Lại là giọng nói ban đầu Vân Diệp nghe được vang lên:
- Mạt Lỵ tỷ tỷ, muội sẽ giữ quy củ, có điều muội thấy hình như hầu gia thích tỷ và Hàm Tiếu tỷ tỷ, hôm đó khi sưởi tay cho hầu gia, muội thấy tay hầu gia bóp ngực tỷ nhé.
- Nói bậy, đó là do hầu gia lạnh không còn tri giác nên run tay, tay biến thành màu tìm rồi còn có cảm giác gì nữa, đừng có nói bừa, có điều ta thấy hầu phủ rất sạch sẽ, ta thấy Na Mộ Nhật di nương lén lấy trâm của phu nhân, còn tưởng nàng ấy sẽ đổ tội lên đầu chúng ta, sợ chết khiếp.
Chẳng biết là Hàm Tiếu hay Mạt Lỵ mắng át đi.
- Không ngờ nàng lại quang minh chính đại gài lên đầu, chạy đi hỏi phu nhân có đẹp không, phu nhân không những không trách tội, còn nhíu mày nói phải đeo sai trân châu, trâm vàng không đẹp, sau đó Na Mộ Nhật di nương chạy về phòng phu nhân đổi, cứ như lấy đồ của mình.
- Buổi trưa ăn cơm là ta còn có hai nha hoàn hầu hạ trong phòng của hầu gia và phu nhân ăn cơm, các ngươi không ngờ đâu, hai nha hoàn đó bê thức ăn lên rồi kéo ta đi, ta còn lo bị phạt, kết quả hầu gia và phu nhân như không nhìn thấy, tự gắp thức ăn. Tiểu nương tử nhỏ nhất được Linh Đang di nương cho ăn.
- Hầu gia không ngừng gắp thức ăn cho lã nãi nãi, Tiểu Nha nương tử và Tiểu Mộ nương tử, phu nhân chiếu cố hầu gia, Na Mộ Nhật di nương chiếu cố hai vị tiểu thiếu gia. Cả nhà lớn nhỏ cùng ăn ở bàn tròn, ở hoàng gia ăn cơm không nói chuyện, nhưng ở hầu phù trò chuyện vui vẻ, Tiểu Nha nương tử lỡ lời còn bị phu nhân đánh hai cái.
- Đây mới là cuộc sống của người một nhà, ta nằm mơ cũng muốn sống như thế, có điều cái bàn đó e không chứa thêm được người khác nữa.
- Hàm Tiểu, bớt mơ mộng đi, đừng nói tỷ tỷ không cảnh cáo ngươi, nhớ kỹ, đây là hầu phủ truyền quốc, là nhà huân quý đếm trên đầu ngón tay, Vân hầu được gọi là người thông minh nhất Đại Đường, dùng chút thủ đoạn nhỏ lung lạc người nhà không phải chuyện khó. Hầu gia muốn sống thư thái trong nhà, chúng ta phải hầu hạ chủ nhân cho thư thái, như vậy mới có cuộc sống tốt đẹp.
Mạt Lỵ có vẻ là ngươi đứng đầuL
- Mau hai rau đi, nhiều ớt một chút, phu nhân nói tiểu thiếu gia thích món này, đừng nói lung tung, làm việc mới là chuyện chính, nương nương đang ở hầu phủ đấy.
Vân Diệp gãi tai, thấy không còn gì để nghe nữa cũng không đi vào, chắp tay tới thư phòng, tâm tình vui sướng, té ra cách ăn cơm thiếu giáo dưỡng của nhà mình lại khiến người khác hâm mộ, chuyện tốt, hiện giờ gò bó một chút, thời gian nữa sẽ ổn. Trong nhà có bốn mỹ nhân, có thể đề cao tốt chất của phó dịch Vân phủ, Vân Cửu và Vân Nhị Thập Nhất là thiếu niên tài tuấn, cần lung lạc, đợi khai xuân chúng về nhà, thấy mỹ nhân tuyệt sắc thế này, nhất định sẽ đánh nhau vỡ đầu tranh giành, như thế sẽ giúp Vân gia vài năm nữa.
Mặt trời chói chang, nhưng lại lạnh khác thường, đám tuyết trắng chết tiệt không giữ được nhiệt lượng, đem ánh sáng mặt trời phản xạ hết lên bầu trời, thêm vào tuyết tan là quá trình hút nhiệt, nên tuyết tan còn lạnh hơn tuyết rơi mấy phần.
Trong dãy Tần Lĩnh thi thoảng truyền ra tiếng tuyết lở, tuyết Ưng Chủy Nhai sáng nay đổ xuống một đống lớn, nhấn chìm đường rồi. Không biết những tín sứ kia có thuận theo dòng sông đem tin tức truyền ra ngoài, rồi đem tin tức bên ngoài truyền về không. Có điều Vân Diệp nghĩ tới Hoàng Hà đóng cứng thì thấy không hiện thực lắm. Bát thủy quấn quanh Trường An nhất định sẽ biến thành bát thủy nhấn chìm Trường An, khi đó Hoàng Hà còn chưa tan băng thì tha hồ náo nhiệt, nhiều tuyết như thế tan thành nước chảy vào ruống, xuân canh đoán chừng biến thành hạ canh.
Tọa trấn binh bộ cần quái gì lo chuyện công bộ và ti nông tự, đại lão của hộ bộ cũng không ngồi yên được, đám đại lão suốt ngày mặc như gấu chó vây quanh đống tuyết tìm lối thoát, tuyết toàn bộ hoàng cung đều chất ở ao Thái Dịch, đoán chừng năm nay ao Thái Dịch không cần dẫn nước vào nữa.
Thừa lúc nghỉ ngơi buổi trưa, Vân Diệp định tới ao sen hoàng cung hái ít đài sen về, buổi chiều không có công vụ, vừa khéo hầm ít sen bồi bổ. Tối qua Trình Xử Mặc bị vây trong tuyết lớn kêu như sói hoang động tình, cùng hắn uống rượu cả đêm, nghe hắn lải nhải cái gì mà nếu không có tuyết thì lúc này hắn đã rời Ngọc Môn quan rồi, hắn tưởng đám Kim Trúc tiên sinh là kỵ binh dưới quyền hắn, có thể ngày đi ba trăm dặm chắc? Nếu hành quân theo quy chế quân đội, thư viện dứt khoát không còn ai trở về, không phải bị giết, mà bị hắn thúc hành quân làm mệt chết.
Thượng thư tỉnh ở hoàng cung, ao sen ở hậu cung, Vân Diệp tuy có lệnh bài vào hậu cung, nhưng đơn độc đi vào rất kỵ húy, vừa vặn Lý Trì ở hậu cung đi ra, không cần khách khí, ấn đầu hắn xoay về phía hậu cung. Tên tiểu vương bát đàn này gần đây ăn của mình không ít tiền, khi cứu tế nạn dân Trường An, hắn khóc lóc nói Tấn Dương cũng bị tuyết phủ, nơi đó đã nghèo lắm rồi, lại gặp thiên tai mấy trăm năm chưa từng có, mùa xuân có khi xuất hiện thảm cảnh cha ăn thịt con, hi vọng tỷ phu giúp đỡ, khóc rất lớn.
Tấn Dương cũng có kho lương, bằng vào cãi gì muốn mình cứu tế, chủ yếu là vì hắn khóc trong hoàng cung quá chói tai, để bịt miệng hắn, đành cho năm vạn đảm lương thô, ngay tối hôm đó hắn lấy đi, đặt chỗ Cao Dương quan hệ tốt nhất với hắn.
Gặp Lý Thừa Càn và Lý Thái mới biết hắn đã khóc trước mặt hai vị ca ca hai lần rồi, lời nói giống nhau, động tác giống nhau. Tên khốn này vươn móng vuốt tới hai tiểu phú bà Cao Dương và Lan Lăng, nghe nói kiếm không ít.
- Tỷ phu, mẫu hậu để ở Ngọc Sơn mà, cha đệ thì huynh không muốn gặp, chẳng lẽ huynh muốn đi ngắm mỹ nữ? Huynh tha cho đệ đi, không được đâu, bị cha đệ phát hiện hai chúng ta sẽ bị đánh gãy chân.
- Ai rảnh đi ngắm mỹ nữ, ta chỉ muốn đi hái sen, kiếm chút hạt sen tươi nấu cháo, hôm qua uống nhiều rượu, tới giờ bụng vẫn trống không.
Lý Trì bấy giờ mới yên lòng, luôn mồm nói ăn chút sen có lợi, có điều lời trong ý ngoài nói vì sao không tới bếp lấy, lại ra ao hái làm gì?
Muốn ra ao hái sen không phải chỉ mình Vân Diệp, còn có một nữ tử áo lam đang cầm dao nhỏ đứng trên băng cắt đài sen, Lý Trì hồ nghi nhìn Vân Diệp, hắn xác định rồi, Vân Diệp lén hẹn hò với nữ nhân của cha hắn, còn tóm hắn theo làm lá chắn.
Vân Diệp thở dài, chuẩn bị đưa Lý Trì quay về, nữ tử kia lại lên tiếng:
- Quỷ độc cước đội khăn tiêu dao, Vân hầu tâm tư mẫn tiệp, thêu dệt người ta cũng thể hiện được văn tài, nay ta chặt đứt hết quỷ một chân, không biết Vân hầu có gì để nói không?
Chết tiệt, lại là Từ Huệ, nữ nhân này không chọc vào nổi, Vân Diệp không nói một lời xoay người đi, Lý Trì mắt đảo tròn, thình lình chạy tới trước mặt Từ Huệ lấy nắm đài sen trong giỏ của nàng rồi chạy mất, còn kéo Vân Diệp chạy theo, ra khỏi hậu cung mới ảo não đưa đài sen cho Vân Diệp:
- Từ Huệ đã thành chiêu nghi rồi, nếu huynh có tâm tư gì không nên thì bỏ cả đi, huynh nợ ta ân tình, giúp huynh lấy đài sen chô nàng đã là đại nghịch bất đạo rồi, đủ trả ân tình năm vạn đảm lương của huynh rồi chứ?
Nói xong chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, bước từng bước rời đi, làm bộ dạng nghĩa sĩ bi tráng, Vân Diệp nhìn mấy cái đài sen khô quắt trong tay, năm vạn đảm lương đổi lấy bốn đài sen? Đài sen này đắt thật đấy, sao hắn có mặt mũi nói ra câu này?
Lý Trì rẽ qua cung điện, liền nấp vào góc tường nhìn trộm Vân Diệp, thấy y không ngừng gãi đầu, bộ dạng lúng túng, tức thì cười lớn, chiêu này về sau còn dùng tiếp được, chép miệng nói:
- Tiếc là không phải thật, nếu thật ta có thể đàng hoàng xin y cứu tế rồi, ả Từ Huệ chết tiệt, không biết ám muội thêm một ít à?