- Chắc là thấy nương nương tới, sợ không dám ra, hay là chúng ta đào họ ra? Chỉ là không biết người nương nương mang tới có kín miệng không?
Trường Tôn thị thu ngọc bài lại, mặt trở nên nghiêm túc:
- Ngươi phát hiện ra cái gì rồi? Hôm nay ta mang tới toàn lão nhân trong cung, tất nhiên bất cái gì nên nói cái gì không nên nói, Thiên Ngưu vệ ở ngoài, đi vào toàn là thị vệ hoàng cung, nếu cả họ cũng không tin được, bản cung không biết phải tin ai.
- Khi đồ đệ thần thành thân, có một lão nông tới chúc mừng, khi đi để lại mấy hạt giống, hiện giờ hạt giống đã thành cây, loại hoa này thích ăn thịt, khi đó lão nông nói với đồ đệ thần, chỉ cần trồng nó, ông ta sẽ nói chuyện với thần.
Vân Diệp gật đầu, quay sang hỏi Vô Sắc mặt biến đổi liên hồi:
- Ngươi xem, ta đã mang hoa tới, không biết Vô Sắc chủ trì nói chuyện với ta hay vị lão nông chất phác kia, ta cực kỳ ngạc nhiên, rất muốn biết các ngươi có được hạt giống này ở đâu? Ta rất muốn tới đó, có một loại cây tên là cao su, ta muốn đem về trồng.
Địch Nhân Kiệt lấy trong giỏ mình xách một chậu cây bắt ruồi đặt ở trên mặt đất, Trường Tôn thị từ bồ đoàn đứng dậy, xem kỹ một lượt, chẳng thấy có gì lạ, chỉ là loài hoa trông hơi kỳ quái thôi, thế giới rộng lớn, bà ta nhìn thấy vô số kỳ hoa dị thảo rồi.
Vô Sắc ni cô nhìn Vân Diệp nói:
- Vân hầu, chuyện thế ngoại vì sao ngài để nương nương liên lụy vào, chẳng lẽ thân phận Tân Mỵ Nhân, Hồ Mỵ Tử nói ra không dễ nghe à?
Trường Tôn thị nghe vậy lập tức hứng thú, ngồi xuống bồ đoàn:
- Không ngờ trong miếu hoàng gia lại có thế ngoại cao nhân, Trường Tôn thị thất lễ rồi, không sao, các ngươi cứ nói chuyện, coi như ta không tồn tại, ta tò mò lắm.
Vân Diệp cũng kiếm cái bồ đoàn ngồi xuống:
- Thần cũng biết nương nương tò mò nên mới mời tới nghe kể chuyện, thần đảm bảo câu chuyện của họ cực kỳ đặc sắc, biển khơi bao la, một cái thuyền như lá khô giữa cuồng phong. Vân Diệp ta là mãnh tướng tung hoành bốn biển cũng không thể tới được nơi đó, cho nên ta rất tò mò, nói ra đi, nếu được, ta sẽ mời nương nương triệu hồi thủy sư Lĩnh Nam, toàn lực tìm nơi đó.
Vô Sắc thấy chuyện tới nước này, cũng ngồi xuống:
- Ngươi rõ ràng đã tới vùng đất của thần Thái Dương, vì sao lại nói không biết? Ngọc mễ, khoai tây, ớt của nhà ngươi đều tới từ chỗ đó, sao lại không biết tới như thế nào.
Vân Diệp nhăn mặt, sờ mũi nói:
- Đều do gia sư để lại cho ta, bà xem tuổi của ta giống như đã tới chỗ đó à? Ta chỉ biết chỗ bà nói ở bên kia đại dương, cách không biết mấy vạn dặm, nếu không có hải đồ, bà cho rằng ai có thể tới được đó.
Tiểu Vũ thấy sư phụ sờ mũi, lòng sút cười tới xỉu, biết sư phụ đang nói ba lăng nhăng, nàng từ nhỏ theo bên sư phụ, quá rõ rồi. Lại nhìn trượng phu mắt mở to nhìn không chớp, chỉ muốn cười thật to.
- Ngươi cũng biết đường tới đó cửu tử nhất sinh, cũng biết phải lấy mạng người đánh đổi mới có. Tin tức trọng yếu như thế, ngươi cho rằng ta sẽ tùy tiện nói cho ngươi?
Vô Sắc càng nói càng phẫn nộ, bà ta không ngờ Vân Diệp vô sỉ đến thế, dựa vào uy hoàng gia làm mình không có đường lui.
- Đổi! Ta không lấy không của bà, ta lấy thần quang ra đổi, chúng ta theo đuổi những thứ khác nhau, thần quang với bà vô cùng hữu dụng, nhà ta có một lão già, còn là hoạn quan, vì chiếu thần quang mà trường thọ, ra răng đã rụng cũng mọc ra hai cái, ta lấy thần quang đổi với bà.
Trường Tôn thị nhìn ngọc bài trong tay, lại nhìn Vô Sắc, nghĩ một lúc giao ngọc bài cho Vân Diệp, giữa Vô Sắc và Vân Diệp, bà lựa chọn tin Vân Diệp.
Vân Diệp lắp từng cái ngọc bài vào giá, nói:
- Cho bà thấy bảo bối của Bạch Ngọc Kinh ta, thấy thần quang xong, bà sẽ biết lần trao đổi này đáng giá.
Vô Sắc đang nghi hoặc nhìn Vân Diệp thì thình lình một luồng ánh sáng chiếu Huệ Phượng các u tối thành sáng như ban ngày, mấy tấm ngọc bài phát ánh sáng như mặt trời, làm bà ta thất thố, bò tới dùng đại lễ khấu bái.
Trường Tôn thị không giấu được vẻ tiếc nuối, đó là thần quang có thể trường sinh! Tên bại gia tử này chẳng suy nghĩ gì đã đem ra đổi hải đồ, bà đã tính rồi, chỉ cần Vân Diệp giao dịch xong, ba lập tức thu ngọc bài lại, làm gì có lẽ đó, ai dám đoạt bảo bối của hoàng hậu chứ?
Vào lúc Vô Sắc điên cuồng nhất, Vân Diệp thu ngọc bài trên giá lại, nghịch ngợm giữa ngón tay, dụ hoặc:
- Nơi xa xôi đó không phải một hai người tới được, có lẽ cả đoàn đội cũng không tới được, ta muốn biết các ngươi dùng cách gì tới được nơi đó, lại còn sống quay về, không bị thổ dân ném vào tế đàn à?
Vô Sắc hơi thất vọng nhìn ngọc bài trong tay Vân Diệp, hành lễ với Trường Tôn thị:
- Bần ni chỉ có cái cải vỏ thối này có thể mặc người người xử lý, sinh tử không dao động được bần ni, ẩn thân du tẩu ở nhân gian nhưu gió mát phất qua mặt đất, thế nhưng mặt đất này là của hoàng gia, đó là lỗi của chúng tôi, xin nương nương lượng thứ.
Trường Tôn thị lắc đầu:
- Đại Đường không phải thiên hạ không cho phép người ta lên tiếng, chợ Trường An vô số kẻ chất vấn quân vương, có ai vì lời nói mà bị hạch tội chưa? Ẩn thân giấu mình như thế là vì sao? Chẳng lẽ Đại Đường lại không chứa nổi một học phái mới sao?
- Bản cung từ nhỏ đi học tới giờ, chỉ học chính đại quang minh, đại sư học vấn tinh thâm, phật pháp vô biên mới được hoàng gia mời làm chủ trì Cảm Nghiệp tự. Xin đại sư dùng Phật pháp cao thâm vỗ về những phi tần và cung nhân rời cung này, để được giải thoát. Nhưng đại sư lập thân bất chính, làm sao quản thúc hơn nghìn tu sĩ này?
Vô Sắc chắp tay:
- Nguyên nhân trong đó không thể nói ra ngoài, nương nương là quý nhân, không nên hỏi thì hơn.
Nói xong câu này, Vô Sắc cúi đầu tụng kinh, không nói thêm nữa.
Vân Diệp thở dài nói với Trường Tôn thị:
- Bọn họ đúng là có nỗi khổ không thể nói ra, Điền Tương Tử là con rết trăm chân chết vẫn còn ngo ngoe, năm xưa ông ta bị vây ngoài thiên môn gào thét mà không vào được, cuối cùng thân tử đạo tiêu. Các ngươi là đệ tử của Điền Tương Tử, ta không ngờ các ngươi lại vượt qua được băng nguyên tới vùng đất khác, đi mấy vạn dặm tới Thái Dương thần quốc.
- Ý chí kiên cường đó làm Vân Diệp khâm phục vô cùng, ta không biết chuyến thám hiểm này của các ngươi chết bao người, nhưng ta tin, đoạn đường đó đẫm máu.
- Vô Sắc, ta sở dĩ mời nương nương tới đây, không phải để diệt từ các ngươi, mà muốn đem câu chuyện truyền kỳ của các ngươi qua tay nương nương, tuyên cáo cho thiên hạ.
- Nay thiên hạ thanh bình, chúng ta không cần hành hiệp nữa, làm tấm gương cho thiên hạ hẳn không thành vấn đề chứ?
- Hành trình đó có thể nói là đại trí đại dũng, nếu có thể đem điều mắt thấy tai nghe cho thiên hạ biết, sẽ thành người sánh với tiên triết thượng cổ. Điền Tương Tử tự cho rằng tội nghiệt nặng nề, thấy thiên môn mà không vào được là sự trừng phạt lớn nhất của ông ta, đại sư cớ gì phải giữ rịt lấy cái quy củ cũ kỹ đó, chẳng lẽ cũng muốn bước theo vết xe đổ của Điền Tương Tử sao?
Mặt Vô Sắc thoáng co giật, xen vào:
- Chẳng lẽ Bạch Ngọc Kinh ngươi có thể triệt để mở rộng lòng mình với người đời sao? Tân Mỵ Nhân, Hồ Mỵ Tử, nghìn năm quanh quẩn nhân gian, chẳng lẽ giờ ngộ ra, thành phật thành thánh rồi?
Trường Tôn thị vươn cổ nhìn Tiểu Vũ, bà ta căn bản không quan tâm Vân Diệp là người thế nào, từ khi Vân Diệp không chịu gả Tiểu Vũ vào hoàng gia, bà ta liền cho rằng Tiểu Vũ chính là Hồ Mỵ Tử trong truyền thuyết, giờ nhìn kỹ lại Tiểu Vũ, chỉ thấy nàng dáng người tha thướt, ánh mắt sóng sánh, thoáng đưa mắt mà mỵ hoặc vô tận, khuôn mặt như tiên tử trong tranh, bất xác nhận nhận mười phần Tiểu Vũ là Hồ Mỵ Tử.