Quách Bình nói với bộ hạ, hiện hắn có ba vết thương, mấy ngày trước nôn ra máu, khi ấy trông có vẻ không đáng ngại lắm, giờ bệnh trạng đã lộ ra, hít một hơi ngực cũng đau dữ dội.
Trên tường thành đất nằm tán loạn khắp nơi, chỗ để chân cũng chẳng có, từ khi lên tường thành, Bách Bình chưa xuống lần nào, giáo úy Trần Sồ đã xuống nghỉ ngơi, nhưng không gọi mình, rõ ràng tên này đang giở trò.
" Có lẽ mình chết sẽ thoải mái hơn!" Quách Bình bi ai nghĩ.
Trên tường thành luôn có tiếng nổ, đó là bụng thi thể phơi nắng nổ, ruồi nhặng bay tới, nhìn tân binh nôn ọe, Quách Bình thàn nhiên cầm bình nước lên uống.
- Mười một ngày nữa thôi viện quân sẽ tới.
Quách Bình lại lần nữa nói:
Vai trái đau vô cùng, nhân lúc người Đột Quyết lui về, Quách Bình lắp những mũi nỏ dự bị cuối cùng, sáng nay người Đột Quyết tấn công quá dữ dội, hơn nữa nhìn cái thế này buổi trưa cũng không định nghỉ, ba ngày trước kỵ binh đã tổn thất hết, bọn họ mang theo túi dầu đồng quy vu tận với xe công thành của người Đột Quyết.
Không biết hiện giờ cha có hối hận không, trước kia Vân hầu nhiều lần yêu cầu ông quay lại phòng thủ Vu Điền, đừng tới Quy Tư, nơi này cách Cao Xương quá xa, đường xá khó đi, nên hiện giờ rơi vào tình cảnh này.
Đoán chừng là không, con người ông ta căn bản không biết hối hận là gì, đại trượng phu chết là cùng, có gì đáng sợ! Đó là câu ông thường nói.
Quách Bình nghĩ tới đó lòng thoải mái hơn, đại ca chiến tử rồi, mình cũng sắp chiến tử rồi, còn lại một ông già cô đơn cứ ôm niềm tin của mình già đi cùng trạch viện giờ Trường An.
Ông ta luôn chậm hơn người ta một bước, nếu mới đầu đột vây, Quách Bình cho rằng có tám phần thành công, tướng sĩ ít nhất bảo toàn được một nửa, đợi khi ông ta ý thức được tình hình không ổn muốn đột vây thì muộn, ba nghìn kỵ binh tiêu hao lãng phí trong chiến trận dày đặc của người Đột Quyết.
Mưa tên của người Đột Quyết lại trúc xuống, rơi phầm phập lên thuẫn.
Thành Quy Tư hiện giờ rất dễ leo, chỉ cần dẫm lên thi thể dính nhớp là hai tay có thể báo vào tường thành, kẻ cường tráng hơn một chút thậm chí có thể nhảy lên. Mõm lợn của Quách Bình không còn nữa, hắn đã quá quen mùi xác thối ở đây, dù ngồi tại chỗ ăn cơm cũng chẳng thành vấn đề.
Một mũi lao bay tới, Quách Bình dùng thuẫn tròn trên cánh tay đánh bay, kỵ binh của địch đang ở gần, nhìn ba thủ hạ bị mũi lao đâm xuyên, Quách Bình lấy ra một ống trúc to như cánh tay, châm dây dẫn cháy ném ra ngoài tường, tiếng nổ lên vang lên theo đó là tiếng kêu thảm, sắt trong ống đồng bắn vào mắt hoặc mặt là nỗi đau con người không chịu được.
Tường thành mặt trái bị công phá rồi, Quách Bình kệ, nơi đó ắt có người bù vào, chém chết một tên địch mặt be bét máu, quay đầu lại, con mẹ nó, không ai lấp vào chỗ đó, đã có ba tên địch leo lên.
Chửi một câu, Quách Bình dùng nỏ tay bắn liền ba phát, hai cái có hiệu quả, cái thứ ba bị đánh bay, Quách Bình rống lên xông tới, đối thủ cực mạnh, vung đao chặn lại, đá một phát vào bụng hắn.
Trong ba huynh đệ thì võ công hắn kém nhất, hắn luôn cho rằng đầu óc linh hoạt có thể bù đắp được, nhưng một đá của tên địch hoàn toàn đánh tan sức chiến đấu của hắn, ôm bụng co quắp ở góc tường, thở không nổi, chắc gãy một cái xương sườn rồi.
Lần đầu hắn bất mãn về võ công của bản thân, trường đao địch chém xuống, Quách Bình miễn cưỡng lăn sáng bên, đao chém xuống đất gãy rồi, tên địch cao lớn nâng hắn lên, khi chuẩn bị ném Quách Bình xuống dưới thành thì hắn mò được một cái sợi dây sắt, nhanh chóng quấn vào cổ tráng hán, đây là lưới cản địch có móc ngược.
Địch buông tay, Quách Bình lại ngã xuống, máu phụt ra.
- Giết hắn!
Quách Bình dốc hết sức rống lên, bốn tên thủ hạ còn lại lấy trường mâu đâm vào tên tráng hán, đẩy xuống thành.
- Quách Hiếu Khác! Ta tận lực rồi!
Quách Bình ngửa mặt lên trời rống:
- Kiếp sau ta không làm con ông nữa.
Lửa giận dồn nén trong lòng bao ngày cuối cùng cũng bùng phát, nước mắt chảy áo ào, bốn người làm sao thủ được tường thành rộng hai trăm bước, không còn quân dự bị, chứng tỏ thành sắp bị công phá...
Quách Bình nằm rất lâu không thấy địch kéo tới, quay đầu nhìn quanh mới thấy bốn tên thủ hạ đang reo hò, tai ù ù, nghe không rõ.
Bò lên tường thành nhìn xuống, chỉ thấy một đại đội kỵ binh Đại Đường đang tả xung hữu đột, tướng quân giáp đen đi đầu dũng mãnh tuyệt luân, cây mã sóc múa vù vù, khi mã sóc xuyên hai tên địch, hắn ném mã sóc đi. Chiến mã cao hơn cả cột gỗ ngăn ngựa, khi ngựa còn bay trên không, hành đao trong tay đã cháy bay đột một kẻ địch.
- Con mẹ nó, ai mà dũng mãnh như thế?
Quách Bình đang lẩm bẩm thì Trần Sồ cũng mò tới bên cạnh hắn nhìn xuống, tên này cũng chẳng khá khẩm hơn, mũ trụ không còn, khuôn mặt tuấn tú có vết thương ghê rợn, nhìn thấy rả răng.
Quách Bình phát hiện ra kỵ binh kia khác với kỵ binh kia khác với kỵ binh An Tây, trang bị của họ toàn bộ là nỏ, tựa hồ bắn mãi không hết, nhìn kỹ hơn càng ghen tị, đám khốn kiếp này mỗi người có ba nỏ, hai lớn một nhỏ, chỉ khi bắn hết tên mới rút đao tác chiến:
- Mẹ nó quân An Tây đúng là con tiểu thiếp
Thực ra hắn lại sai rồi, bắn hết tên bọn họ không rút đao, mà lấy cục sắt to như nắm đấm, châm lửa sau đó ném đi, tiếng nổ lớn vang lên, thứ chắn đường họ bị nổ tan xác.
- Quân An Tây là con của nha hoàn.
Quách Bình nằm vật ra đất giơ ngón giữa lên với trời cao:
Tốc độ của Trình Xử Mặc rất nhanh, năm nghìn tinh binh dùng nỏ, thuốc nổ m ở đường, cùng tiếng nổ đinh tai nhức óc, chiến mã Đột Quyết kinh hoàng hí lớn bỏ chạy, căn bản không nghe chủ nhân khống chế, hắn cứ nhắm vào chỗ quân trận đã hỗn loạn của người Đột Quyết mà xung phong.
- Chỉ cần cho ta ba nghìn tinh kỵ, ta có thể xuyên thủng trận địa địch.
Quách Bình hậm hực đấm vào tường thành, quên chuyện vừa rồi mình còn chờ chết.
Trần Sồ chỉ lên không ú ớ kêu cái gì đó, Quách Bình ngẩng đầu lên nhìn liền sững sờ, cả một đội khí cầu đang bay về phía thành, dưới treo một cái rương gỗ cực lớn.
Lúc này không chỉ Quách Bình nhìn thấy, người Đột Quyết cũng thấy cảnh tượng làm người ta kinh hoàng này. Trình Xử Mặc thấy khí cầu đã bay vào thành liền cười lớn dẫn bộ hạ đột vây phía đông, mục đích quấy nhiễu đã thành, không cần đánh nữa.
Tiếng tù và lần nữa vang lên, doanh trại phía đông của địch mù mịt bụi đất, năm nghìn kỵ binh đợi bên ngoài bắt đầu tấn công tiếp ứng cho Trình Xử Mặc.
- Thế đã đi rồi?
Quách Bình nhìn quân Trình Xử Mặc bị người Đột Quyết truy đuổi chạy khỏi chiến trường, không tin vào mắt mình.
Trần Sồ cũng rất thất vọng, há miệng gọi Trình Xử Mặc ở xa, nhưng chỉ phát ra những tiếng không rõ ràng.
Khí cầu không dừng lại, sau khi giảm độ cao, ném đống rương gỗ xuống rồi theo gió bay đi.
- Con bà nó, đúng là không thể tin ai được, viện quân chó má gì bọn chúng.
Chút hi vọng vừa dâng lên của Quách Bình dần tắt đi, hơn một tháng chống cự, sức chiến đấu của quân An Tây đã bị vắt kiệt rồi.
Người Đột Quyết dưới thành đang chỉnh đốn doanh trại, phía đông mơ hồ có tiếng nổ truyền tới, kỵ binh Đại Đường bị người Đột Quyết giữ lấy rồi.
Một cái rương rơi cách tường thành không xa, Quách Bình sai bốn tên thủ hạ mở ra, khuôn mặt xám xịt tức thì sáng lên, không chỉ có nỏ tám trâu, là loại trên mũi tên còn có túi thuốc nổ, rút một mũi tên ra, chỉ thấy trên ghi tiêu cự cao ba phân, khoảng cách năm trăm mét.
Lại mở một túi bông, bên trong là hai mươi bốn viên đạn thuôc nổ, lúc này không cần khách khí, Quách Bình liền một hơi đeo bên hông mười cái.
Trần Sồ tìm ra một cái túi đó, lấy kim xuyên sẵn chỉ trong đó ngâm vào cồn khử trùng, sau đó tự khâu cái miệng thứ hai của mình lại.