Vào nhà Lão Trình là không đi được nữa rồi, Vân Diệp liền về phòng của mình, chuẩn bị tắm rửa xong rồi đi ngủ, đang rửa mặt thì thẩm thẩm vào, rửa mặt cho Vân Diệp xong hớn hở kéo y ra hậu sảnh.
Trình Giảo Kim nằm sụi lơ trên giường, đầu quấn khăn lông, chắc là đau đầu lắm đây, biết rõ kết quả rồi mà không biết kiềm chế.
Thấy Vân Diệp đi vào, Lão Trình thều thào nói:
- Kế hoạch gả Hoa Hoa tới ra sao? Kém cỏi quá là không được đâu, Thọ Nhi thành thân quá qua loa, Hoan Nhi thành thân phải náo nhiệt chút chứ.
- Xem ra bá bá có kế hoạch rồi, cháu nghe là được.
Trình Giảo Kim vỗ đầu:
- Lão phu cả đời đề bạt hậu bối, thực sự chỉ có một mình ngươi thành đạt, thứ khác toàn ăn hại, như Lô Chiếu Lân hôm nay, lão phu mất hết thể diện. Lô Thiếu Lân uổng phí cho cái bề ngoài ra hồn, chuyện thế tục chẳng hiểu gì, sau này ngươi đừng tốn công với nó nữa.
- Còn về hôn sự của Hoa Hoa thì ngươi cứ xem mà làm, dù không tổ chức yến tiệc, chỉ có một cái kiệu tới đón cũng được. Lão phu biết hiện Vân gia không tiện rêu rao, bệ hạ vì sống khoan khoái nên đẩy ngươi ra đánh nhau với Trường Tôn Vô Kỵ, lại không giúp ngươi, thật quá đáng.
Trình phu nhân thất kinh, đang nói hôn sự sao kéo hoàng đế vào, vội đi ra ngoài, lo chẳng may có người Đô thủy giám trong nhà, không biết lời này bị truyền thành cái gì.
Lão Trình cười ha hả bảo lão thê:
- Đừng sợ, triều đường đã thành cục diện nam bắc đối đầu, Trường Tôn Vô Kỵ ở phía bắc, Vân gia ở phía nam, từ xưa tới nay thống nhất đều là từ bắc hướng nam, chưa bao giờ có chuyện phương nam chiến thắng phương bắc.
- Cho nên Diệp Tử nhớ kỹ, Trường Tôn Vô Kỵ mà diệt vong là ngày tận thế của ngươi tới, đừng tham luyến quyến thế gì cả, rút lui mới là kết cục hoàn mỹ.
Vân Diệp gật đầu, điều này ai cũng hiểu, nhưng làm được không có mấy.
- Ngươi là người thông minh, hai hạm đội cùng xuất phát tìm thế giới mới, thế là thu hết sự chú ý của mọi người, ai cũng muốn lao vào kiếm chác. Ít nhất tranh thủ được cho ngươi ba năm, lão phu không biết ngươi định đối phó với Trường Tôn Vô Kỵ ra sao, nhưng lão phu cứ ngửi thấy mùi âm ưu trong đó, nhất định ngươi có hậu chiêu.
Trình Giảo Kim xua tay ngăn vân Diệp giải thích:
- Không cần nói cho lão phu, lão phu chờ là được, không cần biết ngọn ngành.
Vân Diệp cười:
- Kỳ thực cũng không có cách gì thiếu quang minh chính đại, chẳng qua là học trò cũ của Tư Mã Ý mà thôi, Gia Cát Lượng cả đời cần cù, gần như chưa từng có, Tư Mã Ý biết ông ta mỗi ngày ngủ rất ít, lại chỉ ăn một bát cơm, là biết mạng ông ta không còn lâu nữa.
- Triệu công đã thích xử lý quốc gia đại sự như thế thì cháu cho ông ta thỏa mãn là được, dù Triệu công biết đây là mưu kế thì ông ta cũng đành chấp nhận, cắn răng mà chịu thôi.
Trình Giảo Kim buông một tiếng thở dài:
- Thứ khó vượt qua nhất trên đời này là hai chữ danh lợi, Trường Tôn Vô Kỵ cũng là người thông minh, nhưng lại nhìn không thấu kế sách đơn giản này, ông ta tự cho rằng sẽ bị ngươi dần dần nghiền thành bột. Cách chết này với ông ta mà nói là tốt nhất rồi.
- Bá bá cứ chờ xem, chuyến hành trình lớn này dứt khoát Triệu công sẽ không bỏ qua, đoán chừng ông ta sẽ tiếp nhận tuyến đường ở phía bắc, như thế ông ta sẽ càng thêm bận rộn, một hạm đội từ không tới có là công tác cực kỳ phức tạp, chuyện này phải do ông ta tự đi ra tổ chức mới được, vì thủy quân không phải là sở trường của Trường Tôn gia.
Hai người nhìn nhau cười, không bàn chuyện này nữa, bắt đầu thảo luận chuyện hôn nhân giữ Vân Hoa và Hoa Hoa, soạn thiếp mời, xác định khách khứa, đây là chuyện rất phiền toái.
Hoàng hậu không mời không được, hiện bà ta thích nhất là tham dự ma chay cưới hỏi của người khác, nhất là thích nhìn vãn bối thành thân, hôm nay tặng một đóa cung hoa cho tiểu tức phụ nhà này, mai tặng cái trâm cho khuê nữ nhà kia. Với huân quý mà nói đó là chuyện vui lớn, điều duy nhất không hay là Trường Tôn thị đi tới đau sẽ kéo Lý Trì đi theo, còn ra sức tuyên truyền chuyến đi tìm hoa của mình, mời mọc huân quý đầu tư vào hoạt động xã hội mỹ diệu đó, vì vậy phân ngạch của hoàng gia trong hai hạm đội này giảm tới mức thấp nhất.
Mọi người đều biết Trường Tôn thị làm thế là xin lỗi thay Lý Trì, cho nên những nhà gặp tổn thất trong cuộc binh biến chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, tiếp nhận lời xin lỗi ngang ngược này.
Nay hai hạm đội đang neo ở Đăng Châu và Tuyền Châu, tiên sinh và học sinh thư viện đã lên thuyền từ lâu, kiếm tra đánh giá lần cuối, chỉ cần mọi sự hoàn bị là xuất phát lập tức.
Và đúng như dự liệu của Vân Diệp, nhân tuyển thủ lĩnh cho hai hạm đội, gây lên tranh chấp lớn ở triều đường, Chử Toại Lương dốc toàn lực cướp đi nhân tuyển quan chỉ huy hạm đội phía bắc trong tay Vân Diệp.
Có câu nam thuyền bắc mã, không biết quân quý Quan Lũng kiếm đâu ra nhân tuyển thủy sư thích hợp, phải biết quan chỉ huy tốt nhất đều thuộc hệ Vân Diệp, dù Phùng Áng có một chút cũng chẳng giao cho Trường Tôn Vô Kỵ, đó là tinh anh Phùng gia dùng vô số mạng người dạy ra.
Có điều Trường Tôn Vô Kỵ vẫn có cách, ông ta phát hiện Trương Lượng không sạch sẽ, thả quân cướp bóc, buôn bán nhân khẩu, loại người đó tồn tại là sỉ nhục của sĩ đại phu, vì thế một lá thư trách mắng tới Đăng Châu.
Trường Tôn Vô Kỵ thu được trả lời của Trương Lượng, đó là cho Trường Tôn gia điều động một nghìn bốn trăm thủy quân, nhưng tiền đề phải được hoàng đế và bệ hạ đồng ý, nếu không ông ta thà bị áp giải về kinh còn hơn.
Trường Tôn Vô Kỵ cho rằng Vân Diệp không có ý tranh cao thấp với mình, hiện quốc sự phức tạp, yên tĩnh chút có lợi cả đôi bên. Nhưng nghĩ tới vẫn đề thời gian lại thương tâm, mỗi lần nhìn khuôn mặt trẻ trung của Vân Diệp, Trường Tôn Vô Kỵ như bị kim dâm, cảm giác bất lực bao phủ toàn thân.
Cái cửa ải tuổi tác này, Vân Diệp có uy thế quá lớn.
- Bệ hạ, đi tới tận man hoang xa xôi thì một cái cây để làm gì chứ ạ?
Hôm nay tâm tình của Lý Nhị rất tốt, chuyên môn gọi Vân Thọ đứng gác ở cửa đi dạo với mình.
Lý Nhị nghe Vân Thọ hỏi thế thì thở dài:
- Rốt cuộc ngươi không bằng được cha ngươi, chuyện này ngươi hỏi nhầm người hỏi, nên hỏi cha người và Ngụy vương, dù hỏi hoàng hậu nãi nãi cũng tốt hơn hỏi trẫm. Hai hạm đội này thực ra là đôi mắt Đại Đường, thông qua họ để nhìn rõ thế giới này rốt cuộc như thế nào.
- Nghe cha ngươi nói quốc gia hoàng kim có một loại cây cao su, có thể giải quyết rất nhiều bế tắc trong nghiên cứu khoa học của cứu cữu Ngụy vương ngươi, cho nên hạm đội hướng bắc phải tìm kiếm thứ này, có điều Hi Mạt Đế Á muốn vinh quang về quê nhà một chuyến.
- Đâu phải như vậy, nghe nói cữu mẫu Hi Mạt Đế Á nói kỳ thực muốn chứng minh chúng ta sống trên quả cầu lớn.
Vân Thọ thận trọng đứng mé trong của Lý Nhị, tránh ông ta nói quá đắc ý mà ngã vào ao Thái Dịch.
- Ngươi hiểu cái chó gì, đã là người làm cha rồi, sao vẫn suy nghĩ đơn giản như vậy? Hiện giờ chuyện gì không có lợi lớn thì cha ngươi không tùy tiện làm, về nói với cha ngươi, đừng bắt nạt Vô Kỵ quá đáng, ta cứ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, cha ngươi không tử tế gì đâu.
- Để người chỉ biết cưỡi ngựa như Vô Kỵ đi lái thuyền à? Đây đúng là trò cười, nếu không phải trẫm hạ lệnh Trương Lượng điều nhân thủ cho ông ta thì ông ta chỉ có thể đứng bên bờ biển dậm chân đấm ngực.
Vân Thọ vội nói:
- Hoàng gia gia, cha cháu rất đáng thương, ngày đêm lo lắng việc nước, người chỉ thấy cữu gia cháu đáng thương, nhưng không thấy chỗ đáng thương của cha cháu.
Lý Nhị cười ha hả, bợp Vân Thọ một cái:
- Đừng tưởng trẫm không biết cha ngươi chơi trò gì, chẳng qua muốn làm Vô Kỵ chết mệt. Biết gia gia làm sao phát hiện ra không?