, làm phiền Tôn đạo trưởng rồi, xin hai vị đừng chối từ.

Người trong quân ngũ nói chuyện rất thẳng thắn, nhất là loại hãn tướng thô lỗ như Tiết Vạn Triệt thì càng thẳng thắn. Bỏ đi, đừng làm khó lão Tiết nữa, ngươi bảo một người thô lỗ nói lời của văn nhân, đây không phải làm khó hắn sao? Vừa rồi lấy giọng điệu mệnh lệnh nói với Vân Diệp, nếu đặt ở Trường An đã sớm bị người khinh bỉ đến chết, ngươi chỉ một bá tước, dám hạ lệnh với hầu tước, huống chi ngươi còn không phải là chủ soái. Không làm khó lão Tiết nữa, không phát hiện mồ hôi trên mặt hắn đã chảy xuống rồi.

Vân Diệp thu chân đang ngồi xổm lại, đặt mông ngồi lên thảm, cười nói với Tiết Vạn Triệt:

- Tiết tướng quân, ngươi ta đều là người trong quân ngũ, ngày hôm nay sao ngươi lại học quan văn nói chuyện, rất không sảng khoái, ta còn tưởng đến quân doanh rồi, qua nhà chuẩn bị ăn của ngươi một bữa, rượu ngài cũng không có, món ăn cũng không chuẩn bị, chẳng lẽ là bắt nạt ta tuổi nhỏ?

Những lời này khiến Tiết Vạn Triệt ngây ngẩn cả người, chợt lại cất tiếng cười to, chấn cho lỗ tai Vân Diệp có cả tiếng vọng, hắn mới dừng lại và hô to:

- Đưa rượu và thức ăn.

Lão Tiết không bảo trì dáng dấp ngồi xổm nữa, hai cái chân cũng vươn ra từ phía dưới bàn, vuốt mồ hôi trên đầu rồi nới với Vân Diệp:

- Lúc gần đi đại soái dặn ta nhất định phải khoản đãi hai vị, đừng lộ ra bản tính thô lỗ, còn nói Vân hầu là danh gia toán học, Tôn đạo trưởng cũng là thế ngoại cao nhân, đều là người có bản lĩnh thật sự, không được thất lễ, vì mấy câu nói đó cũng khiến thư ký quan dạy nữa ngày, ngươi xem ta đầu đầy mồ hôi, còn mệt hơn cả đánh trận nữa.

Trong nháy mắt đã yêu mến người thô lỗ chất phác này, thảo nào hắn cưới được công chúa. Quân vương lập địa các triều đại đều thích người thô lỗ, bao gồm Thái tổ triều ta cũng như vậy, các nho tướng, trí tướng, người nào cũng không may như nhau, chỉ có hãn tướng thường thường có thể bảo toàn, vinh hoa phú quý thường không thiếu.

- Sự võ dũng của Tiết tướng quân thiên hạ nghe tiếng, trong vạn quân lấy đầu thượng tướng như lấy đồ trong túi, Vân Diệp chỉ hận thân thể đơn bạc, không ra trận được, giết không được địch nhân, may còn có một môn bạc kỹ trong người, có thể tận chút sức mọn vì sự hưng thịnh của Đại Đường, đó đã là chuyện may mắn, mượn mỹ tửu của tướng quân, Vân Diệp kính tướng quân một ly.

Tiết Vạn Triệt cười chỉ thấy miệng. Hắn rót đầy một bát rượu, giơ tay lên đã đổ vào bụng. Tôn Tư Mạc hồ nghi nhìn thoáng qua Vân Diệp, không rõ y đang có chủ ý quỷ quái gì, Vân Diệp ngày xưa cũng không tốt như vậy.

Trên tiệc rượu khách chủ tận hoan, Tiết Vạn Triệt uống đã lâng lâng còn nói muốn cùng Vân Diệp cạn thêm ba bát.

Sau khi tạm biệt đã là lúc mặt trời lặn, không thấy được sơn mạch, chỉ nhìn thấy mặt trời đỏ thẫm chìm vào đường chân trời. Vân Diệp và Tôn Tư Mạc bước đi chậm rãi trong Sóc Phương thành, thỉnh thoảng quân sĩ xếp thành đội ngũ đi qua bên người, hình như đang nói cho Vân Diệp đây là một tòa pháo đài quân sự, không phải là Trường An ca vũ thăng bình.

- Tiểu tử, ngày hôm nay sao ngươi lại thay đổi hẳn thế, ngày xưa mặc dù ngươi cũng biết khoác lác nịnh nọt, ngày hôm nay cho ta cảm giác sao lại kỳ lạ thế hả?

- Ngài suy nghĩ nhiều rồi, mặc dù tiểu tử còn nhỏ, nhưng cũng không phải ai cũng có thể khi dễ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đây là Lý Cương tiên sinh dạy ta. Tiết Vạn Triệt này là một kẻ thô lỗ chân chất, nói sai cũng là bình thường, ai lại đi tính toán với hắn. Tiểu tử thích giao tiếp với người thô lỗ, không thích mấy kẻ giảo hoạt trên triều đình.

- Mấy ngày trước thấy ngươi có vẻ sa sút tinh thần, không nghĩ tới hôm nay ngươi còn hào khí bừng bừng, cũng không biết lòng tin của ngươi là từ đâu tới.

- Kỳ thật đạo trưởng xem trọng ta rồi, ta làm như vậy đơn giản là vì bảo mệnh, vạn nhất người Đột Quyết đánh qua đây, ta cũng chuẩn bị sẵn để chạy trốn cho mau.

- Lão đạo đích thật là xem trọng ngươi rồi, thứ vô lại như ngươi chiếm giữ địa vị cao là sỉ nhục của Đại Đường ta.

Lão Tôn có vẻ tức giận.

- Ngài thực sự là tri kỷ của tiểu tử, ta cũng cảm thấy mình có hơi vô sỉ.