Trường Tôn thị liếc Vân Diệp một cái, cười với Bàng Thi Nhi:
- Ngươi xem, khắp thiên hạ bận rộn là vi danh lợi, ngươi vì giáo nghĩa khoái lạc, huynh trưởng ngươi vì tôn nghiêm của thần tiên, bệ hạ vì vạn dân, Vân Diệp thì vất vả vì mấy bộ hạ.
- Thế là rất tốt, năng lực lớn cỡ nào thì lo chuyện lớn chừng đó, nếu người trong thiên hạ ai cũng như vậy cũng không tệ. Chỉ là trên đời có kẻ không hiểu, ví như Lộc Đông Tán.
- Thuốc nổ liên quan tới an nguy quốc gia, thuốc nổ không rời quốc thổ, là cấm lệnh của triều đình, dù là hoàng đế bệ hạ cũng không thể thoải mái mang thuốc nổ ra ngoài, nêu yêu cầu muốn thuốc nổ của ngươi bản cung khó đồng ý.
- Còn về phần trú quân Tùng Châu lui ba trăm dặm càng khó chấp nhận, quân nhân Đại Đường trừ khi chiến bại, nếu không sẽ không rời khỏi nơi phòng ngự của mình, điều này khỏi thương lượng.
- Ngọc Long Tuyết Sơn thì có thể thương lượng, chỉ cần bệ hạ về, bản cung sẽ cho ngươi một câu trả lời xác thật, một tháng nữa Lý Đạo Tông sẽ về kinh thuật chức, khi đó hẳn sẽ có thế hoạch tổng quát về Thổ Phồn, cho nên ngươi cần ở lại Trường An hai tháng.
- Bản cung đã đưa yêu cầu của ngươi tới cung Cửu Thành, dùng hỏa tốc tám trăm dặm, chỉ cần hai ngày là có câu trả lời. Ngươi đã tới Trường An rồi thì đừng vội, hãy đi thăm qua phong thổ nhân tình, hẳn nhiều sư trưởng của thư viện cũng cần ngươi bái phỏng, ở tuyết vực xuống, nên bồi dưỡng thân thể cũng tốt.
Thi Nhi mỉm cười bái tạ:
- Bất kể có được sự hỗ trợ của Đại Đường hay không, thành thiên không cũng cần phải xây lên, Thổ Phồn vương cũng cần quyền lực chân chính, mà không phải thành con rối. Vãn bối xin cáo từ, chờ tin vui của bệ hạ. Song có một điều phải nói rõ, chỉ có reo mầm vào mùa xuân mới có thu hoạch vào mùa thu, vãn bối chưa bao giờ nghe nói trên đời có chuyện ngồi không mà có thành quả, ôm cây đợi thỏ cũng chỉ có một lần, không thể có lần thứ hai.
Thi Nhi rời hoàng cung, Trường Tôn thị lập tức bùng nổ như núi lửa, vung tay đánh rơi toàn bộ tấu chương trong tay Vân Diệp, chỉ mặt y mắng chửi:
- Đại sự như vậy vì sao không nói sớm? Nói, ngươi và Hàn Triệt và cả Bàng Thi Nhi có phải cấu kết với nhau từ lâu không? Có biết đây là tội danh gì không?
- Năm xưa thiếu quản giáo ngươi, giờ đuôi vểnh lên trời rồi, chuyện gì cũng thích tự ý định đoạt, chẳng lẽ ngươi không biết một con hồ ly như thế gặp được bệ hạ sẽ có hậu họa gì à?
- Ngươi đã thích tự ý quyết định thì tự giải quyết đi, đừng tìm ta giúp.
Đây không phải là hoàng hậu khiển trách đại thần, nghe càng giống khi mẹ mắng con nói những lời giận dữ.
Không biết Lý Thái chạy đâu rồi, Vân Diệp tìm rất lâu không thấy, Trường Tôn thị vô cớ nổi giận xong cũng chẳng nghe Vân Diệp giải thích, hầm hầm về điện Lưỡng Nghi.
Vân Diệp nhặt tấu chương lên, vội vàng theo sau, mình bị mắng thật oan uống, lão hoàng đế háo sắc tham dâm liên quan gì tới mình, người Lý gia là thế, năm xưa Lý Uyên cả đống tuổi còn sinh đệ đệ muội muội cho Lý Nhị, đó là truyền thống rồi.
Trường Tôn thị nổi giận là không ngừng uống trà, đợi bà uống hết một ấm trà, Vân Diệp mới nói nhỏ:
- Nương nương, vi thần cũng không biết, tới Nhạc Châu mới thu được cấp báo trong quân là Bàng Thi Nhi đã rời cao nguyên, nên đợi ở Thiên Ma Lĩnh.
- Gia thần của vi thần nói hai huynh đệ nhà đó điên rồi, làm việc nằm ngoài dự liệu của người thường. Cao nguyên dễ thủ khó công, Đại Đường tuy binh hùng tướng mạnh, những cũng chẳng thể đánh lên cao nguyên, được không bằng mất.
- Cho nên nương nương, đánh bại được người Thổ Phồn chỉ có chính họ, họ sống ở nơi giá rét cơ cực, nhân đinh không nhiều, thêm vào mâu thuẫn tôn giáo trùng tùng, bộ lạc chinh chiến không ngừng, chỉ cần chúng tự loạn, sẽ dần dần giết hết người mình. Nhớ thời Tam Quốc, nhân khẩu còn chưa tới ba trăm vạn là biết nội chiến đáng sợ ra sao..
Trường Tôn thị nghe những lời Vân Diệp nói, lửa giận lắng xuống:
- Chuyện quốc gia đại sự dù sao vẫn cần đợi bệ hạ về quyết định, chúng ta chỉ cần giữ Trường An không xảy ra chuyện khi bệ hạ không có mặt là được. Nhưng nhất định không để bệ hạ thấy nữ nhân này.
Nói tới câu cuối, Trường Tôn thị cũng có chút xấu hổ.
Lý Thái chẳng biết từ nơi nào chui ra, cười hì hì chạy tới bên mẫu thân, miệng gặp một quả lê lớn, vừa xem mẫu thân phê duyệt tấu chương, thi thoảng còn góp ý.
Hôm nay Trường Tôn thị không định cho Vân Diệp và Lý Thái đi, phê duyệt tấu chương xong, rời điện Lượng Nghi liền tới cung Xuân Hoa của Dương phi, đó là một trong số những chuyện bà làm thường ngày.
Dương phi hiện giờ toàn thân đầy sức sống, mang cái găng tay làm bằng tơ trắng, đang vun đất cho một cây dừa, phòng ấm cực lớn dào dạt sức sống, các loại rau củ mọc tơi tốt. Vân Diệp hái một quả dưa chuột, rửa qua trong chum rồi nhai rau ráu, Lý Thái chạy đi hái một quả lang đào đỏ rực, thứ này chính là cà chua, do Trường Tôn thị lấy của lão ni cô chùa Cảm Nghiệp, Vân gia cũng trồng vài cây, muốn trồng quy mô lớn phải đợi năm tới.
- Đứa bé này, lang đào để năm sau làm giống đấy, sao lại hái đi.
Dương phi vờ nổi giận, Lý Thái cười hì hì chạy mất.
Dương phi lấy một cái ghế nhỏ đưa cho Trường Tôn thị, ngồi bên pha trà:
- Tỷ tỷ nếm thử đi, đây là hoa trà, dùng hoa trong lều làm ra đấy, có thể ngưng thần tĩnh khí, rất tốt cho chúng ta.
Vân Diệp nhìn Dương phi dùng khăn vải xanh buộc đầu, nhất thời không thể liên hệ nữ nhân tôn quý thứ hai trong thiên hạ với nông phụ, bà ta và Trường Tôn thị khác nhau, từ khi có căn nhà ấm lớn này liền vô cùng thỏa mãn, trừ đòi hoàng đế ít kỳ hoa dị thảo ra thì không có yêu cầu nào khác. Hai nhi tử của bà, một ở Ngô, một ở Thục, sống cũng không tệ, Dương phi vô cùng vui mừng, chỉ có rời xa triều đường, hai vương tử mang huyết thống Dương Quảng này mới có thể bình an vô sự.
- Tỷ tỷ suốt ngày bận rộn, cũng nên chú ý tới sức khỏe một chút mới được, tiểu muội mấy năm qua trồng cây, tuy không nhàn hạ như trước, nhưng được cái vô bệnh vô tật, những bệnh nhỏ trước kia đều không thuốc mà lành. Sau khi bệ hạ về, tỷ tỷ cũng tới đây hưởng thụ thú điền viên.
Trượng Tôn thị nắm tay Dương phi nói:
- Ta không có phúc như muộn, chuyện Trĩ Nô thiếu chút nữa làm ta phát điên, nếu không có đứa bé này rộng lượng, thì ta sớm tức chết. Thêm vài năm nữa, khi ta không còn sức quản nữa, tất nhiên sẽ buông tay.
- Hoàng cung này trừ tỷ tỷ thì còn ai có thể quản lý nổi, chuyện này phải xem năng lực..
Vân Diệp thầm suy đoán, cuộc đối thoại thế này phải chăng mỗi ngày tiến hành một lần, Trường Tôn thị e rằng vì muốn xem phản ứng của Dương phi, nên mới cần cù chạy tới chỗ này.
Nghĩ tới đó Vân Diệp rất muốn tát mình một cái, không nên suy nghĩ Trường Tôn thị xấu xa như vậy, nhưng y không thuyết phục được bản thân. Trước mắt luôn có bóng dáng béo ú của Lý Khác.
Đại bộ phận vương gia bị hoàng đế cho ra sa mạc ăn cát, vương gia mạnh nhất ở lại Trung Nguyên chỉ có Ngô vương Khác, Thục vương Ảm, nếu tính thêm thì có Tề vương Hữu.
Mấy vương gia này đều là đối tượng giám sát trọng điểm của Đô thủy giám, Lý Ảm nhiều lần viết thư nói mình sống như tù phạm, muốn đi săn thôi, đô đốc Ích Chân cũng phải đại quân đi theo, ghét nhất là Ngũ lễ tư mã bám sát một tấc không rời.
Thư do Thì Thì viết, viết bằng bính âm, Vân Diệp dạy Thì Thì vì thấy Lý Ảm không có chút tự do nào, chỉ mong hắn có thể đem bất mãn trong lòng nói với mình, một người lòng uất ức lâu không phát tiết thế nào cũng làm ra chuyện cổ quái.
Bọn họ muốn hoàn toàn tự do phải đợi khi Lý Thừa Càn đăng cơ, khi đó mới từ hoàng tử thành hoàng đệ, có thể thi thoảng về Trường An thăm mẫu thân.
Không thích nổi cách làm trong cung, đây không phải thế giới giành cho người bình thường, Dương phi, Âm phi lúc này chưa bị điên đoán chừng nhờ công của nhà ấm và xưởng dệt.