- Nếu mẹ ta chịu nghe ta nói thì khí cầu bay lên lâu rồi, nói không chừng đã rơi xuống, vận mệnh con dê kia là cát hay hung cũng đã phán quyết xong. Giờ ta chỉ biết vì sao khoai tây nhà ngươi có hương vị khác, nếu ngươi không chịu nói, vậy đi giúp mẹ ta làm khí cầu bay lên, tiếp tục thế này ta thổ huyết thân vong mất.
Vân Diệp chả dại, phụ nữ tuổi mãn kinh vô cùng đáng sợ, nếu còn khoác thêm thân phận hoàng hậu nữa thì đủ đạt tới hiệu quả người sống chớ tới gần.
Có kẻ không sợ, Vân Thọ nhét cái bát trong tay cho Lý Thái, chạy tới bên Trường Tôn thị thì thầm, rất thần kỳ, Trường Tôn thị đùng đùng nổi giận đi tới giật cái bát trong tay Lý Thái ném đi, sau đó bẹo má Vân Thọ, nói với nó:
- Trên đời này luôn có kẻ lòng lang dạ sói, may là cháu ngoan nghĩ cho nãi nãi, không uổng công nãi nãi thương cháu.
Lòng lang dạ sói tất nhiên là Vân Diệp và Lý Thái, cả hai vội khom lưng thụ giáo, Vân Thọ được Trường Tôn thị kéo vào hoa viên, lớn tiếng Na Mộ Nhật di nương và Hi Mạt Đế Á a di vứt bớt bao cát thừa đi.
Thế là khí cầu liền bay lên, tất cả phụ nhân hân hoan cổ vũ, nhảy nhót tiễn khí cầu bay lên. Chỉ là khi Trường Tôn thị nhìn thấy con dê vẫn còn trói ở cây hoa, mắt hơi thừ ra một chút, có điều nhanh chóng vui vẻ, cùng lắm chế tạo quả khí cầu khác, chẳng hề gì.
Mặc dù khí cầu làm chết ba tinh anh, nhưng con cháu huân quý muốn lên khí cầu vẫn không dứt, lần này là dũng sĩ của Trường Tôn gia, vì khí cầu là kiệt tác của hoàng hậu muội muội của mình, bất kể xuất phát từ loại tình cảm nào, Trường Tôn Vô Kỵ đều không muốn công lao này bị người khác cướp mất, dù có chết cũng phải do người Trường Tôn gia chết, như thế hoàng hậu muội muội mới không bị lên án.
Thành công, hoàng hậu nương nương công đức vô lượng, thất bại, hoàng hậu nương nương đức phủ chúng sinh, thà bản thân bi thương chứ không để người khác thống khổ vì mất đi thân nhân.
Khí cầu lại bay lên, mặt đất không có chút gió nào, nhưng thấy may trắng bay vèo vèo, Lý Thái nhắc nhở ba vị biểu huynh đệ của mình, vạn vạn lần không thể vứt hết bao cát đi, tránh bay quá cao xảy ra nguy hiểm.
Khi Trường Tôn Vô Kỵ tới Vân gia trang tử xem khí cầu bay bất mãn hừ một tiếng, cho rằng Lý Thái hẹp hòi, Vân Diệp rất tốt, cổ vũ ba vị dũng sĩ mạnh bạo, tận lực phát huy hết khả năng của khí cầu.
Khí cầu bay rất cao, dây thừng chẳng mấy chốc thả hết, khi khí cầu lơ lửng giữa không trung, Lý Thái phát hiện giây thừng đột nhiên rơi xuống, vừa hét lên thì thấy khí cầu thoát khỏi sự trói buộc tức tốc bay lên, ba tên ngu xuẩn không nghe kiến nghị của mình, cắt thừng bảo hiểm rồi, khí cầu chẳng mấy chốc chui vào tầng mây biến mất....
Trường Tôn thị nhắm mắt lại hỏi nhỏ Vân Diệp:
- Bọn họ còn khả năng sống sót không?
- Đệ tử không biết, trên trời gió rất lớn, chẳng hiểu họ bị thổi đi đâu, hiện là gió đông, muốn tìm thì phải hướng về phía đông đô Lạc Dương.
Vân Diệp lên khí cầu là bị ép buộc, cho nên y hoan nghênh tất cả những người muốn lên khí cầu, chỉ cần không bảo y lên khí cầu thì đều là người tốt, người tốt phải cổ vũ. Lúc này Lộc Đông Tán muốn lên khí cầu, Vân Diệp sẽ quan tâm tặng ông ta áo da gấu giữ ấm, khí cầu cứ bay lên cao một trăm mét là sẽ giảm đi 0.6 độ, đó là tri thức ít ỏi duy nhất của Vân Diệp với không trung.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời, một chấm đen to bằng nắm đấm bay qua khe hở tầng mây, Lý Thái hâm mộ suýt chày nước miếng, hắn thực sự muốn xem trên tầng mây có cái gì?
Vân Thọ cũng mặt đầy khát vọng, kéo ống tay áo phụ thân.
- Con à, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bay lên, nhưng trước đó để người khác bay đã, giống như học vấn chúng ta học được, đều là do tổ tiên tinh tâm lựa chọn, ghi chú kỹ càng, lý giải thấu triệt, chúng ta mới có thể phân biệt học vấn nào có lợi thì giữ lấy, thứ nào có hại vứt đi.
- Ngồi khí cầu cũng thế, cần những người dũng cảm không ngừng thử nghiệm, tổng kết kinh nghiệm, tới khi tất cả sai sót lộ ra, chúng ta mới lên, chỉ cần không chạm vào cấm kỵ là sẽ vô cùng an toàn. Đương nhiên thứ càng mỹ diệu thì phải trả giá càng lớn, đó lày đạo lý không bao giờ thay đổi.
- Thời gian trước có ba tên ngồi khí cầu bị cháy thành than, khi chúng ta đi tham gia tang lễ khóc thảm thế nào thì con cũng thấy rồi, đừng có tùy tiện đi thử thứ mới mẻ, nếu muốn thử hãy để người khác giúp con đạt được mục đích, con không cần tự làm, đó mới là phong cách của nhà ta, con nhớ kỹ lấy.
Vân Thọ gật đầu như gà mổ thóc, nắm chặt tay phụ thân không muốn buông ra, nó và cha cùng đi dự tang lễ nhà Vũ Văn, khi đó tiếng khóc lóc làm nó sợ chết khiếp, nó ghét không khí tuyệt vọng đó.
- Ngươi sẽ sống nghìn tuổi.
Trường Tôn thị nghe Vân Diệp dạy con liền thở dài, kỳ thực y nói cho mình và Lý Thái nghe, quân tử không đứng dưới tường đổ, đó là đạo lý chứng minh từ thời thượng cổ, mình mê muội mới vì chút hư danh để con cháu Trường Tôn gia sinh tử không rõ.
Kỹ sĩ phi nước kiệu trên mặt đất, khí cầu trên không bay vù vù, trên không khí lưu rối loạn, kỵ sĩ dưới đất xoay vòng theo. Con cháu Trường Tôn gia đúng là bất phảm, rõ ràng cực kỳ nguy hiểm, bọn họ vẫn không muốn bỏ sứ mạng, hiện giờ chỉ cần hạ bớt lửa, có lẽ còn có thể dần dần hạ xuống, bọn họ lại như không muốn sống trở về, không ngừng có những chiếc dù nhỏ màu đỏ bị thả xuống, buộc ống trúc kiên cố. Vân Diệp tin đây là chuẩn bị của Trường Tôn gia để lấy được bí mật của tầng mây, giờ Vân Diệp mới hiểu mười mấy đội kỵ sĩ kia của Trường Tôn gia không phải để tìm con cháu nhà mình, mà là tìm ống trúc được ném xuống.
Trong ba người kia có Trường Tôn Huệ từ thư viện Ngọc Sơn ra, hắn là tinh anh Trường Tôn gia, còn trẻ đã nắm thực quyền của Trường Tôn gia ở Triệu châu, nếu chẳng phải thân phận ti tiện, thậm chí hắn sẽ vượt qua Trường Tôn Thịnh, thành người phát ngôn của Trường Tôn gia.
Tầng mây có cái gì? Ai rõ hơn Vân Diệp nữa, y ngồi máy bay rồi, trừ mặt trời ra thì chẳng có gì khác, vì ngắm nhìn mặt trời, Trường Tôn gia trả giá quá lớn như thế có đáng không?
Chắc là đáng, vì Trường Tôn thị lẫn Trường Tôn Vô Kỵ đều rất hài lòng với tin tức trong ống trúc, Lý Thái muốn tới nhìn, bị Trường Tôn thị quát đuổi đi, đây là bí mật của Trường Tôn gia, không phải của Lý gia, nếu có công lao gì cũng phải do Trường Tôn Vô Kỵ đi nhận. Trường Tôn thị gả vào hoàng gia, vốn là người Lý gia rồi, nếu không vì tình cảmTrường Tôn Vô Kỵ không muốn chia sẽ bí mật với muội muội, không được Trường Tôn Vô Kỵ cho phép, bà ta sẽ tuyệt đối không nói cho hoàng đế, đó là quy củ, hoàng đế cũng chẳng hỏi, còn Lý Thái càng không có tư cách.
- Diệp Tử, huynh đệ chúng ta cũng lên trời rồi, nhưng bay quá thấp không thấy thần tiên trên tầng mây, ngươi nói xem nếu chúng ta bay qua tầng mây có gặp được Bắc Hải Long Vương đang rải tuyết không? Là long tử long tôn, ta phải chào hỏi lão tổ tông một tiếng chứ.
- Tuyết hình thành thế nào đã được thư viện nghiên cứu, ngươi quên rồi hay sao? Sao? Người ta không cho ngươi xem tin tức nên bực bội à? Muốn biết tầng mây có cái gì thì hỏi ca ca đây này, ta biết rõ hơn họ nhiều.-
- Người biết sao?
- Đúng, biết rất rõ, không ai biết rõ hơn ta, kể cả ba tên đang bay kia.
- Vậy vì sao ngươi không ngăn cản họ?
- Ta đang lo bệ hạ bắt ta lên trời tra xét động tĩnh của thần linh, lúc này biểu huynh của ngươi nhảy ra, ta ngu gì mà lắm mồm.