Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0

Chương 4

Mới đầu động tác liếm mút của Từ Tỉnh còn coi như nể nang. Anh ngậm nụ hồng vào miệng, nhẹ nhàng săn sóc như đối xử với món đồ trân quý. Dần dà, kiểu tiếp xúc nhẹ nhàng này không còn thỏa mãn được anh, Từ Tỉnh liền phủ tay lên bầu ngực sữa, nhào nặn đủ mọi hình dạng, môi lưỡi thay phiên trêu chọc đầy sắc tình.

Triệu Từ Thấm xụi lơ, tấm lưng như hoà làm một với vách tường lạnh lẽo.

“Từ, Từ Tỉnh, đừng…” Trong cơn mụ mị, cô cũng chẳng rõ mình nói gì, chỉ biết cảm giác trống vắng đang sục sôi kêu gào, vùng bí ẩn giữa hai chân bỗng chốc nhớp nháp nóng rang.

Cô hoàn toàn không hề hay biết âm cuối ngân dài run rẩy của mình chẳng khác gì làm nũng với anh.

Từ Tỉnh đứng thẳng dậy.

Mắt anh dán chặt vào phần cổ áo hững hờ của cô, từ làn da trắng tuyết đến hạt đậu bị anh liếm láp đến se cứng. Mắt anh tối sầm đi, lập tức bế cô đặt xuống giường.

Xúc cảm mềm mại khiến Triệu Từ Thấm tỉnh táo lại đôi chút, cô chống tay toan ngồi dậy nhưng Từ Tỉnh đã nhanh hơn một bước. 

Anh mạnh mẽ đè cô xuống.

Phần nệm cũng theo đà lún xuống.

Hai chân Từ Tỉnh banh rộng, đầu gối ép sát hai bên eo cô, cả người khoá chặt lấy cô.

Tư thế này càng khiến anh trông áp đảo hơn cả, song nếu tinh mắt có thể thấy cơ bắp dưới áo sơ mi đang căng chặt. Vật nam tính bên dưới quần tây sưng to đến đáng sợ.

Thật ra anh đang trong trạng thái căng thẳng.

Từ Tỉnh siết chặt cổ tay cô, khàn giọng thủ thỉ: “Hôm nay nghe anh thôi, nhé?”

Triệu Từ Thấm còn chưa kịp đáp lời thì anh đã thò tay tới lóng ngóng tháo từng chiếc cúc. Song chẳng biết vì cớ gì mà cởi tới hông anh lại bị “kẹt” ngay đó.

Bao nhiêu lý trí và phong độ của người đàn ông giờ phút này bỗng dưng bay sạch.

Từ Tỉnh bèn dùng sức giật rách chiếc sườn xám đã nhăn nhúm từ lâu, lộ ra lớp vải lụa che chắn cuối cùng.

Anh thô bạo bạnh chân cô ra, cúi người xuống, cứ vậy cắn quần lót cô. Lưỡi anh thấm ướt lớp vải, hôn lên hai cánh hoa e thẹn giữa chân cô.

“Ưm…”

Như thể có một luồng điện từ nơi đó chạy lan ra khắp người, cơ thể Triệu Từ Thấm thoáng lẩy bẩy.

“Đừng hôn mà…”

Triệu Từ Thấm giãy giụa theo bản năng, nhưng càng phản kháng anh lại càng ghì chặt, cảm giác như đầu lưỡi anh đang dồn sức khuấy đảo cửa động. 

Như muốn vùi thật sâu vào động hoa cô.

Chóp mũi cao ngất của Từ Tỉnh đè lên hạt châu, khi nhẹ khi nặng cọ xát theo động tác liếm mút, hô hấp nóng cháy gần như cướp hết tự chủ của cô.

Cảm giác này kích thích đến độ ngón chân Triệu Từ Thấm quắp hết cả lại, đoá hoa yếu ớt giữa hai chân không ngừng rỉ mật xuân…

Rất nhanh, chiếc quần lót đẫm dịch ngọt lẫn nước bọt cũng bị cởi phăng. Từ Tỉnh không ngơi nghỉ dù một giây, anh đặt vật thô to ngay trước cửa động, gấp gáp trượt lên trượt xuống lạch đào thần bí.

Dịch yêu tưới ướt thân gậy, chảy dọc xuống túi tinh, anh vẫn dùng dằng không chịu xông trận.

Triệu Từ Thấm nào có trải qua màn dạo đầu nào dài đến thế.

Móng tay cô bấm chặt vào tấm lưng rộng của Từ Tỉnh, vô thức ngẩng đầu lên nói trong run rẩy: “Anh có thể vào rồi…”

Cây hàng khủng khi nãy còn bồi hồi đột ngột trượt thẳng xuống cửa động, không một lời báo trước lút thẳng vào. Mặc cho vách hoa co thắt liên tục mà cắm đến tận cùng.