Sáng sớm Vân Diệp vừa mở mắt ra đã thấy Tiểu Nha hai tay chống cằm ngồi ở đầu giường nhìn mình không chớp mắt, biết nàng không nỡ rời nhà, nhưng khuê nữ lớn rồi phải gả đi, chuyện này không cần giải thích gì.
- Không thích Lý Hữu à? Nếu muội thực sự không thích thì ca ca nghĩ cách, chúng ta không gả nữa.
Tiểu Nha lắc đầu:
- Thích hay không cũng thế cả mà thôi, không gả cho Lý Hữu thì phải gả cho người khác, muội không xinh đẹp như Tiểu Vũ, không thông minh bằng Tiểu Vũ, tương lai muốn sống tốt phải gả cho phu quân tốt, Lý Hữu thực ra cũng không quá kém, đối xử với muội cũng tốt, xấu miệng một chút thì muội sửa được, muội chỉ không nỡ rời xa nhà, không nỡ rời ca ca và nãi nãi.
Vân Diệp ngồi dậy vuốt chóp mũi Tiểu Nha:
- Chút tuổi đầu đâu ra nhiều tâm tư quỷ quái như thế, chuẩn bị áo cưới cho tốt, tới ngày ca ca cõng muội ra ngoài cửa.
- Đại ca là người may mắn, mọi người đều nói thế, Nhất Nương tỷ tỷ được ca ca cõng đi, hiện giờ thành thiếu phu nhân quản gia nổi danh ở Trường An, Bùi lão gia còn phải nghe Nhất Nương tỷ tỷ, cả nhà hài hòa. Nhất Nương tỷ tỷ đưa hai tiểu thúc tử một tới thư viện, một tới Quốc tử giám, Bùi lão phu nhân mất sớm, mọi người đều nói là công dạy bảo của Nhất Nương tỷ tỷ.
- Nhuận Nương tỷ tỷ tính tình hơi kém một chút, nhưng trong đám tiểu bối của Tần gia thì Nhị tỷ phu sống thoải mái nhất, dựa vào thế lực trong nhà, vài năm từ giáo úy nho nhỏ thành lục sự tham quân, ai cũng bảo là thanh niên tài tuấn hiếm có.
- Tỷ tỷ của muội thì không cần nói nữa, Đơn Ưng cưng tỷ ấy tới tận trời rồi, hiện giờ tới muội, tất nhiên cũng sẽ sống tốt, muội không lo. Lý Hữu tuy bất tài, nhưng thân phận tôn quý, ca ca nói xem, nếu muội làm vương phi phải chăng cũng cần suốt ngày nghiêm mặt như nương nương?
Tiểu cô nương đang mơ tưởng về cuộc sống tương lai, vì không nhìn rõ con đường phía trước nên lòng mới bất an, muốn dựa vào người thân cận nhất để có được sức mạnh.
- Hừ, Lý Hữu đối xử với muội tốt thì không nói, nếu hắn dám làm nửa chuyện có lỗi với muội, ca ca sẽ đánh gãy chân hắn, khuê nữ của Vân gia đâu dễ ức hiếp.
Tiểu Nha thích nhất ca ca mạnh miệng, biết rõ hiện ca ca không thể tùy tiện đánh gãy chân một thân vương, nhưng nàng vẫn thích nghe, nghe mãi không chán.
Hai huynh muội nô đùa trong sân một hồi, Tiểu Nha áp vào người ca ca nhìn y lấy đánh răng:
- Nhà ta có bàn chải mà, sao lại dùng cành liễu cho hại miệng.
Vân Diệp nhìn xung quanh không có ai, nói nhỏ:
- Nhớ nhé, sau này đừng dùng bàn chải, toàn là lông lợn, đám người trong xưởng lấy lông lợn nhúng qua nước sôi rửa mỡ đi rồi lắm vào cán, khi muội đánh răng chẳng lẽ không có cảm giác có vị da lợn cháy? Tởm khiếp người, tẩu tử của muội phát hiện ra rồi, nhưng không cho nói.
Tiểu Nha nôn khan mấy cái rồi đấm thùm thụp lên lưng ca ca, tính nàng qua loa chưa bao giờ chủ ý tới chuyện nhỏ nhặt, cho dù có vị kỳ quái một chút cũng không để ý, ca ca nói thế là cố ý làm mình buồn nôn.
- Xuống đi, đại khuê nữ sắp xuất giá rồi còn nằm trên lưng ca ca, để người ngoài nhìn thấy sẽ cười cho, không có chút quy củ nào cả, đại hộ phải có bộ dạng của đại hộ, sau này không cho phép như thế nữa.
Nãi nãi tới bắt Tiểu Nha đi học lễ nghi, thấy Tiểu Nha vẫn điên điên khùng khùng như trước, lập tức cảnh cáo:
Vân Diệp nhổ nước xúc miệng đi, nói với nãi nãi:
- Tiểu Nha chỉ có mấy ngày này vui vẻ nữa thôi, nãi nãi để muội ấy nghịch đi, sau này có muốn muội ấy nhịch cũng chẳng nhịch ngợm được nữa.
Chỉ một câu nói làm nãi nãi mắt đỏ hoe, thấy Tiểu Nha rưng rưng nước mắt chực rơi xuống, thở dài bỏ đi, tôn nhi nói đúng, Tiểu Nha một khi gả cho hoàng gia, phải tuân thủ quy củ của hoàng gia, sau này phải sống xa nhất, phải tới Tề Châu Sơn Đông.
Vượng Tài vừa vào nội viện, thấy Tiểu Nha liền xoay người bỏ chạy, bị Tiểu Nha tóm lấy tai, muốn cưỡi nó, làm sao cho nàng cưỡi được, lập tức ngã lăn ra đất giả chết, bất kể Tiểu Nha làm gì cũng không để ý, mắt nhắm tịt lại.
Thẩm thẩm cẩm chỉ tới bảo Tiểu Nha xem phối màu áo cưới, hoa mẫu đơn trên vạt áo to thế nào mới thích hợp mới kéo được Tiểu Nha đi.
Tiểu Nha vừa mới đi, vẻ mặt Vân Diệp lập tức thay đổi, tên Âm Hoằng Trí khốn kiếp đúng là đồ chó không sửa được tính ăn phân, không ngờ đem thê cữu của mình giới thiệu cho Lý Hữu làm điển quân Tề vương phủ, loại hiệp khách đầu đường xó chợ như Tàm Quân Mô, Lương Mãnh Bưu cũng đưa vào Tề vương phủ.
Mình chỉ mới ba năm không ở nhà, nghe nói hiện Lý Hữu suốt ngày tiệc tùng vô độ, trưởng sử Tề vương phủ Tiết Đại Đình khuyên can vô hiệu đã dâng tấu xin hoàng đế cho từ quan, vì ông ta nhìn ra theo Tề vương tuyệt đối không có kết cục tốt.
Về thư phòng, trên bàn có thiếp mời Tề vương phủ gửi tới, hi vọng Vân Diệp tới dự tiệc, vốn không định đi, nhưng giờ xem ra không đi không được.
Ở nhà xử lý quân vụ, tới buổi chiều, Lưu Tiến Bảo nhắc hầu gia phải tới Tề vương phủ rồi, Vân Diệp mới thay y phục, dẫn Cẩu Tử và Nhân Hùng đi, vừa ra cửa thấy Tiểu Miêu mặc trang phục nha hoàn xuất hiện.
Vô Thiệt đưa Tiểu Miêu đi mấy vạn dặm đường, Cẩu Tử lén cho Vân Diệp biết, trong phòng của Vô Thiệt toàn kim ngân tài bảo, nhiều tới không có chỗ để chân, toàn là sản vật do hai sư đồ họ hành hiệp trượng nghĩa. Còn về phần giết người thì Cẩu Tử không nói, Vân Diệp cũng không hỏi, Vô Thiệt vốn định dùng máu tươi rửa ngọn lửa trong người, Vân Diệp không hiểu, trở về chuyên môn hỏi Ly Thạch, Ly Thạch chỉ nói hai chữ:" Huyết lộ".
Vô Thiệt giết người, Tiểu Miêu nhất định là đồng lõa, điều này khỏi phải nói, tiểu cô nương này đáng lẽ đang ở cái tuổi thấy giết thỏ cũng rơi lệ, nhưng bị Vô Thiệt lôi đi Quảng Châu làm đao phủ nửa năm, xem ra được chân truyền rồi, theo lão quái vật như Vô Thiệt sớm muộn cũng biến thành kẻ biến thái, Vân Diệp phát hiện ra, nhà mình không sản xuất được người bình thường.
- Lưu Phương gia gia nói hầu gia đã nổi sát khí, còn nói người như ngài tốt nhất không nên giết người, Tiểu Miêu nợ ân tình hầu gia, không bằng cho Tiểu Miêu cơ hội này đi, báo ân xong Tiểu Miêu không còn vướng víu gì nữa sẽ lưu lạc chân trời góc biển rèn luyện kỹ nghệ.
Tình báo Vân gia thu được đều đưa tới chỗ Lưu Phương, nên tâm tư của Vân Diệp không giấu được lão già này, nhưng Tiểu Miêu đột nhiên nhảy ra muốn thay mình giết đám gian tà bên cạnh Lý Hữu làm y cả kinh.
- Tuổi muội còn nhỏ, đừng tham dự chuyện giết người, ngoan về nhà thuê hoa đi, theo sư phụ luyện vài năm nữa, vả lại ta chưa bao giờ muốn muội báo đáp ân tình. Ta đường đường là hầu gia, muốn giết người không cần đi tìm sát thủ, làm thế là phá hỏng quy củ.
Nói xong Vân Diệp lên xe tới thẳng Tề vương phủ, đám tiểu cô nương bây giờ làm sao thế nhỉ? Tiểu Vũ không thể nắm bắt, Tiểu Nha tựa hồ chẳng bận tâm tới cái gì, giờ lại thêm một tiểu cô nương muốn giết người, còn sống tử tế được nữa không, khuê nữ và nhi tử của mình ngàn vạn lần không thể để chúng ảnh hưởng.
Vân Diệp đi rồi Tiểu Miêu vác một cái bọc nhỏ theo cửa phụ rời Vân gia, Lưu Phương và Vô Thiệt đứng ở cửa tiễn Tiểu Miêu.
- Công phu của con đã cao hơn tên sư huynh không nên thân của con rồi, năm xưa hắn không chịu được khổ, không chịu được mệt, thêm vào thời gian tốt để luyện võ đã qua, con thì khác, người nhận y bát của ta là con, con đừng nghe Vân Diệp nói lung tung, lấy mấy cái đầu kia rồi tự đi xông pha thiên hạ, không có việc gì thì đừng về.