Trường Tôn Xung kinh ngạc, ngẫm nghĩ kỹ một lúc mới nói:
- Không đúng, cha, Lã Bất Vi buôn Tần Dị Nhân, sau khi Tần Dị Nhân lên làm hoàng đế mới lợi ích ngàn vạn lần, Lý Trì cho trợ giúp hiện đang trong chiếu ngục, e không còn ngày trở mình, nhà ta làm sao có lợi?
Trường Tôn Vô Kỵ ngửa đầu cười lớn, cười cực kỳ vui vẻ, đứng dậy vỗ vai nhi tử:
- Xung Nhi, Lã Bất Vi buôn Tần Dị Nhân vì hắn sẽ làm hoàng đế, khi đó là buôn cái thế tăng, tất nhiên nước lên thuyền lên, thu lợi phong phú. Cha buôn Lý Trì, buôn cái mất giá, tất nhiên hắn càng thảm thì nhà ta càng có lợi, Lý Trì cũng coi như bất phàm, thủ hạ trong tay cũng là nhân tuyển số một, quản lý Tấn Dương giàu có vô cùng, mà bây giờ toàn bộ số tài phú đó nằm trong kho nhà ta.
- Nếu như chỉ là tài phú vẫn chưa khiến cha động lòng, Trường Tôn gia dù cạn kiệt, vẫn có thể duy trì được một hào môn đại hộ, chúng ta có được tài phú, nhưng không có sản nghiệp ảnh hưởng tới quốc gia thì không được. May mà cha phát hiện ra than đá, đó mới là mục đích chân chính, Trường Tôn gia sau này dựa vào nó đại phú đại quý, nó nhất định trở thành một sản nghiệp lớn.
- Còn về cái lợi khác con cũng thấy rồi, từ thái độ của thái tử với chúng ta con còn chưa thấy dấu hiệu Trường Tôn gia sẽ càng thêm hưng tịnh sao?
Nghe xong Trường Tôn Xung choàng tỉnh, đứng dậy vái dài, bội phục không thôi.
Những lời này trừ Trường Tôn Xung thì có lẽ chỉ có hai con chim én dưới mái hiên nghe thấy, nhưng chúng chẳng bận tâm, ríu rít mấy tiếng bay ra đồng, nơi đó mạch đã vàng, một số nông phu chăm chỉ đang thu hoạch.
Tới ngày mùa rồi, người Vân gia dù có không tình nguyện tới mấy cũng phải gia nhập vào đại quân này, Trường Tôn thị đã đi ba ngày trước, là quốc mẫu, mỗi năm vào ngày này bà bà phải dẫn cung nữ đi nhặt mạch sau khi hoàng đế cắt xong.
Mè Vân Diệp trồng đã chín, thậm chí chín quá rồi, nhiều hạt đã nứt bỏ, mè rơi ra ngoài, có điều năm nay người thu hoạch mè nhiều, đám con đều khỏe hơn hai năm trước, thêm vào phu phụ Lý Dung liền trở nên nhanh gọn, một buổi sáng đã thu hoạch xong, Lưu Tiến Bảo thương thế đã lành đánh từng xe ngựa mang tới sân phơi.
Quan Trung tháng sáu nóng vô cùng, đứng dưới mặt trời một lúc bị nắng chiếu đỏ rực, bộ dạng của Vân Diệp giờ chẳng khác với nông phu, hai chân đất đi trên đường, thi thoảng nhảy lên, theo sau là Vượng Tài và hai đứa nhi tử, Lưu Tiến Bảo đã đen tới không phân biệt rõ mi với mắt rồi, nhìn thấy giếng là nhào tới, chẳng phải vì giải khát, vì tham chút hơi mát ít tới đáng thương trong giếng.
Xa xa nhìn thấy một cánh rừng, trong rừng nằm đầy nông phu, giữa trưa thế này không phải thời gian con người có thể hoạt động, Vượng Tài chui vào đó bất kể thế nào cũng không muốn ra ngoài nữa. Vân Diệp kiếm ít rơm trải ra đất, chụp nón lên đầu ngủ, Lý Dung và Vân Thọ cũng làm theo, Vượng Tài nằm bên cạnh lại còn gối đầu lên chân Vân Diệp, Vân Diệp bị nóng đá cho một phát, nó đành gối đầu xuống đất.
Lưu Tiến Bảo ngồi canh cho hầu gia và tiểu hầu gia, có điều khi ba cha con họ ngáy khò khò cũng không chịu nổi, đầu ngoẹo đi ngã ra đất ngủ say tít.
Mặt đất đột nhiên run rẩy, đó là kỵ binh, theo thói quen nghề nghiệp, Vân Diệp, Vân Thọ bật dậy, Lưu Tiến Bảo cũng rút đao ra.
Lý Dung chưa quen lắm, cho nên khi tỉnh lại thì đường lớn đã đầy bụi, Lưu Tiến Bảo nhìn một cái nói:
- Hầu gia, năm trăm kỵ.
Vân Diệp gật đầu, xem như chưa trái lễ chế, tuy hơi ngang ngược chút, vẫn có thể giải thích được, vì thế định ngủ tiếp, hôm nay đi tới trang mới cảm tạ trang hộ nộp tô, ba cha con đi hai mươi dặm, rất vất vả, đi cảm tạ nông gia phải giống nông gia, mặc lụa là cưỡi ngựa đi thì không phải là cảm tạ, mà là đi cướp khuê nữ.
Lý Nhị cảm thấy có lỗi với Vân gia, nên tặng liền hai cái trang, nói là quà mừng cho Lý Dung và Vân Thọ, hiện giờ trang tử gần Trường An căn bản chẳng ai bán, dù mua với giá nào cũng là lãi, kết quả hoàng đế thưởng cho Vân gia hai cái, mà Vân gia một cái tấu tạ ơn cũng chẳng có.
Sợ hụt một phen, ba cha con ngủ tiếp, không ngờ đám kỵ binh kia vào rừng, tiếng người tiếng ngựa làm không ai ngủ nổi.
Bách tính Quan Trung vốn không dễ chọc, nếu vào nghỉ thì không ai nói gì, ngựa hí vài tiếng không ai trách, dù sao súc sinh mà, nhưng cố ý nói cười ha hả là thiếu giáo dưỡng. Nhất là tráng hán cầm đầu chỉ nông phu quát cút xéo, muốn trưng dụng toàn khu rừng.
Người Trường An ghét nhất là quân binh vùng ngoài, nhất là nghe chúng nói khẩu âm Hà Bắc càng khinh bỉ, chẳng ai nhúc nhích, lớn gan còn nhổ bãi đờm, đây không phải nơi người ngoài ra oai.
Vân Diệp nhận ra tên cầm đầu, Vương Hiêu Kiệt, Trung võ tướng quân, lần này vây tiễu Tấn Dương nghe nói do hắn ra tay, cực độc, lần này vào kinh chắc nhận phong thưởng.
Vương Hiếu Kiệt ở Hà Bắc oai phong bát diện, về Trường An chẳng qua kiếm một cánh rằng nghỉ ngơi, không ngờ chẳng ai để ý, nổi giận hạ lệnh quân sĩ dùng roi đuổi đi, nhìn bách tính nháo nhào bỏ chạy khiến hắn cười ha hả, có điều khi roi sắp quất vào mặt binh bộ thượng thư thì hắn bị một chàng trai đen xì đấm vào mặt.
Vương Hiếu Kiệt là mãnh tướng sa trường, bị tập kích bất ngờ, định quát, mũi trúng một đòn nặng, máu mũi hộc ra, thẹn quá hóa giận, vừa rút đao liền bị một tráng hán khác cho một cú đấm sấm sét vào eo, sức lực toàn thân bị cú đấm này đánh tan, ngã lăn ra đất, tức thì bị đạp túi bụi.
Vương Hiếu Kiệt cảm thụ rõ ràng xương cốt toàn thân kêu răng rắc, đùi bị vó ngựa đạp hai cái liền cong vẹo đi, con ngựa đạp hắn hí vang, tựa hồ khoái trá lắm.
Chẳng biết bị đánh bao nhiêu lâu, đợi khi Vương Hiếu Kiệt tỉnh lại, không chút suy nghĩ quát lệnh bộ hạ:
- Giết chúng!
Nhưng không ai nhúc nhích, bộ hạ của hắn đã quỳ cả xuống.
- Ý đồ mưu sát thượng quan, riêng tội này đủ chém ngay tại chỗ, người đâu đem tên tội tù này vào đại lao binh bộ, nói với Trường Tôn Xung, nếu dám tự ý thả người, ta sẽ trị theo quân pháp.
Bên cạnh Vân Diệp chỉ có Lưu Tiến Bảo, nhưng lập tức có đám đông nông phu đáp "Vâng!" Bách tính chu vi hai mươi dặm quanh đây không ai không biết binh bộ thương thư, rất nhiều người là phủ binh, theo Vân Diệp xuất chiến không phải chỉ một hai lần.
- À, tước hết vũ trang đám người làm xằng làm bậy này, cùng đưa tới đại lao binh bộ, đợi xử trí.
Vân Diệp lệnh xong đi tới trước đỉnh đầu Vương Hiếu Kiệt, nhìn đôi mắt phẫn nộ của hắn:
- Muốn vinh hoa phú quý à? Bò từ đại lao binh bộ ra rồi hẵng nói.
- Mạt tướng cho dù bất kính với hầu gia, cũng là công thần, hầu gia không tới mức lấy đầu mạt tướng chứ. Sơn thủy có lúc tương phùng, hầu gia không sợ làm quá tuyệt tình bị báo ứng à?
- Ngươi hi vọng Trường Tôn Xung cứu ngươi à? Không có lệnh của ta, xem ngươi ra nổi đại lao không? Công thần? Ngươi xứng nói tới công thần trước mặt ta à? Khi cha ngươi đây tung hoành Tây Vực, ngươi chỉ là tên thủ tướng ở Sóc Phương! Kết cục duy nhất của ngươi mà mọt gông trong tù. Nếu không phải cần lấy ngươi làm gương, ta chặt đầu ngươi rồi.
Vân Diệp đá đầu Vương Hiếu Kiệt một cái, phất tay, hương nông xung quanh xúm tới, bắt hết người của Vương Hiếu Kiệt. Một tên giáo úy vùng vẫy hét:
- Đại soái, ti chức Chương Thiên Minh, từng theo đại soái viễn chinh Cao Ly, vừa rồi là ti chức khống chế binh tốt, không cho chúng xông tới, đại soái tha mạng.
Vân Diệp nheo mắt nhìn tên giáo úy, thấy quen mắt lắm, xem ra là bộ hạ của mình, chỉ hắn nói:
- Chọn người mình ra, lĩnh ba mươi quân côn, số còn lại giải vào đại lao.