Lý Thái đi rồi, Vân Diệp quay về phòng làm việc, trên chiếc bàn lớn của hắn chất đầy đủ các loại văn thư, không có chút công văn nào, toàn là hải đồ cùng với tình huống ven biển, vì họ thiếu nhật thức tổng quan, nên việc này phải do Vân Diệp làm.
Không làm thì không tưởng tượng ra được khó khăn trong đó, phải tìm được manh mối trong đống văn thư nhiều như biển, nhiều thứ mang bóng dáng truyền thuyết rõ ràng, có thứ do thủy thủ nhìn thoáng qua, thêm vào tri thức sai lệch, tạo ra đủ cách nói khác nhau.
Vì thế mãng xà nuốt được thuyền xuất hiện, đảo trôi trên mặt biển xuất hiện, đảo ma quỷ cũng xuất hiện, làm Vân Diệp không biết nói gì là có một thuyền tất cả cừng nói mình không cẩn thận lái thuyền lên lưng rùa lớn, thuyền đang đi bình thường đột nhiên mắc cạn, cả mặt đất rung chuyển, sau đó nước biển rút đi, thuyền của mình lộ ra dưới đáy biển, bọn họ sợ hãi cầu khẩn trời cao tha tội cho mình, đem bảo vật quý giá nhất hiến lên, mới làm mặt đất ngừng rung chuyển, nước biển quay lại, họ vội vàng chạy khỏi vùng biển khủng bố...
Không phải độc nhất vô nhị, thư viện phiên dịch sách Đại Thực cũng phát hiện ra truyền thuyết tương tự, có một thủy thủ tên là Tân Ba Đạt (sinbad)...
Đi biển khô khan cô độc, nhiều người liền bịa ra câu chuyện khủng bố hoặc mỹ lệ làm cuộc sống thêm phong phú, truyền qua một thời gian, câu chuyện được thêm mắm thêm muối, cuối cùng thành ra như thế.
Cho nên nói Vân Diệp xem tài liệu, chẳng bằng nói đang đọc thần thoại, dù rất nhiều câu chuyện y đã quen tai lắm rồi.
Nhiều chuyện tuy hoang đường, Vân Diệp vẫn đọc say sưa, muốn từ đó tìm ra chân tướng, phải đọc hiều toàn bộ câu chuyện.
Hai năm qua Vân Lôi lớn lên với những câu chuyện này, Vân Diệp chỉ cần rảnh rỗi là kể những chuyện kỳ quái cho nhi tử nghe.
Mới đầu mọi người chỉ coi là một sở thích quái đản của Vân Diệp, nhưng câu chuyện rất hay, vì thế đội ngũ đầu tiên tham gia nghe kể chuyện là thê thiếp của Vân Diệp, Vân Mộ dẫn đám muội muội tới thăm cha mẹ cũng mê luôn. Nhan Mậu Thật cũng thường tới nghe ké, có điều tên tiểu tử này vì là truyền nhân của sử gia, nên có thói quen ghi lại việc làm của người khác.
Không bao lâu sau thành Trường An lưu truyền nóng bỏng một cuốn sách, còn cập nhật, nghe nói người bán sách kiếm không ít. Có điều khi Vân Diệp nhìn thấy ba chữ "Vân Mộ soạn" ở bìa sách, liền ngậm miệng, Nhan Mậu Thật đúng là khác Nhan Sư Cố, lại còn biết lấy chuyện này lấy lòng Vân Mộ. Vân Diệp thấy khuê nữ được khen không ngớt miệng mà chẳng có chút xấu hổ nào, ngay hứng trí hỏi tới cũng không có, khuê nữ trộm của cha không gọi là trộm, huống hồ thứ này Vân Diệp cũng trộm từ nơi khác, thế gia đạo tặc thì đừng nói tới chữ "trộm cắp" làm gì.
Vượng Tài sau khi nghe chuyện quốc vương mọc hai cái tai lừa cao hứng hí lên, còn không ngừng vẫy tai của mình, ý nói tai mình nhỏ hơn tai lừa, quấy rầy Vân Mộ viết thư, bị Vân Mộ khinh bỉ vỗ một cái, làm như nó nghe hiểu tiếng người vậy.
- Quốc vương mọc tai lừa, tên khốn kiếp này mượn kể chuyện để nhạo báng trẫm đây.
Lý Nhị suy nhược nằm trên giường, năm ngoái Trường Tôn Vô Kỵ qua đời, sức khỏe của ông ta thoáng cái suy sụp luôn, giao long trên trời tuy sắp chết, nhưng long uy vẫn bao phủ cả quốc gia, mỗi cái cây ngọn cỏ đều dưới sự khống chế của ông ta.
Thiên hạ chỉ có có chút khác thường là sẽ bị đả kích khủng bố nhất, sự đả kích này không phân biệt thời gian, địa điểm, và con người. Liêm châu thứ sử Trương Hằng Điền là do hoàng đế phái đi giám thị Vân gia và Phùng gia, kết quả ông ta gặp tai ương trước.
Vân gia và Phùng gia cực rõ hoàng đế đáng sợ ra sao, nhưng Trương gia thân là đại tộc địa phương ở Liêm Châu, chưa bao giờ nhậm chức trong kinh, nhận thức về hoàng đế không đủ sâu sắc, khi binh lực của mình trải tới Nam Cương, bị một số thổ vương không có kiến thức kích động, không ngờ ngu xuẩn sinh lòng tạo phản.
Vân Diệp đương nhiên biết lão bà nhi tử cùng Phùng gia âm thầm giở trò, chuyện gì ở Lĩnh Nam cũng lấy Trương Hằng Điền làm đầu, làm ra vẻ cung kính, làm dã tâm của ông ta trỗi dậy như cỏ gặp gió xuân.
Trương Hằng Điền cho rằng mình cách hoàng đế rất xa, chỉ cần mình giơ tay hô lớn, thổ hào Lĩnh Nam sẽ nghe theo, Vân gia, Phùng gia sẽ nương tựa vào mình, tới khi đó mình lập một cái Nam Việt quốc không thành vấn đề gì.
Vì thế trong lễ nhảy trăng, lão già này cùng một đám dã nhân đem Ngũ lễ tư mã, quan viên giám sát cho lên lửa nướng, sau đó tuyên bố lập Nam Việt quốc, yêu cầu Vân gia Ung Châu, Phùng gia Quảng Châu, Quý gia Cao Châu đầu hàng, nếu không đại quân đi qua cỏ sẽ không mọc nổi.
Bản thân ông ta dẫn mười vạn liên quân hung hăng nhào bổ về Xuân Châu, định diệt Phùng Trí Đại dằn mặt các gia tộc ở Lĩnh Nam. Phùng Trí Đái là lão trượng nhân của Lý Dung, Lý Dung tất nhiên không khoanh tay ngồi n hìn, một mặt liên hợp với thứ sử Hợp Châu Phùng Trí Úc cứu viện Xuân Châu, một mặt xin triều đình chi viện.
Lý Nhị nhận được thư cầu cứu giận thiếu chút nữa làm ông ta ngất xỉu, văn thư gần như miêu tả ông ta thành hôn quân ngu xuẩn hơn cả Tùy Dương Đế. Theo cách nói của Lý Dung là Trương Hằng Điền liên hợp dã nhân không dưới mười vạn người đang ngày đêm công đánh Xuân Châu, tình thế nguy ngập, mình binh ít tướng thiếu, không biết cầm cự được tới bao giờ.
Đoàn Mãnh đại thống lĩnh Huyền Giáp Quân sau khi hay tin mừng phát cuồng, ngày ngày đứng ở cửa quân doanh đợi mệnh lệnh của binh bộ, bình an là tử địch của quân nhân, suốt ngày thao diễn không đánh trận với Đoàn Mãnh mà nói là địa ngục.
Ý chỉ hạ xuống, Đoàn Mãnh ngửa cổ cười dài, lên chiến mã tới thẳng Liêm Châu, dọc đường hạ mười mấy đạo mệnh lệnh, yêu cầu hạm đội Lĩnh Nam đảm bảo đại quân khi qua sông không bị bất kỳ trở ngại nào, kẻ vi phạm chém.
Thủy sư Lĩnh Nam sớm có huấn luyện ở phương diện này, đắp cầu nổi ở tất cả dòng sông đại quân đi qua, Đoàn Mãnh dùng tộc độ nhanh nhất tới Xuân châu.
Nhìn chiến trường chiến đấu kịch liệt, Đoàn Mãnh cực kỳ khinh bỉ, đám Lý Dung bị một đám dã nhân ép khổ chiến, nếu không có gia tướng các nhà giúp đỡ, thành Xuân Châu đã bị phá từ lâu, sức chiến đấu của Lĩnh Nam như thế mà cần bệ hạ phái mãnh hổ như mình trông coi, một con chó cũng đủ rồi.
Trương Hằng Điền nằm mơ cũng không ngờ mình bị thành Xuân Châu ngăn cản suốt ba tháng, muốn điều chỉnh đã không thể nữa, đại tộc Lĩnh Nam đang điên cuồng tấn công Liêm Châu, mình chỉ còn cách đánh bại hoàn toàn Phùng Trí Đái mới có thể quay lại xử lý.
Khi Huyền Giáp quân ùn ùn kéo tới, lòng ông ta như tro tàn, đại quân triều đình làm ông ta sợ hãi nhất rốt cuộc đã tới, ông ta chẳng nói một lời, xoay đầu ngựa dẫn tâm phúc chạy ngược về Liêm Châu, vứt bỏ đám dã nhân đang chém giết.
Lý Dung cùng lão trượng nhân đang ăn cơm nhếch mép cười, mặc giáp trụ còn loang lổ máu rời thành gặp Đoàn Mãnh, Đoàn Mãnh cao ngạo tuyên bố xong mệnh lệnh triều đình, chẳng thèm nói với họ một câu, lập tức dẫn đại quân truy sát.
Lý Dung cười ha hả dẫn binh sĩ nhà mình về Ung châu, vì triều đình hạ lệnh, ai về chỗ nấy. Tức là yêu cầu họ về đất phong, không được ra ngoài, tránh xảy ra chuyện.
Một vạn hai Huyền giáp quân như nước lũ, đi tới đâu phá ải chém tướng tới đó, Trương Hằng Điền chạy tới chỗ nào, Huyền Giáp quân đuổi tới đó, rõ ràng có thể sớm bắt sống Trương Hằng Điền, Đoàn Mãnh không làm thế, mà đuổi theo sau giết người, tới khi mùa mưa sắp tới mới bắt một mẻ Trương Hằng Điền cùng động chủ người Liêu, giải lên kinh sư, bản thân ở lại Hợp Phó tính kiếm ít trân châu về.
Trương Hằng Điền vào kinh, Lý Nhị hạ lệnh lập bốn mươi đống lửa ngoài Huyền Vũ môn, bên trên trói ông ta và hơn bốn chục tên tòng phạm, đem nướng, vây quanh xem là toàn bộ huân quý Đại Đường ở kinh sư, trừ Vân Diệp.
- Tuyên tên khốn kiếp Vân Diệp vào cung, trẫm muốn hỏi y, mọc tai lừa là sao!
Lý Nhị rít lên với Đoàn Hồng, Trường Tôn thị vốn đầy lo lắng, nghe thế nở nụ cười hiếm hoi.