Một đám người khoái lạc đưa hai kẻ không khoái lạc đi về kinh, người khác càng khoái lạc thì hai bọn họ càng thống khổ, thấy sắp rời Tần Lĩnh, Vân Diệp kiên trì cho rằng Bàng Thi Nhi nên ở trong Vân gia, họa hại người Vân gia là đủ rồi, không thể ở dịch quán hại người khác.
Gia tướng theo Vân Diệp tới Nhạc Châu đều bị tống vào xưởng rượu, ở đó sự khoái lạc của họ sẽ không có chỗ thi triển, mấy vị lão gia thần sẽ mang nhiệt huyết võ sĩ của họ trở lại.
Tiểu Vũ ngay tức khắc xông tới Vân gia, tìm được Bàng Thi Nhi ở trong viện tử của Thiên Ma Cơ, không nói một lời, cầm ấm trà ném luôn.
Nữ nhân đánh nhau, nam nhân ở bên nhìn không hay lắm, Vân Diệp thở dài, đóng cửa vào ra ngoài, Tiểu Vũ mặc dù là mẹ của ba đứa con, nhưng võ công chưa bao giờ đi xuống, không so được với Tiểu Miêu, nhưng đánh nhau với Bàng Thi Nhi không thành vấn đề, đó là món nợ cũ, thế nào cũng phải thanh toán. Có điều Bàng Thi Nhi cũng không phải hạng dễ chơi, thế nào cũng có bản lĩnh giữ nhà.
Thiên Ma Cơ nghe tiếng đánh nhau, cầm một bắp ngô tẽ cho sáu con gà của mình ăn, sáu con gà trống hiện đã cao bằng nửa người, Vượng Tài sớm đã từ bỏ ý định phục thù, không tới tiểu viện này nữa, cách tường thò đầu vào nhìn Thiên Ma Cơ nói chuyện với Vân Diệp.
- Hầu gia, đây là tà giáo, ổ mỹ nhân là mồ trôn anh hùng, ngài đưa yêu nữ này vào hoàng cung, khó đoán được sẽ xảy ra hậu quả gì, người Lý gia thiên sinh háo sắc như mạng. Từ Lý Uyên tới Lý Thế Dân đều như thế, càng bậc anh chủ hùng tài đại lược thì dục vọng càng mạnh. Nữ nhân như Bàng Thi Nhi có sức dụ hoặc trí mạng với hoàng đế. Năm xưa lão thân định bồi dưỡng Tiểu Vũ thành nữ nhân như thế đưa vào cung, thấy ngài cực kỳ căm ghét chuyện này mới thôi, nếu không một Trường Tôn Vô Kỵ nhỏ nhoi làm sao khiến hầu gia phiền lòng như thế.
- Người của Bạch Thạch cung là kẻ điên trời sinh, ngài biết đằng sau sự hoàn mỹ tới cực điểm là gì không?
Vân Diệp lắc đầu, điểm này Thiên Ma Cơ mới là tông sư.
- Hủy diệt! Không thể sai được, bất kể là thiên ý hay nhân ý đều thế, cho nên trời mới không toàn vẹn. Đừng thấy Bàng Thi Nhi bề ngoài hiền hòa lễ độ, thực ra bên trong đã điên rồi.
Vân Diệp nghi hoặc, Thi Nhi điên thật rồi sao? Một nữ tử dịu dàng, bất tri bất giác lộ vẻ phóng đãng làm người ta lo lắng thôi. Có điều Thiên Ma Cơ không nghĩ thế, một xử nữ phóng đãng chỉ khiến người ta bi thương, Thi Nhi là thế, nàng còn là xử nữ.
- Nếu không phải, lão thân moi cái mắt này ra.
Thiên Ma Cơ ở phương diện này có địa vị không ai lay động được, Trường Tôn thị tới luyện tập dưỡng sinh còn phải thỉnh giáo bà.
Thi Nhi quả nhiên rất khoái lạc, bị Tiểu Vũ đá ra khỏi phòng còn thi lễ với Vân Diệp, sau đó vào phòng, một lát sau bị đá ra là.. Tiểu Vũ.
Bằng hữu là thứ rất lạ, bằng hữu của Vân Diệp tới thường nhậu một cuộc, sau đó cùng chủ nhân say quắc, bằng hữu của Vân Thọ cũng gần như thế, còn bằng hữu của Vân Hoan tới sẽ lén lút đi thanh lâu.
Tiểu Vũ cơ bản không có bằng hữu, nếu nhất định phải tìm ra một người thì chỉ có Thi Nhi, bọn họ gặp nhau không nói chuyện, chỉ có đánh nhau, may mà Tiểu Vũ không dùng nỏ, Thi Nhi không dùng bột phấn kỳ quái. Lúc bọn họ đánh nhau còn tránh đánh vào mặt, không túm tóc, rất giống nam nhân đánh nhau.
Tiểu Miêu vác cái bụng bầu đi tới bên Vân Diệp:
- Phu quân, có cần thiếp tách họ ra không?
Đây nhất định là chủ ý của Địch Nhân Kiệt, sợ lão bà mình bị thua thiệt.
- Không cần, đánh nhau chưa đã thì lần sau còn đánh tiếp, giải quyết một lần cho xong, thế nào cũng có lúc mệt, ở trong nhà không có chuyện gì được.
Vân Diệp đỡ Tiểu Miêu ngồi xuống, rất chu đáo kê đệm cho nàng, phục vụ phụ nhân có thai nhiều rồi cho nên rất thuận tay, Tiểu Miêu rất hưởng thụ, xoa bụng hỏi:
- Phu quân, chàng thích nam hài hay nữ hài, thiếp cứ thấy là nam oa, nam đinh nhà ta ít quá.
Vân Diệp lắc đầu:
- Người trên ba lăm tuổi khó sinh nhi tử, trước kia có người thống kê, hình như sinh nữ nhi chiếm hơn bảy phần, có điều không chuẩn được, kệ nam hay nữ, nàng sinh con ra bình an là đủ, đều là con ta cả mà.
Cùng Tiểu Miêu nói chuyện thường ngày, Tân Nguyệt thấy Thiên Ma Cơ đi rồi cũng tới, chỉ cần Vân Diệp nói chuyện với gia thần là nàng tuyệt đối không tới. Nghe tiếng đánh đấm ầm ầm trong nhà lo lắng hỏi:
- Liệu có sao không, hai bọn chúng ai bị thương đều không tốt.
Vân Diệp lấy trong tay Tiểu Miêu một hạt dẻ, bóc xong thưởng thức một lúc rồi cho vào miệng Tiểu Miêu:
- Hiện đã yên hơn nhiều rồi đấy, chắc là sắp kiệt sức rồi, một nữ tử xinh đẹp thấy một nữ tử xinh đẹp khác thế nào cũng không thoải mái, phát tiết hết đi mới được.
- Đúng thế, hiện giờ thiếp thân thấy Tiểu Miêu không thuận mắt, đành cướp hạt dẻ ăn.
Phu thê ba người cười vui vẻ, dù sao là mùa đông, hoa viên lạnh run người, Vân Diệp thấy người trong phòng chưa có ý dừng lại, liền đỡ Tiểu Miêu vào phòng bên. Lão nãi nãi ở đó, lão nhân gia hiện già lắm rồi, ngồi trên giường ấm kể chuyện xưa, tai bà không tốt, nhưng mắt chưa mờ, thấy tôn nhi đi vào, lập tức cười rạng rỡ.
- Lão tổ tông thật thiên vị, tức phụ mỗi ngày tới thỉnh an, chỉ được nghe mắng mỏ, tôn tử người vừa tới, người liền cười như phật di lặc.
Tân Nguyệt cời giày đi lên giường, kê gối tựa cho lão nhân gia, cười tươi như hoa làm bộ trẻ con, bị lão tổ tông đánh yêu một cái, đó là trò chơi giữa bọn họ.
Vân Diệp mỉm cười nghe lão tổ tông kể chuyện ngày xưa của Vân gia, nghe bà oán giận hai đứa vô lương tâm Đại Nha Tiểu Nha, cứ nói mình không sống được bao lâu nữa, không biết về thăm mình.
Không tìm thấy Vân Định Hưng, Vân Diệp tìm bao năm không có tung tích, vì chuyện này mà y dùng tới Đô thủy giám vẫn không ăn thua, chỉ có thể nói người này đã hồn phách tiêu tán rồi.
Rất nhiều người nuối tiếc, cứ bảo quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn, kỳ thực đã muộn rồi, khi phát hiện không còn lực lượng nào cản trở mình báo thù thì báo thù đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.
Cả đời lão nãi nãi vừa gập ghềnh vừa hạnh phúc, nhìn một Vân gia cường đại hơn trước kia trăm lần, nghìn lần dần dần trưởng thành trước mắt mình là hạnh phúc lớn nhất.
Chẳng nói được nhiều mà đã mệt rồi, đỡ lão nhân gia mắt đã khép hờ nằm xuống, rời khỏi phòng, Vân Diệp xác định ngày tháng của lão nhân gia không còn nhiều, chỉ là không nỡ bỏ tôn tử, muốn nhìn Vân gia ngày càng phồn thịnh mới kiên trì, chỉ cần một hơi thở không theo kịp là sẽ ra đi.
- Mấy năm qua lão tổ tông luôn nói mình là gánh nặng, nếu chết đi chàng sẽ phải đình ưu, tuy bệ hạ có thể đoạt tình, nhưng là đả kích lớn với thanh danh của chàng, cứ lo mình ngủ sáng mai không tỉnh lại nữa, nên bảo nha hoàn một đêm đánh thức mấy lần.
- Không cần, hiện ta nhìn rất thoáng, sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, không nên cưỡng cầu, như vậy quá khổ cho lão nhân gia. Năm xưa Nhan lão tiên sinh nói với ta, sống mãi cũng là thống khổ, cho nên khi ra đi rất thản nhiên, như đi dự tiệc.
Khi Vân Diệp quay lại đại sảnh thì phát hiện Tiểu Vũ và Bàng Thi Nhi đang ngồi ăn cơm, y phục đã thay, tóc cũng đã chải lại, mặt không hề có thương tích, nhưng nhìn họ gian nan cầm đũa là biết thân thể toàn thương tích.
- Tay run thì dùng thìa, đúng là tạo nghiệt, lớn tướng rồi còn phá phách như trẻ con.
Vân Diệp ngồi bên mắng:
Tiểu Vũ tập tễnh đi tới bên Vân Diệp, ôm lấy tay sư phụ làm nũng:
- Sống như thế mới sướng khoái, Tiểu Vũ chỉ mong bảy tám chục tuổi vẫn được làm trẻ con trước mặt sư phụ. Chỉ là nữ nhân thần kinh nào đó không có cái phúc này, gả cho trưởng phu mười tuổi, cười chết thôi, hi hi hi...