Lúc trở về, Đằng Niệm vẫn nằm ngủ trên sofa. Cao Phi vừa đau lòng lại không còn cách nào phải đi qua đánh thức y. Đằng Niệm mở mắt, ngây người, đến lúc hồi phục lại mới phun ra một câu. “Fuck you!” (là tác giả viết, ko phải tui edit láo!)
Cao Phi bật cười, vỗ vỗ mặt y, chính mình đem nguyên liệu nấu ăn đến phòng bếp.
“Nhưng có thể học”. Cao Phi cười. “Em đi làm việc đi, anh thỉnh giáo Đình Đình”.
Đằng Niệm câm nín hồi lâu mới giơ tay sờ trán, cười cười. “Anh đúng là làm cho em tinh thần phấn khích”.
“Vậy có muốn”. Cao Phi chọn mi, hỏi. “Đến thêm lần nữa?”
“Chờ hai ngày sau, tuỳ anh muốn đến bao nhiêu cũng được”. Đằng Niệm sao có thể sợ hắn, ngược lại còn câu dẫn cười nói.
“………” Cao Phi buông nguyên liệu nấu ăn trong tay, đi ra.
“Anh đi đâu a?” Đằng Niệm thiêu mi hỏi.
“WC”. Cao Phi oán hận nói.
Đằng Niệm hô hố cười, quay trở lại bàn máy tính.
Tuy nói là thế, nhưng hai ngày sau Cao Phi vẫn ép buộc Đằng Niệm phải ngủ một ngày một đêm, cũng hạ quyết tâm trong khoảng thời gian này phải sửa lại thói quen làm việc cường độ cao của y.
Đằng Niệm nhún vai, vờ vô tội. “Đây là cuộc sống của em, từ mấy năm nay đều như vậy. Đã thành thói quen – ”
“Là cuộc sống của em, hay là cuộc sống của chúng ta?” Cao Phi nhướn mày.
“…. Ok, em biết là không tốt, nhưng là – em chỉ dưới tình huống như vậy mới có thể làm được việc”. Đằng Niệm vò tóc. “Nếu một nhà thiết kế mà không có linh cảm, anh ta làm sao mà sống được trên đời này?”
“Nếu em cứ tiếp tục như vậy mới là khó sống nổi”. Cao Phi hừ nhẹ.
“Được rồi, vậy vì sao không thảo luận một chút về chuyện ngày nào anh cũng làm việc đến mười hai giờ?” Đằng Niệm hai tay khoanh trước ngực.
“………”
“Còn có trù nghệ không ra gì của anh nữa, muốn em đến nấu cơm thuê?” Mâu thuẫn không phải không có, nói ra cũng là chuyện tốt.
“…… Nếu sau này trong đời anh có một nữ nhân biết nấu cơm, anh đương nhiên không cần phải học. Nhưng anh không có, mà là có một nam nhân biết nấu cơm – đương nhiên nếu em không muốn nấu anh có thể học, đừng quên hai ngày trước canh gà em ăn là anh làm”. Cao Phi cũng khoanh tay trước ngực.
“Đúng, hơn nữa còn là mĩ vị”. Đằng Niệm cười cười.
“Đừng có tính toán chuyển đề tài”. Cao Phi cũng cười.
“………” Đằng Niệm giật nhẹ khoé miệng.
“Nếu, nếu chúng ta thực sự là một nửa kia trong sinh mệnh của nhau, nếu chúng ta có thể cùng nhau trải qua cả đời này, anh không muốn đến lúc về già lại không có người để nắm tay – bởi vì em sớm đã về với đất mẹ rồi”. Cao Phi nghiêm túc nói.
Đằng Niệm sửng sốt, hồi lâu sau mới phản ứng lại, nói. “Được rồi….”
Cao Phi không mở miệng, chăm chú nhìn y.
“Anh khi nào lại nói mấy lời, cảm tính thế này?” Đằng Niệm bật cười, ánh mắt ôn nhuận như ngọc.
“Vẫn sẽ nói, chính là rất ít khi thôi”. Cao Phi thản nhiên trả lời.
“…… Ok, em sẽ suy nghĩ ‘đề nghị’ của anh”. Đằng Niệm thở dài đầu hàng. “Vậy cũng phải có qua có lại. Anh không nghĩ là mình cũng nên thay đổi một chút thói quen sinh hoạt của anh?”
“Không thành vấn đề”. Cao Phi nhún vai. “Chúng ta vừa hay giám sát lẫn nhau”.
“Không thể kéo xuống nước sao?” Đằng Niệm cười hỏi.
“Em biết tính cách của anh”. Cao Phi sờ đầu y. “Cũng như anh hiểu em, nói được thì làm được”.
“…… Đúng vậy, vì sao em lại cứ khăng khăng hiện tại mình là người tốt cơ chứ”. Đằng Niệm trả lời, chui vào trong chăn.
Cao Phi cũng đi theo, hai tay không thành thật bắt đầu tham nhập vào trong áo ngủ của Đằng Niệm.
“Ân?” Đằng Niệm khiêu khích nhìn hắn.
“Tinh thần trao đổi xong rồi, có phải cũng nên đến lượt thân thể….” Cao Phi tà ác cười nói, cúi đầu xuống.
Đằng Niệm bật cười, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của nam nhân.
~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~ *
“Nội trú?” Cao Phi ngẩng đầu, vì yêu cầu của em gái đưa ra mà kinh ngạc.
“Đúng, em đã quyết tâm phải dốc sức học tập”. Cao Đình gật đầu.
“Em chưa từng thương lượng với anh”. Cao Phi nhíu mày.
Cao Đình nhún vai. “Em chỉ là không muốn làm đại bóng đèn mà thôi”.
“Đình Đình, em không cần – ” Cao Phi mày nhíu càng chặt.
“Chẳng lẽ anh không biết đã đến lúc cho em học được độc lập tự chủ rồi sao?” Cao Đình nghiêm túc nói. “Hiện tại bài vở ngày càng nhiều, em bớt được chút thời gian từ nhà đến trường cũng tốt”.
“Nhưng mà – ”
“Em với đám bạn tốt đều xin nội trú, có bọn họ chiếu cố em sẽ ổn thôi, anh yên tâm”. Cao Đình ngắt lời.
Cao Phi nhíu mày nhìn cô bé một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói. “Là chuyện đã định? Mặc kệ thế nào em cũng sẽ không thay đổi?”
“Đúng vậy”.
“Từ lúc nào mà ngay cả em cũng trở cố chấp như vậy”. Cao Phi lắc đầu, thở dài.
“Em càng thích nghe anh nói là ‘thành thục’ ”. Cao Đình nói. “Nhờ ơn Đằng đại ca, là anh ấy chỉ dạy”.
“………”
“Cho nên, sau đó?” Nghe Cao Phi thuật lại xong, Đằng Niệm ngáp một cái, hỏi.
“Đình Đình từ tuần sau sẽ bắt đầu ở lại trường học, cho nên em cũng chuẩn bị hành lý dần đi”.
Đằng Niệm nhăn mặt. “Kỳ thật cứ như bây giờ không phải rất tốt sao? Không cần lúc nào cũng dính vào nhau mới có cảm giác mới mẻ”.
“Em không muốn?” Cao Phi hỏi thẳng.
“Cũng không phải”. Đằng Niệm thở dài. “Chính là chim non luôn sợ hãi rời khỏi tổ….”
“Anh sẽ cho em cảm giác an toàn”. Cao Phi cốc đầu y một cái.
“Không phải….” Đằng Niệm rối rắm trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng. “Quên đi, sớm hay muộn cũng sẽ đến…. Nghĩ lại thì cũng thật chờ mong cùng anh ‘tình cảm mãnh liệt va chạm’ nha”.
Cao Phi nhìn y, không hiểu.
“Xem đi, đã bắt đầu rồi này”. Đằng Niệm bật cười.
Tạm thời gọi là cuộc sống của người sao Kim và người sao Hoả đi.
Đương nhiên, kỳ thật cuộc sống cũng không, ừm, kinh tâm động phách như trong tưởng tượng.
Cao Phi cũng lo lắng cho đứa em gái ‘bị mình đuổi ra khỏi nhà’, nhưng mà, cuộc sống cùng Đằng Niệm một nhà thật đúng là quá tự nhiên.
Chính là, đương nhiên cũng sẽ có tranh chấp.
Ví dụ như sẽ thường xuyên có những đoạn đối thoại như sau:
“Ngủ đến giữa trưa mới dậy, như vậy không tốt cho thân thể đâu”.
“Nếu không phải anh đè em làm vận động mấy giờ liền, em sẽ mệt đến bây giờ mới dậy sao?”
“………”
Hoặc là:
“Anh thích có con trai hay con gái?”
“Em sinh thì con nào cũng được”.
“…. Em đang hỏi nghiêm túc”.
“Được rồi, thực ra anh không thích trẻ con lắm….” Sau đó bắt đầu đưa ra ví dụ chứng minh trẻ con là thứ ác ma đáng sợ thế nào.
“Nhưng mà….” Người nào đó cũng thuận tiện trình bày trẻ con là những thiên sứ đáng yêu cỡ nào.
Cuối cùng:
“Được rồi, đến ba mươi lăm tuổi, nếu lúc đó chúng ta vẫn ở bên nhau, mà em muốn có con, chúng ta sẽ đi nhận nuôi”.
“Kỳ thật, pháp luật quy định ba mươi tuổi là có thể nhận nuôi rồi”.
“Ok, ba mươi ba tuổi, anh không thể nhượng bộ nữa”.
“…. Được rồi”.
Nếu đã có một vấn đề được thoả hiệp, đương nhiên cũng sẽ có vấn đề tiếp theo.
“…. Em nói, em muốn…. thượng anh?”
“Vì cái gì không thể?”
“Không phải là không thể được, chính là cho tới nay….”
“Cho nên, anh cho rằng đó là ‘đương nhiên’?”
“Ách….”
“Có vấn đề gì?”
“Thoạt nhìn không thích hợp, sức khoẻ, dáng vóc….”
“Em kém anh chỗ nào sao?”
“Nhưng em gầy hơn anh”.
“Đây không thể là lý do, Đại Cẩu”.
“Chính là anh chưa từng thử qua – ”
“Em sẽ làm anh thích – em chính là người hiểu rõ thân là nam nhân khi làm bên tiếp nhận sẽ có bao nhiêu khoái cảm nha”.
“Fuck…. Em chí ít cũng phải cho anh thời gian”.
“Không thành vấn đề, cho anh thời gian”.
Nhìn người yêu mặt tràn đầy ý cười, người nào đó bắt đầu cảm nhận được tìm một bạn trai học tâm lý học, xem ra là tìm tới cho trái tim mình những phiền toái ngọt ngào.
Nhắc đến tâm lý học, thuận tiện nói một câu, Đằng Niệm nhận được một Case mới, hơn nữa lần này còn làm cho Cao Phi có điểm khó chịu. Bởi vì bệnh nhân này, mặc dù có chứng u uất trầm trọng nhưng cũng tương đối dễ nhìn, đương nhiên, trọng điểm là, cậu ta là Gay.