Tân Nguyệt ghi chép hết lại lời trượng phu dặn, lo lắng hỏi:
- Chàng không hỏi tới thế sự nữa, đám người kia chắc không gây phiền phức cho chàng đâu? Sau khi Thừa Càn đăng cơ, chàng và Thanh Tước cứ nhún nhường mai, tiếp tục thế này người ta lấn tới thì sao?
- Thiếp nghe nói Thừa Càn định lập hạm đội khổng lồ, tới khi đó đội thuyền nhà ta sẽ yếu thế. Hầu Kiệt hỏi chàng có cần chuẩn bị một vài hạm đội nữa không, hiện nhân khẩu ở đảo xa đã tới trăm vạn, cả đảo trở nên phồn hoa, hắn muốn mở rộng phạm vi thế lực một chút. Nghe nói hải tặc Hồng Hải hoạt động rất dữ, đã uy hiếp tới hạm đội Nam Hải rồi.
- Thiếp không biết quân lược, chỉ biết đội thuyền nhà ta qua Hồng Hải phải nộp tiền, trước kia không như thế. Thiếp viết thư mắng Dung Nhi một trận, thiếp không quan tâm tới tiền, nhưng quan tâm tới thể diện Vân gia.
- Vân gia tung hoành trên biển hai mươi năm chưa hài lòng à, giang sơn Tiền Tùy cũng chỉ có mấy chục năm thôi.
- Thiếp thân kệ giang sơn xã tắc, thiếp chỉ quan tâm một đạo lý, trước kia Vân gia không phải nộp tiền, bây giờ không phải nộp, sau này càng không phải nộp.
Vân Diệp càng cười vui vẻ:
- Thuyền của Hầu Kiệt đã làm xong, hai chiến hạm cấp Vô Địch, đã hoàn thành thử nghiệm, chỉ cần trang bị vũ khí là có thể ra biển tác chiến. Hầu Kiệt sở dĩ n ói với nàng như thế là hỏi ta có nên động thủ không, nếu phu nhân cho rằng nộp tiền oan vậy thì đi đòi lại.
Nói rồi nhét một con dấu cho Tân Nguyệt, đi vào vườn hoa, nghe tiếng kêu của gấu mèo, trong hai cái chậu đất riêng nhìn thấy hai con dế mèn lớn bóng nhẫy, nổi hứng lên, đặt cho chúng tên Vô Địch 1 và Vô Địch 2.
Dế mèn Sơn Đông của Lão Trình quả nhiên uy mãnh, con dế mèn của Lý Tích chỉ vài đòn là bị cắn đứt râu, đuổi chạy vòng quanh chậu. Ai cũng bảo Lý Tính lấy bại tướng ra, ông ta nói giặc cùng chớ đuổi rồi khoanh tay xem náo nhiệt, quả nhiên con dế mèn bị truy sát đột nhiên nổi điên lao vào ngoạm lấy cánh cánh của đối thủ, kệ đối thủ cắn cổ mình.
Đến khi cổ con dế mèn đó bị cắt đứt thì trận chiến kết thúc, Trình Giảo Kim cười ha hả, đang định chế nhạo Lý Tích thì Lý Tích nhặt một cái cánh gãy trong chậu ra, phẩy trước mặt Lão Trình, lấy thêm con dế mèn nữa, cười nói:
- Tiếp tục.
Vân Diệp là người tổ chức của cái trung tâm hoạt động người gia này, có người thích đọc sách như Phòng Huyền Linh, người thích đồ cổ như Đỗ Như Hối, có người thích lập sách như Trình Giảo Kim, bên cạnh luôn có một hai học sinh đi theo, chỉ cần Lão Trình rảnh rỗi là có sán tới nghe Lão Trình kể đại chiến Hổ Lao quan.
Tướng quân tóc đã bạc
Kẻ địch đã chạy xa
Lão tướng không còn đối thủ
Lần đầu quay lại nhìn cố hương
Nhà vẫn còn
Cát vàng lau mã sóc
Khuôn mặt già nua
Ngựa già liếm vết thương.
Khúc Dương Quan Tam Điệp
Nghe nát lòng
Ta rời nhà nàng còn tóc đen má phấn
Nay tóc đã bạc phơ
Cái gì làm nàng bạc đầu?
Sương lạnh sa mạc.
Thật vô tình.
Say gục Hướng Dương pha
Đây là đất đai nhà ta
Phụ thân canh tác nơi này
Quân công mười hai cấp ư?
Chẳng thèm....
Trình Giảo Kim kể xong một đoạn đại chiến Hổ Lao quan, nhớ tới đồng bào đã chết, lòng không thoải mái, kiến nghị với Lý Tích đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh:
- Mãi không chết cũng phiền toái, đám đồng bọn ở địa phủ bị người ta vây công tám phía, Lão Trình không đi, chúng không chống nổi. Lão Lý, hay là ông đi trước làm tiền trạm đi.
- Sắp rồi, chỉ cần Kính Nghiệp cứ làm sằng như thế, lão phu sẽ xuống dưới đó tác chiến, không cần ông nguyền rủa.
- Nhi tử, tôn tử của ông đều được an bài tốt rồi, chỉ có tử tôn của ta mọc như cỏ hoang, nhi tử ta mất sớm, để lại độc một đứa, giờ làm đại đô đốc ở Tương Châu. Đó là do bệ hạ nể mặt lão phu, nhưng thiếu niên nắm quyền to, không biết lợi hại, nghe nói gần đây nó không an phận, lão phu hạ lệnh cho nó về, vợ con nó về rồi, nó nói quốc sự làm trọng, không về.
Lý Tích cười thảm:
- Tương Châu gần kinh kỳ, có quân cơ gì được chứ.
Trình Giảo Kim lập tức đứng dậy:
- Không được, mấy ngày trước Vân Diệp còn cánh cáo trong nhà, thời gian này không được có chút sai sót nào. Bệ hạ lập thôi sự viện ở đường Chu Tước, chủ sự là Chu Hưng và Tác Nguyên Lễ, hai kẻ này vô cùng ác độc, rơi vào tay chúng chỉ còn đường chết.
- Đại tướng Tả vệ là Khâu Hành Cung gần đây đột nhiên bị bắt, nói là mưu phản, không phải láo toét à? Lão phu vội đi thăm, Chu Hưng lễ số chu đáo, đem thư nhận tội vào chứng cứ cho lão phu xem, lão phu kiểm nghiệm mấy lần, đúng là bút tích của hắn. Muốn đích thân chất vấn Khâu Hành Cung, nhưng bị hoạn quan ngăn cản, nói là không có lệnh không được vào.
- Kính Nghiệp cứ thế này nhất định sẽ có chuyện, bệ hạ đang bồi dưỡng người của mình, dù thái thượng hoàng cũng sẽ không ngăn cản, hiện giờ là lúc thay cũ đổi mới, có tội hay không không quan trọng, trung thành mới là hàng đầu.
Lý Tích chán nản nói:
- Nếu có chuyện thì giờ đã muộn rồi, Kính Nghiệp từ nhỏ không an phận, cho rằng trong đám trẻ tuổi mình tài hoa số một, không biết rằng chút bản lĩnh của nó đừng nói so với đám Vân Diệp, Lý Thái dù so với đời thư ba như Lý Dung, Vân Thọ đều kém xa.
- Tài hèn chí lớn, ai biết nó sẽ làm gì? Ông đoán nổi không, gia tướng bị ta phái đi bắt về nó đánh gãy hết chân, ta không hiểu nó gây đại họa gì mà cả nhà cũng không dám về.
Vân Diệp bê hũ dế mèn từ trong phòng đi ra, hôm nay thu hoạch không tệ, túi vàng nặng trịch, tiếc là đã cuối thu, dế mèn không sống được bao lâu nữa.
Ngồi xuống bên Lão Trình cầm lấy ấm trà tu một ngụm sướng đời, đang định khoe khoang chiến tích của mình thì thấy hai ông già mặt mày rầu rĩ:
- Hai vị đều thắng lớn, sao còn không vui.
Trình Giảo Kim đứng dậy hỏi:
- Ngươi có cách nào cứu Kính Nghiệp không?
Vân Diệp lắc đầu:
- Một đại đô đốc cưỡng chế tiếp quản quyền địa phương làm gì? Muốn một tay che trời ở Tương Châu? Hắn tưởng hắn là ai? Cháu đã phái người đi Tương Châu, đoán chừng đầu hắn sẽ mau chóng xuất hiện trước mặt Anh công, đó là cách duy nhất không ảnh hưởng tới cả nhà, cháu là người chủ sự đời hai mấy nhà chúng ta, có cái quyền này, Anh công hãy kiềm nén bi thương.
- Vốn cháu không định nói với Anh công là mình ra tay, giờ không giấu nữa, đánh mắt tùy ngài.
Lý Tích siết chặt nắm đám, móng tay bập vào da thịt, rất lâu sau mới xòe tay ra, lòng bàn tay toàn máu tươi, loạng choạng đứng dậy, chắp tay cảm tạ Vân Diệp, bỏ đi:
- Không cần mang đầu nó về, lão phu không muốn nó nhập táng toàn thây, chuyện này ba chúng ta biết là được.
Trình Giảo Kim đợi Lý Tích ra khỏi viện tử mới hỏi nhỏ:
- Tiểu tử, ngươi phái người đi giết Kính Nghiệp thật sao? Đáng tin không? Tên đó tuy khốn kiếp, nhưng thân thủ không tệ, nếu không cũng không kiêu ngạo tới mức đó.
- Là Đơn Ưng, nên hắn chết chắc, nếu như hắn chỉ đúc tiền mưu lợi, chèn ép thứ sử, đoạt quyền thì cháu còn có cách giữ mạng cho hắn. Nhưng tên này ích kỷ cực độ, làm cháu căm ghét, không nói với gia gia là mình phạm tội gì, còn đưa vợ con tới làm kế hoãn binh, còn là người nữa không? Hắn không biết một cái tội tạo phản, cả nhà không còn ai sống được nữa sao?
- Anh công có công lớn cỡ nào cũng không xóa được tội tạo phản! Cho nên cháu không có ý cứu hắn, loại người này có cho lên đảo xa cũng không chịu yên phận, hoàn toàn là thứ ngựa hại bầy, nên bảo Đơn Ưng đi giết hắn, diệt mầm họa.