Lộc Đông Tán nhìn thấy người Đường lại chôn thuốc nổ dưới đất, con đường dùng hơn nghìn tính mạng dũng sĩ mới mở ra được đã khôi phục bộ dạng ban đầu.
Trì hoãn, chỉ cần mùa đông tới, mình sẽ giành chiến thắng cuối cùng, về điểm này Vân Diệp cực kỳ tự tin.
Trải qua cuộc chiến này, phương thức chiến tranh của Đại Đường sẽ có biến hóa lớn, trở nên nhanh hơn, gọn gàng hơn, hiệu quả hơn, mưu lược của tướng quân không còn là yếu tốt hàng đầu, chỉ cần có một đám mạc liêu hợp cách, vũ khí trong tay mới là nhân tố quyết định thắng bại.
Cuộc chiến chỉ tiến hành một ngày, tới ngày thứ hai tất cả mọi người cứ như đã quên mình đang đánh trận, thành lạc đà vẫn tiếp tục quy luật của mình, người Đột Quyết ngoài giám sát chặt chẽ Vân Diệp thì bận rộn chỉnh đốn quân đội, Đột Thi đem toàn bộ nhân thủ gom lại vào nhau, tạo thành thứ quân đội hỗn tạp quái đản.
Người Thổ Phồn rất ngoan cường, luôn phái nhóm nhỏ kỵ binh vượt qua hào, dựa theo kết quả quan sát ban ngày, muốn tìm được con đường khả thi.
Vân Diệp dựng hơn trăm bảo lũy quanh thành lạc đà, bên trong có năm binh sĩ cố thủ, chỉ cần phát hiện kỵ binh Thổ Phồn, là lập tức dùng nỏ tám trâu công kích.
Va chạm cấp độ thấp một thời gian, ai nấy đều có thương vong, Lộc Đông Tán không làm chuyện thăm dò vô vị này nữa, toàn bộ chiến trường trở nên yên tĩnh.
Trận mưa lớn đêm qua đã rửa hết cái nóng nực ở Trường An, sáng sớm Tân Nguyệt mang mũ rèm che đi trước, theo sau là một đội phụ nhân, men theo đường mòn lên tòa miếu nhỏ ở hậu sơn.
Huyền Trang tu hành tránh nóng ở tòa miếu chẳng hề bắt mắt này, Tân Nguyệt và các phụ nhân trải chiếu ngoài miếu, mỗi người trang nghiêm thành kính lớn tiếng tụng kinh theo tiếng kinh trong miếu.
- Già, thị nhân tắc vu nhất thiết không pháp khởi phi không phân biệt, tắc vu phi vật nhi sanh vật tưởng. Hà vị vi vật? Vị dĩ bồ đề. Nhược dĩ bồ đề vi kỳ vật giả, bỉ bỉ chúng sanh do ngã tưởng cố • • • • • •
Đợi kinh đọc hết, một giọng nói rành mạch trong miếu truyền ra:
- Vân Tân thị, lòng ngươi không tĩnh, niệm Phật không thể làm ngươi an tường. Muốn giảm u uấn dồn nén chỉ có thể dẫn dắt, không thể ngăn cản, nếu không sẽ như đun dầu trên lửa lớn, sẽ có ngày hủy diệt ngươi, đi đi, mai đừng tới nữa.
Tân Nguyệt cung kính bái tạ Huyền Trang về Vân gia, bỏ mũ đi hỏi Tiểu Nha sắp thành thân:
- Huyền trang đại sư làm sao thế? Hẹn trước dịch xong Đại Bảo Tích Kinh sẽ do Vân gia niệm lần đầu, vô duyên vô cớ cắt bỏ cơ duyên của Vân gia là sao?
Tiểu Nha gãi đầu:
- Chuyện dơ bẩn như thế, đại tẩu bảo một khuê nữ như muội làm sao nói ra được.
- Nói năng lung tung, Huyền Trang đại sư là cao tăng có tiếng, sao lại để chuyện bất nhã xảy ra?
Tâm tư của Tân Nguyệt chẳng ở chuyện này, chỉ kiếm cớ nói chuyện thôi, thấy hoa văn đốm lửa trên trán Tiểu Nha đã mờ, liền lấy bút chu sa vẽ lại.
- Tẩu tẩu, muổi nói tẩu không được mắng nhé, chuyện không phải do Huyền Trang đại sư, mà do đệ tử Biện Cơ của ông ta, nghe nói Biện Cơ lấy nhục thân cung phụng nữ bồ tan thiên hạ, nhất là hắn có dính líu tới ba vị công chúa, làm hoàng gia hổ thẹn. Lần này nương nương mạnh tanh, Biện Cơ bị vứt xác ra đường, ba công chúa Đơn Dương, Hoài Ninh, Trường Sa bị đưa vào chùa Cảm Nghiệp xuất gia, đời này không còn hi vọng bước ra nữa.
Tân Nguyệt nhíu mày:
- Tăng nhân sao lại đi cuốn vào vũng bùn hoàng gia, không ở trong chùa tụng kinh, đi quyến rũ công chúa, chẳng phải tự tìm cái chết sao?
- Không phải, tên hòa thượng đó nhập ma rồi, hắn nói thân thể mình là đạo tràng, phàm là người gần thân thể mình dù là nam hay nữ đều có phúc báo... Nghe buồn nôn lắm, chẳng biết là tin đồn hay vốn thật là thế.
Người trong nhà đều cố gắng tránh chủ đề liên quan tới hầu gia, bây giờ có đề tài ầm ĩ như thế tất nhiên là nói cho thống khoái.
Vân Mộ giảu môi đi vào, thỉnh an đại nương và cô cô, còn chưa lên tiếng Tân Nguyệt đã nói:
- Mộ Nhi, chịu thêm thời gian nữa, đợi mẹ và cha con về, con sẽ được ra ngoài.
- Con chỉ muốn theo ca ca đi xem mẫu đơn, nghe nói có một cây gọi là ngọc kỳ lân, con luôn thích hội hoa, nhất định không gây họa đâu.
Vân Mộ đảm bảo:
- Tẩu tẩu, cho Tiểu Mộ theo Thọ Nhi đi, không có chuyện gì đâu, đứa bé này thường ngày tính tình cũng yên tĩnh, đi xem mẫu đơn mà thôi, đừng làm khó chúng, nhà ta còn chưa tới mức này.
Tân Nguyệt gật đầu đồng ý, thấy Vân Mộ cao hứng chạy đi mới nói:
- Đương nhiên là không tới mức đó, ca ca muội không có nhà, chàng giao nhà cho ta, ta phải trông coi cho tốt, bọn chúng không xuất hiện trước mặt là lòng tra không yên. Có điều không sao, mấy ngày nữa ca ca muội về là ổn.
Tân Nguyệt suốt ngày treo câu mấy ngày nữa trở về bên miệng, nàng biết hiện trượng phu bị mấy chục vạn quân địch bao vây, không chừng khi mình nói câu này đang khổ chiến, Quách Hiếu Khác võ công cao như thế mà còn toàn quân bị diệt, trình độ trượng phu ra sao, Tân Nguyệt quá hiểu.
Đêm qua gặp ác mộng, nàng không kể với ai cả, đêm qua trượng phu toàn thân máu me tới tìm mình, người thủng lỗ chỗ, vẫn cười với mình, nói về rồi, chỉ là người thủng mấy cái lỗ, muốn mình khâu cho...
Vân gia hiện giờ vững vàng, dù là công việc bên ngoài hay là bên trong đều ai làm việc nấy, cả Vân gia to lớn không cần gia chủ an bài vẫn vận chuyển tự nhiên.
Đại gia tộc phải nên như thế, Tân Nguyệt lại phát hiện phu quân không còn nữa, chẳng lẽ đây chính là cái già phải trả? Vân Thọ dần cao lớn trưởng thành, vài năm nữa có thể lèo lái Vân gia rồi, Tân Nguyệt biết phu quân cực ghét quản lý gia sự, nếu như mỗi ngày cho chàng ăn thật no, chẳng phải làm gì nằm ngây ra, chàng sẽ cho rằng đó là cuộc sống đẹp nhất trên đời.
Nghĩ tới đó Tân Nguyệt cổ vũ bản thân:" Không sao đâu, phu quân ta nhất định ca khúc khải hoàn trở về." Liền lập tức lớn tiếng gọi Lão Tiền hôm nay có thể thu tô rồi. Bất kể ra sao cũng phải sống tiếp cho tốt.
Khắp nơi đang trưng binh, tráng niên trong trang đã bị rút sạch, tiếp tục thế này thu hoạch năm nay sẽ thành vấn đề lớn, may là Vân gia trang đất chật người đông, cho dù không có lao lực, dựa vào người già trẻ nhỏ vẫn có thể thu hoạch hoa màu. Trang khác thì đã hoảng lên, nhà Trình Giảo Kim cũng thế, thấy lúa mạch chín rụng xuống đồng mà không biết làm sao.
- Thu hoạch được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sao đánh trận càng ngày càng lớn như thế, khắp nơi cần viện binh, chẳng lẽ người toàn thế giới hợp lại ức hiếp Đại Đường?
Hồng Phất Nữ hừ một tiếng:
- Trình thị, ngươi nói đúng rồi, toàn thế giới đang đánh chúng ta, lão gia nhà ta nói, nếu chúng ta đánh thắng trận này, đoán chừng trong vòng trăm năm không có chiến sự, nếu chúng ta thất bại, cả Đại Đường sẽ có nguy cơ chia năm sẻ bảy. Cho nên hiện giờ không thể quấy nhiễu nam nhân, chuyện ở nhà chúng ta phải tự gánh vác.
- Vân thị, ngươi nghĩ cho tốt phải làm sao mới có thể thu hoa màu vào kho, bớt nhớ nam nhân của ngươi đi, lão gia nhà ta viết thư về nói nam nhân của ngươi đang nằm trong vòng vây ngủ khì đấy, không phải lo cho y.
Đám phụ nhân nhanh chóng đạt thàn hiệp nghị, gia phó các nhà thống nhất phân phối, lương thực nhà bị trưng binh sẽ ưu tiên thu hoạch, mang nguyên tắc nông hộ trước chủ gia sau, các quý phụ đầu quấn khăn tay xách giỏ không ngừng qua lại trong ruộng.