Lý Thừa Càn nhìn đám quan viên thương cổ mang chút bi tráng kia, cười thầm trong bụng, nhân vật chính của triều đường hôm nay không ngờ là một đám thương cổ.
Trường Tôn Vô Kỵ không cần xếp hàng, đó là ưu đãi hoàng đế cho, ông ta chỉ cần ngồi đợi ở trên thềm là được, một chiếc kiệu ấm hoàn toàn tách ông ta khỏi triều thần khác, là người đầu tiên vào Lăng Yên Các, ông ta có tư cách này.
Giọng the thé của hoạn quang vang lên, ngự sự lần nữa chỉnh đốn đội ngũ đi vào hoàng thành, ngoài hoàng thành đặt chỉnh tề một hàng quan tài bằng nam mộc, trong đó có một cái cực lớn, do Hà Thiệu chuẩn bị cho mình...
Lăn lộn thương trường bao năm, Hà Thiệu hiểu rõ, không có đấu tranh không có thắng lợi, nay Hà gia đã là hào thương, có lực lượng thay đổi cả quốc gia, nhưng ở Đại Đường vẫn chỉ nhỏ bé như một con kiến.
Quan thương là kẻ địch lớn nhất của mình, mình đã tới cực hạn của một thương nhân, mình không thiếu tiền, chỉ thiếu được nắm giữ vận mệnh trong tay.
" Tài sản tư nhân là thần thánh bất khả xâm phạm!" Đó là lời trước kia nghe được từ miệng Vân Diệp, khi ấy chỉ nghe như trò cười, qua bao năm Hà Thiệu cuối cùng cũng ý thức được tầm quan trọng của nó.
Hắn muốn đảm bảo mình không bị thành con lợn béo có thể mổ bất kỳ lúc nào, Hà Thiệu lúc này không quá coi trọng tính mạng nữa, một nhánh con cháu Hà gia đã tới đảo xa, hắn chẳng ngại liều mạng một chuyến.
Trường Tôn Vô Kỵ lạnh lùng liếc qua Hà Thiệu một cái, Hà Thiệu liền cảm thấy có một con rắn độc đang chầm chậm leo lên lưng, cố gắng kiềm chế không để minh run rẩy, nhìn phía võ tướng, không thấy Vân Diệp, lúc này hẳn y còn ở Hán Thủy, mà mình thì không còn năm lực trì hoãn bước tiến chế định ( thương luật) nữa.
- Ai cho phép thương cổ tới miếu đường?
Trường Tôn Vô Kỵ hỏi thái tử Lý Thừa Càn, nếu không có Lý Thừa Càn ủng hộ, đám Hà Thiệu căn bản không có tư cách lên triều.
- Thiên tử lắng nghe tiếng nói của vạn dân, đó là chuyện thường, nay thương cổ có thành ý và ý nguyện cận kiến, bản vương chỉ làm theo lễ chế thôi.
Lý Thừa Càn mang lý lẽ ra đáp:
- Sáu vạn ngân tệ có thể làm mười bốn thương cổ lên triều, nếu có mười vạn kim tệ, chẳng biết thái tử có cho họ lên triều làm quan, khiến triều đường thối hoắc? Thể diện của đế quốc nói cho cùng chỉ đáng sáu vạn kim tệ sao, thái tử bỏ gốc lấy ngọn đấy.
- Sĩ nông công thương trong mắt bản vương không có cao thấp, nếu nói tiền thối, vậy cung Vạn Dân do thương cổ quyên hiến, quân thần nghị sự nơi này mười lăm năm, cũng có thấy ai bị thối đâu.
Lý Thừa Càn chưởng quản nội vụ, nên có cái nhìn khác về thương cổ, thậm chí cho rằng những người này là cột trụ của đế quốc. Huân quý bị Trường Tôn Vô Kỵ và Vân Diệp chia làm hai phái rõ ràng, hoàng tộc lại bị phụ hoàng nắm chắc trong tay, mình chỉ có thể tranh thủ những người bị vứt bỏ này, những người có năng lực cường đại lại không có địa vị tương ứng này.
Tầm nhìn của Lý Thừa Càn đã xa hơn nhiều, không còn ấu trĩ cho rằng chỉ cần mình có đại nghĩa là sẽ được tôn kính, thực tế nếu không có Vân Diệp đứng ra, hắn đã phải chịu áp lực không thể tưởng tượng.
- Ha ha ha, thái tử rốt cuộc có vài phần uy nghiêm của trữ quân, còn về việc tu sửa ( thương luật), hãy xem ý nguyện của bệ hạ.
Lý Nhị đi ra, mỗi khi ánh mặt trời chiếu vào ngôi báu, ông ta sẽ ngồi lên nó, cùng mặt trời nắm giữ mảnh đất quang minh n ày, khiến cho ti thiên giám luôn phải tính chuẩn xác giờ mặt trời mọc.
- Triệu hội bắt đầu, bách quan đại lễ cận kiến!
Một tên hoạn quan xả giọng hô:
Toàn bộ đại điện, trừ năm ba người vào Lăng Yên Các chỉ cần chắp tay thi lễ, còn lại đều phải quỳ bái, Lý Thừa Càn cũng không phải ngoại lệ.
Lý Nhị nói một tiếng bình thân, triều đường liền im phăng phắc, Trường Tôn Vô Kỵ chưa nói, người khác không thể nói.
Một lúc sau Trường Tôn Vô Kỵ rời hàng khải tấu:
- Bệ hạ, Đại tướng quân Trình Xử Mặc, Ngân thanh quang lộc đại phu Úy Trì Bảo Lâm đồng tiến cử Huân dực vệ vũ lâm trung lang tướng Vân Thọ làm thứ sử Nhạc Châu, tấu ở đây, xin bệ hạ ngự lãm.
Lý Nhị chẳng ngạc nhiên, phân phong thứ sử là một quốc phân tán thế lực Trường An, hiệu quả rất tốt, hiện văn võ phân gia, Vân gia làm thứ sử Nhạc Châu không hề gì:
- Trẫm không nhớ Thứ sử Nhạc Châu Thôi Tú có lỗi gì, vì sao thay đổi.
- Thôi Tú ở Nhạc Châu nhiều năm, khắc khổ cần kiệm, bọn thần cho rằng người này nên đề bạt tới Trường An, làm tán kỵ thường để thưởng công.
Ly Nhị mỉm cười lật tấu chương phê hồng, bảo hoạn quan đưa cho Trường Tôn Vô Kỵ, chuyện này đã được định đoạt.
Vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm thân to lớn của Hà Thiệu, Lý Nhị ngớ ra, thể hình của hắn quá bắt mắt không thấy cũng không được.
- Hà Thiệu phải không?
Hà Thiệu đã khẩn trương tới cực điểm, nghe hoàng đế gọi mình, đi vội tới quỳ sụp xuống dập đầu như giã tỏi:
- Chính là vi thần, chính là vi thần.
Mọi người khinh bí nhìn Hà Thiệu, lúc tấu đối sao cũng làm lạy cụ, đúng là mất khí tiết thần tử.
- Ngươi lên triều đúng là chuyện hiếm có, không bận kiếm tiền à?
Lý Nhị dùng giọng điệu trêu ghẹo hỏi:
- Bệ hạ khai ân, cho thương cổ một con đường sống, xin bệ hạ khai ân.
Chuyện tới nơi, gan Hà Thiệu lớn lên, vừa dập đầu, vừa lớn tiếng nói:
- Càn khôn lồng lộng, thịnh thế huy hoàng, dù ăn mày cũng không phải lo ba bữa cơm, thương cổ các ngươi sao lại không có đường sống? Đúng là do tham lam gây ra, ngự sử đâu, đuổi kẻ này khỏi triều đường, tránh lời ô uế của hắn làm vấy bẩn cung Vạn Dân.
Trường Tôn Vô Kỵ đùng đùng nổi giận, quát lớn cắt ngang lời Hà Thiệu:
Thấy Hà Thiệu sắp bị võ sĩ đưa đi, Lý Nhị lên tiếng:
- Để hắn nói cho rõ ràng, đây là cung Vạn Dân, phải để vạn dân thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ, vài câu nói không làm vấy bẩn đất lành.
Võ sĩ lại xách Hà Thiệu quay về, lần n ày cùng quỳ còn có mười ba người nữa, Lý Nhị cười ha hả:
- Thế này thì lạ rồi, triều đình tổng cộng ban phát mười ba hiển tước cho thương cổ có công, không ngờ hôm nay lại xuất hiện đầy đủ. Còn Hà Thiệu, ngươi nổi tiếng bạo vì tiền, trẫm luôn muốn trừ huân tước của ngươi, nhưng không tìm được lý do thích hợp, ngươi luôn lập công vào đúng nơi đúng địa điểm, thôi vậy! Đó là bản lĩnh của ngươi.
- Trẫm nhớ năm ngoái Vân Diệp tấu lên ngươi đã lũng đoạn mua bán dầu hỏa của thập lục vương, sao không đi kiếm tiền mà chạy tới đây kêu oan, phải kêu oan là Vân Diệp mới đúng.
Hà Thiệu ngừng khấu đầu, trán đã chảy máu:
- Bệ hạ khai ân, thần cũng coi là phú thương lớn nhất Đại Đường, Vân hầu nói thịnh thế mới xuất hiện thương cổ không cần cướp đoạt phát gia, thần cũng thường lấy đó làm kiêu ngạo.
- Nhưng nay hoàn cảnh sinh tồn quá ác liệt, không gian lợi nhuận bị chèn ép, vài năm nữa, Đại Đường sẽ không còn phú thương, xin bệ hạ minh xét.
Lý Nhị ồ một tiếng:
- Do thiên tai hay nhận họa.
Hà Thiệu cười thảm:
- Bệ hạ, thương cổ từ xưa tới nay là lợn béo, hiện thể hình đã béo tốt, tới lúc giết mổ rồi, thần chỉ mong bệ hạ khai ân, để lại cho con cháu thương cổ một miếng ăn, đừng đuổi cùng giết tận, bọn thần dưới suối vàng cũng không quên đại ân của bệ hạ.
- Chuyện này đúng là có, nhưng ở tiền triều rồi, nhưng Đại Đường ta tới nay tựa hồ chưa xét nhà phú thương nào, dù bản thân phú thương có tội, cũng chỉ nhắm vào phù thương, chưa bao giờ có chuyện xét nhà diệt tộc, ngươi bi ai như vậy là sao?