Dược Môn Tiên Y

Chương 39: Dọa ta hết hồn

---Edit By Tiên Vô Sắc---

.

Một bên khác, lão giả một đường đuổi theo sợi ấn ký thần thức, muốn đoạt lại túi càn khôn, đột ngột ngừng bước, mặt hiện lên sự khó coi và không cam lòng.

Cắt đứt!

Sợi ấn ký thần thức không có nữa! Bị người xóa sạch!

Người có thể làm biến mất ấn ký thần thức, thực lực người này ở xa trên hắn nhiều, coi như hắn không truy, dù đuổi tới, cũng không thể lấy được túi càn khôn từ tay đối phương.

Ý thức được cái này, trong lòng hắn không cam lòng với lửa giận nồng đậm. Đó là linh quả có thể tăng 10 năm thọ nguyên, 50 năm nở hoa, 50 năm kết quả, trăm năm mới có một quả như vậy.

Hắn vì Hồng Dương Quả mà chuẩn bị nhiều như vậy, kết quả lại làm áo cưới cho người khác!

Nghĩ tới thọ nguyên mình sắp hết lại không thể lên cấp, trong lòng lại lo lắng, lại bi thương. Không có Hồng Dương Quả, chỉ sợ hắn không còn sống được bao lâu ...

.

Cùng lúc đó, Đường Ninh từ trong rừng rậm đến, nhưng đang hái dược liệu. nàng phát hiện trong rừng rậm này có nhiều dược liệu dùng được, tuy trân quý không nhiều, nhưng đối với nàng mà nói, là thứ có ích lớn.

Có lẽ là đang ở ngoại vi, ngoại trừ nàng thấy hai con hung thú trước kia, nàng còn trông thấy một vài con tiểu xà cuộn trên cây phun lưỡi rắn, cùng mấy con ve kêu kêu, trừ mấy con đó ra, thì không gặp con hung thú khác.

Vừa hái thuốc vừa xâm nhập, không khí ngày càng ẩm ướt, cây càng ngày càng tươi tốt, lúc ngẩng đầu nhìn lại, ánh nắng không có cách nào xuyên qua những rậm lá tươi tốt trên đất, vì vậy, dưới đất bùn, cũng mang theo hơi nước.

Cũng không biết vì sao, càng đi vào, không còn những con rắn hay ve nữa, không khí tĩnh lặng, hiện ra mấy phần khí tức kiềm nén.

Đường Ninh mấp máy môi, chú ý tới động tĩnh xung quanh, đột nhiên, ánh mắt ngưng tụ, rơi vào bụi cỏ dại, đối mặt với mắt thú khát máu.

Con hung thú đó cũng không ngờ tới một người một thú cứ đối mặt với nhau như vậy, sau đó gầm chui ra vọt tới Đường Ninh. Mà Đường Ninh khi thấy con hung thú kia, quay người mượn lực leo lên một cái cây to.

"Hù! Dọa ta hết hồn."

Nàng ngồi trên cây, vỗ vỗ ngực. Đã biết những hung thú này đều mở linh trí, thế mà hiểu được mai phục? Nếu nàng vừa rồi không phát hiện ra mà ngồi xuống hái thuốc thì sẽ không phải bị cắn tha đi sao?

"Rống!"

Tiếng gầm dưới cây truyền tới, Đường Ninh mới chậm một hồi, thì thấy hung thú dưới cây từ từ lùi lại.

"Ngươi muốn làm đó?"

Lúc đầu Đường Ninh còn ngồi sau lại đứng lên, một tay đỡ nhánh cây, một tay cầm dao găm nhìn chằm chằm hung thú ở dưới, mơ mồ cảm thấy có gì đó không tốt lắm.

Quả nhiên, sau một khắc hung thú kia cứ lùi lại mãi sau đó lại gầm lên, mượn cường độ chạy đột nhiên nhảy tới cây này.

"Đáng chết! Có thể lên cây!"

Nàng kêu nhỏ, mới nhảy xuống dưới, vừa nhảy xuống đất, sau lưng tiếng gầm truyền tới, thậm chí nàng chưa kịp đứng dậy, bả vai đã truyền tới đau đớn.

Tốc độ tấn công con hung thú nhanh khiến nàng không có cơ hội phản ứng, không lo bả vai đang bị thương, nàng lăn ra khỏi chỗ lúc nãy, thì thấy móng vuốt sắc bén tới chỗ đó, móng vuốt sắc bén xẹt qua mặt đất, lưu lại vết cào rất sâu.

Thấy máu, mắt nàng nhíu lại, khí tức đột nhiên trở nên băng lãnh. Từ dưới đất đứng lên, nàng cầm dao găm trong tay không lui lại mà đi lên, trực tiếp lướt lên.