Đường Chuyên

Chương 1353: Lặn xuống nước

Người ở chỗ phồn hoa thì hướng về nơi bình đạm, mà người ở nơi bình đạm thì nằm mơ cũng muốn chen chân vào chốn phồn hoa, đó là chuyện thường tình của con người thôi, Vân Diệp cũng như thế.

Lý Nhị và Trường Tôn thị sau khi thảo luận, cố chấp cho rằng Vân Diệp lên cơn điên, y nổi giận không hề có lý do nào, chắc y sống yên lành quá nhiều, cần phải cảnh cáo.

Nguyên Tiêu dần lui đi, mọi thứ đi vào quỹ đạo bình thường, ít nhất không ai nhắc tới quân tây chinh nữa, chức vị của Vân Diệp không giảm, tấu chương cáo lão của Đỗ Như Hối bị trả về, nên ông ta vẫn là binh bộ thượng thư, Vân Diệp cũng là binh bộ thượng thư, thế nhưng chủ trì binh bộ là hữu thị lang Đỗ Chính Luân.

Đại tướng quân Lý Tịnh cũng đã về, trải qua quy trình giống Vân Diệp, sau đó ông ta cũng đeo chức hàm binh bộ thượng thư. Cùng đeo chức hàm này còn có Trương Kiệm, Khế Bật, Ngưu Tiến Đạt cùng Trình Giảo Kim đang đắc thắng trở về, thế là binh bộ thừa thãi thượng thư.

Bất kỳ cái gì thừa thãi đều không đáng giá, như khoai tây, mới đầu Lý Nhị hận không thể dùng lọ vàng cất đi, giờ nhiều người dùng khoai tây nuôi lợn.

Hiện cả đống binh bộ thượng thư rồi, đó là Lý Nhị tuyên bố thẳng với Vân Diệp, ông ta có rất nhiều thượng thư, không phải chỉ có mình y.

Thiếu niên đắc chí luôn ngông cuồng, giống như Hoắc Khữ Bệnh giết con Lý Quảng, giống Hầu Quân Tập, đều là một loại người. Bị phồn hoa trước mặt làm lạc lối, không biết được vị trí của mình trên đời.

Vân Diệp không lạc lối, y chỉ mất hứng thú ứng phó với sự giả dối trên triều, bỏ mặt nạ bao năm đi, liền biến thành dị loại trên triều, chó chê gà ghét.

Lời lớn lối là không thể chấp nhận, nhất là đoạn nói với Trương Hành Thành trước mặt bao người, trở mặt với không chỉ một ông ta.

Vân Diệp không thể làm đối tượng lợi dụng nữa, mọi người liền tự giác né tránh, quan lại vốn là đoàn thể hoàn chỉnh, Vân gia muốn nhảy ra ngoài thì đừng trách người ta xa lánh.

Khi đó ở trên triều đường bất kể Vân Diệp phản kích hay nhẫn nhịn thì đều là phản ứng bình thường, không ai bận tâm tới kết cục của Trương Hành Thành, dù bị người ta giết chết, mọi người cũng chỉ cười cho qua chuyện, đấu đá như vậy là quá bình thường, làm mọi người thực sự quan tâm là những lời thực lòng khi đó của Vân Diệp.

Quan viên ai chẳng đeo đống mặt nạ biểu diễn trên triều đường, ngươi dụ dỗ lão bà của ta, ta lừa gạt muội muội của ngươi, đột nhiên có một người bỏ mặt nạ xuống không chơi nữa, kết cục duy nhất của người này là bị loại bỏ khỏi cuộc chơi.

Lý Cương cười không ngồi dậy nổi, nếu không phải Tiểu Vũ ra sức vuốt lưng cho ông ta, nói không chừng ông ta chết vì cười.

- Ta đã nói tên tiểu tử đó chẳng đóng kịch được bao lâu đâu mà, giết người không nổi, hại người không xong, ở ngoài lợi hại có ích chó gì, về nhà chẳng phải bị người ta rỉa rói, bản tính y lại kiêu ngạo, cứ về thư viện dạy học là tốt nhất.

- Tiên sinh, sư phụ học sinh không bộp chộp như vậy đâu, bên trong nhất định có thâm ý, một đại tướng quân công tích cái thế bị làm nhục như thế, dù nói vài lời thực lòng đâu có sao. Tiên sinh nói đúng, ở cùng với một đám lừa gạt đương nhiên làm người ta kìn nén tới phát điên, chẳng bằng làm thế cho thống khoái.

Lý Cương vẫn cứ cười:

- Nha đầu, chuyện không đơn giản như vậy đâu, từ xưa tới nay mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh sẽ không có kết cục tốt, kỳ thực câu không phải đồng loại ắt phải loại trừ đúng hơn, chuyện như thế chưa bao giờ dứt, sư phụ ngươi bằng vào cái gì mà là ngoại lệ.

 

- Vì sư phụ học sinh là người thông minh nhất trên đời.

Tiểu Vũ nói chắc nịch:

- Ngươi chắc chứ?

Lý Cương hiện rất thích đấu khẩu với tiểu nhi nữ:

- Rất chắc chắn, sư phụ học sinh chưa bao giờ làm chuyện ngốc nghếch, trừ lần uống say nhầm Linh Đang di nương là sư nương ra chưa bao giờ có.

Lý Cương cười khà khà, lấy chân đá gấu mèo, xe đi chầm chậm tới chỗ không người mới nói:

- Sư phụ ngươi đúng là con hồ ly, chuyến này e lừa được hết người trong thiên hạ, không phục không được, như vậy Vân gia mới có thể thực sự thành gia tộc có thể tiếp tục truyền thừa.

- Thân là tướng môn, đúng là không thích hợp có qua lại quá nhiều với quan viên khác, ngươi nhìn Đoàn gia là biết, hai đời nắm Huyền Giáp quân, nhưng chưa bao giờ có liên quan gì tới môn phiệt khác, dù gả khuê nữ cũng là gả trong quân. Ai cũng nói sư phụ ngươi thiên hạ vô địch, Lý Tịnh phong phạm danh tướng, Trình Giảo Kim dũng mãnh bền gan, nhưng Đoàn gia thì sao? Hình như đại bộ phận quên mất rồi, quên cả sự tồn tại của Huyền Giáp quân.

- Nha đầu, cá mập lặn dưới nước mới là cá mập lớn, hiện sư phụ ngươi cũng định lặn xuống, có lẽ tới khi tân hoàng đăng cơ mới ngoi đầu lên.

- Tàn nhẫn với người khác có là gì, tàn nhẫn với bản thân mới thực sự đáng nể, sư phụ ngươi chuyến này triệt để đem bản thân chôn đi rồi, người có nhãn quang như vậy không nhiều.

Tiểu Vũ cười tươi như hoa cọ đầu vào cái trán đầy nếp nhăn của ông già, xua gấu mèo đi về mê lâm, hôm nay là ngày phân tộc độc trùng, nàng thích nhất là rết chao mỡ, đúng là ăn mãi không ngán.

Già trẻ Vân gia toàn bộ tới Ngọc Sơn bắt thỏ, đây là một hoạt động dã ngoại thú vị, trừ Tân Nguyệt không thích lắm ra thì những người khác mê hoạt động này lâu rồi.

Tóc mái của Tiểu Miêu thành búi tóc phụ nhân, khoác một cái áo choàng đỏ cưỡi chiến mã phi nước đại trong sơn cốc, người khác thì bẫy thỏ, chỉ nàng cưỡi ngựa đuổi thỏ, chỉ cần thỏ xuất hiện trong tầm mắt của nàng là hoàn toàn không có cơ hội bỏ chạy.

Trên vai Vân Diệp là một con dương ưng lớn, đè cho y không đứng thẳng lên nổi, đó là một trong hai con dương ưng kiếm từ núi Côn Lôn, bốn mươi cân đè hết lên vai, đuổi cũng không đi.

Dương ưng không bắt thỏ, với nó mà nói thì thỏ quá bé. Con dương ưng trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra tiếng kêu dài, con đứng nghỉ trên vai Vân Diệp dẫm vai y vọt lên mới giang cái cánh lớn quạt gió, tức thì cuồng phong ầm ầm, Vân Diệp thiếu chút nữa ngã khỏi lưng Vượng Tài, hai huynh đệ vội vàng chạy đi.

Chẳng tới hậu sơn Ngọc Sơn, nơi đó cơ quan trùng trùng, ma mới biết sẽ gặp phải cái gì trong núi, Lý Thái dẫn người đào bới ở hậu sơn mười mấy ngày, chỉ thấy người đi vào, rất ít thấy người đi ra, cũng chưa bao giờ thuê bách tính huyện Lam Điền, hiện bách tính ở đây đều biết nơi đó không thể tùy tiện đi vào, vào là không có cơ hội đi ra, trẻ chăn dê mất tích không phải chỉ một hai đứa nữa.

Một con dê từ trên trời rơi xuống trước mặt Vân Diệp, hai con dương ưng bay vòng vòng quanh y tựa hồ khoe công.

Vân Diệp không ăn thịt dê nát bét, thế là hai con dương ưng hạ xuống, rỉa từng miếng một.

Cổ ngựa của Tiểu Miêu treo đầy gà rừng thỏ hoang, cổ ngựa của Na Nhật Mộ cũng treo mấy con gà rèng, chỉ ngựa của Linh Đang không có gì, còn về Tân Nguyệt, nàng không bao giờ cưỡi ngựa.

- Thọ Nhi dẫn đám đệ muội qua bên kia núi rồi, phu quân quản chúng đi chứ, nghe nói bên ấy có sói.

- Không sao, võ công của Thọ Nhi và Mộ Nhi đối phó với mấy con sói không khó. Vô Thiệt chẳng phải tới nhà gỗ bên đó sao? Tám phần là bọn nhỏ đi thăm ông ấy rồi.

Lúc này Vân Diệp hoàn toàn có sự bực dọc, toàn thân trên dưới đầy sinh khí, nhẹ nhõm như muốn bay lên.