Hầu thị đột nhiên lên tiếng, mắt rời khỏi cây trụi lá, nhìn Lý Thái chằm chằm:
- Ta muốn gặp Yên Dung.
Lý Thái đặt hộp bánh hoa quế trước mặt Hầu thị:
- Yên Dung sắp về rồi, Vân Thọ thành Ngân thanh quang lộc đại phu, sắp về binh bộ nhậm chức, tẩu sẽ sớm gặp được nó.
- Yên Dung sinh nhi tử chưa?
Hầu thị không để ý tới bánh hoa quế, hỏi:
- Sinh hai đứa! Vân Diệp cười lệch cả mồm, ngày nào cũng khoe khoang có hai đứa tôn tử.
Lý Thái cố gắng để Hầu thị vui vẻ:
Quả nhiên khuôn mặt nhợt nhạt không chút máu của Hầu thị hồng hào, thô lỗ nhét bánh vào mồm, nhai nhồm nhoàm nói:
- Tất nhiên rồi, Yên Dung thân phận cao quý, lại là ngoại tôn của vô địch tướng quân, thế gian chỉ có con của Vân Diệp mới miễn cưỡng xứng với con ta, đứa bé đó phúc dày, tất nhiên sinh nhi tử.
- Ta muốn ăn no, đợi con ta tới thăm, đám nô tài không kiếp không cho ta ăn, đợi con ta về, ta muốn chúng phải chết.
Lý Thái âm trầm nhìn đám hoạn quan cung nữ, cả đám quỳ rạp xuống, một cung nữ cao tuổi run run nói:
- Ngụy vương minh xét, cho bọn nô tỳ ngàn lá gan cũng không dám ngược đãi phu nhân.
Đầu lĩnh hoạn quan theo sau Lý Thái khom người nói:
- Vương gia, nô tài có thể làm chứng, cơm nước Hầu phu nhân chưa bao giờ thiếu, nếu không phu nhân chẳng sống qua nhiều năm như thế.
Mặt Lý Thái nhu hòa hơn, thấy Hầu thị đưa mình một miếng bánh, mỉm cười nhận lấy, Hầu thị lúc này giống khi mới thành tẩu tẩu mình, oán trách nhà ai tặng ít lễ, nhà ai tặng quà vừa ý. Lý Thái cười hì hì nói chuyện với Hầu thị, tới khi Hầu thị mệt mỏi ngủ đi mới bảo cung nữ đưa vào phòng.
Quay sang dặn đầu lĩnh hoạn quan:
- Ta biết chuyện trong cung, nhưng ngươi trông chừng tót hai người này cho ta, nếu họ có chuyện, bệ hạ cũng không bảo vệ được các ngươi đâu, nhớ kỹ lấy.
Lý Thái rời chỗ Hầu thị, nhưng không tới thăm Triệu thị và Lý Quyết, rời hoàng cung còn nghĩ, Vân Diệp nói đúng, mình không nên tới hoàng cung.
Có điều Lý Thái không về ngay đứng trước đường Chu Tước, vì hôm nay mình đảm bảo cho những triều thần kia an toàn về nhà, đây đúng là trò cười, nhưng giờ Lý Thái không nghĩ thế nữa, lấy một cái ghế đặt trước đại môn Thôi sự viện, chỉ cho vào không cho ra, hắn muốn đợi các thần tử đi rồi mới rời đi.
Tất cả thần tử xuất cung thấy Ngụy vương đều khom người bái lạy, giống như lạy Bồ Tát, còn đám chủ sự sau lưng giống ác quỷ dưới âm phủ.
Lý Thái chẳng biết mình ngồi bao lâu, tới khi thủ lĩnh thị vệ tới thỉnh an vương gia có cần thêm áo không mới tỉnh lại, thấy trong cung không còn người ra nữa, đứng dậy lên xe, chẳng biết vì sao, lòng đau vô cùng.
Đại ca có chủ kiến của mình, không thể nói là sai, đứng ở lập trường Lý gia, tựa hồ không sai, đoán chừng đó là lý do phụ hoàng nhẫn nhịn.
Giết người chưa bao giờ là kỵ húy của hoàng gia, đó chỉ là một loại thủ đoạn cần có, Lý Thái từ rất nhỏ đã hiểu rồi, trước khi tới thư viện học đã được giảng giải vô số lần, đó là một môn quan trọng hàng đầu trong học thuyết đế vương.
Vì sao chuyện đại ca cho là đương nhiên mình lại không thể chấp nhận? Vì sao mình thấy đại ca sai? Lý Thái nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra, Lý Thừa Càn chưa bao giờ tiếp nhận sự giáo dục của thư viện, thế nên học vấn cũ kỹ của hắn không còn thích hợp với Đại Đường mới nữa ….
Hôm nay là ngày trọng đại, Vân Diệp dậy rất sớm, ở tiền sảnh gặp được Vân Hoan, so với ba năm trước, thằng bé này đen hơn, cũng tráng kiện hơn, thấy con mỉm cười thỉnh an với mình, Vân Diệp đi tới vỗ vai, lòng đầy cảm khái.
Làm một tuyến đường sắt tám trăm dặm trong suốt ba năm, ba tháng trước vừa mới vận hành thử đầu máy hơi nước, theo hắn nói tốc độ đạt tới kinh người, cơ bản thực diện được từ Trường An tới Lạc Dương trong ngày.
Còn ngày hôm nay chính là ngày tàu hỏa chính thức vận hành, con quái vật phun khói lần đầu cất tiếng gầm khắp bình nguyên Quan Trung.
Vì tuyến đường sắt này, Vân Diệp biết nhi tử của mình trả giá thế nào, gia sản ở Nhạc Châu cơ bản bị nó nuốt sạch, Hoa Hoa quật cường còn bán hết của hồi môn giúp trượng phu hoàn thành mộng tưởng.
Trong thời gian tàu hỏa thử vận hành, vì người dân chưa bao giờ thấy tàu hỏa, khi bọn họ thấy con đường như cái thang liền bước lên, đối diện với con quái thú sắt cũng không chạy, mà ngây ra tại chỗ, đợi tàu hỏa phóng qua biến thành cỗ thi thể nát bét.
Quan viên Đại Đường cho rằng đây là món đồ chơi lớn của Quốc công gia, vì một món đồ chơi mà bất chấp mạng người, trong mắt họ là loại chuyện gì đại tặc quốc gia mới làm.
Đáng tiếc, tất cả bị Thôi sự viện dọa sợ vỡ mật rồi, ngự sử ngôn quan không ngó ngàng gì tới, đến tận khi Sở công tuyên bố, phàm là người và gia súc bị tàu hỏa đâm chết, Vân gia không bồi thường, còn truy cứu trách nhiệm. Quan viên địa phương bị đạo mệnh lệnh tàn nhẫn này làm cuồng nộ, bọn họ không ngại rời chức vụ, đích thân tới Vân gia hỏi rõ ràng, nhiều quan viên là học sinh thư viện, họ không tin lời này phát ra từ miệng Sở công luôn yêu dân như con.
Tuyên truyền bắt đầu từ khi làm đường sắt rồi, vẫy mà họ vẫn không biết tàu hỏa mà chạy, dưới tác dụng của trọng lực, muốn dừng lại là cực kỳ khó khăn.
Vân Diệp không giải thích, chỉ dẫn họ đi xem mô hình tàu hỏa, để Vân Hoan dẫn họ tự lên tàu quan sát.
Khi quan viên kia yêu cầu không cho tàu hỏa chạy trong địa phận của mình, Vân Diệp cầm đống đồ sứ ném vào mặt, sau đó bảo họ cút xéo, cuối cùng cảnh cáo:
- Quản kỹ bách tính của mình.
Những quan viên thư viện hiểu được con số báo cáo thì bắt đầu ước thúc dân chúng, còn đám quan viên ngoan cố vẫn kêu oan với hoàng đế.
Trong không khí hỗn loạn đó, tàu hỏa vận hành thử, thư viện Ngọc Sơn dốc toàn lực trong năm năm chế tạo được hai tàu hỏa.
Lý Thừa Càn không cho Vân Diệp đục tường thành Trường An, chuyện này không thương lượng gì hết, với hắn đục tường Hàm Cốc quan đã là nhượng bộ cực lớn rồi. Không có tường thành nguy nga bảo vệ, hắn ngủ không yên, vì thế ga tàu hỏa chỉ đành đặt ngoài thành.
Vân Diệp chúc mừng thành tựu vĩ đại của nhi tử, hôm nay Lý Thừa Càn sẽ lên ngồi tàu hỏa nên Vân Diệp không đi, hai người cứ gặp nhau là tranh cãi, rất vô vị.
Lý Nhị cũng không đi, hiện giờ ông ta căm ghét những thứ mới mẻ, vì một lần lái cái xe hơi của Lý Thái, đâm thẳng vào cây, thiếu chút nữa mất mạng. Giờ ông ta thích nhất là câu cá, rượu cũng không uống nữa, chủ yếu vì uống xong toàn thân đau đớn. Cho nên chỉ có Trường Tôn thị đi.
Tân Nguyệt kiêu ngạo dẫn cả nhà đi xem, thành tựu của nhi tử mình, sao nàng có thể bỏ qua, lần này rộng rãi đưa cả Na Nhật Mộ, Linh Đang, Tiêu Miêu đi, tiền hô hậu ủng lên tàu hỏa, nàng muốn cảm thụ cảm giác kỳ diệu ngày đi tám trăm dặm như phu quân nói.
Lý Nhị câu cá ở sông Đông Dương, mặt trời đầu đông vẫn mang theo vài phần hơi ấm, nước biếc bập bềnh, còn chưa tới lúc đóng băng, một dài ngọc lan thảo mang theo hương thơm ngào ngạt làm tinh thần tỉnh táo.
Lý Nhị trông như một lão nông, dù cái áo tơi trên người ông ta đủ chôn tám trăm lão nông, vẫn không trở ngại ông tự xưng làm lão nông.
- Ngươi cố nhịn chút nữa, trẫm sắp chết rồi, sau khi trẫm chết thì ngươi không bị trói buộc ở thành Ngọc Sơn nữa, giờ hại ngươi ngày trọng đại của nhi tử cũng không đi được. Trẫm thấy Thừa Càn không có thủ đoạn lẫn khí phách của trẫm, nên hắn không dám đánh thành Ngọc Sơn đâu, muốn đi thì đi đi, không cần câu cá với trẫm.
Vân Diệp ngồi bên, mặt bình thản nói:
- Sự tồn tại của thần là để đề phòng vạn nhất, nhường vị do thần đề xuất, thế nào cũng phải để bệ hạ sống tùy ý mình.
Lý Nhị cười ha hả:
- Ngươi cũng đán giá cao bản thân quá đấy, nếu trẫm không muốn thì ai thuyết phục được trẫm? Nhớ kỹ, là trẫm chán làm hoàng đế, chứ không phải vì mấy câu nói của ngươi, câu này phải ghi vào sử sách.