Dược Môn Tiên Y

Chương 36: Thần hồn ấn ký

---Edit by Tiên Vô Sắc---

-.-

Đường Ninh nghiến răng, đôi mắt trừng hắn, nếu có thể, nàng thật sự muốn nhào tới cắn hắn một cái sau đó cướp túi càn khôn về.

Thế nhưng, nàng không có gan đó.

Kẻ sát tinh này không phải người bình thường, lần trước còn muốn gϊếŧ nàng nữa kìa!

Nàng nhìn chằm sau lưng hắn, trong lòng hít một hơi: Túi càn khôn sợ là không lấy về được, thật đúng là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước hưởng thụ!

Mệt ta làm không công.

Thấy muốn lấy túi càn khôn trong vô vọng, nàng cũng không xoắn xuýt, dù sao cái đồ chơi cũng không phải của nàng, có thể được thì được, không thể được thì coi như xong đi, không đáng chọc giận kẻ sát tinh này.

Thế là, nàng ngược lại hỏi: "Cái kia, thí chủ, từ nơi này đến Vân Trung thành là lộ trình bao lâu?"

Mặc Diệp liếc nhìn hắn, đáy mắt xẹt qua một vệt u quang, tâm tính hắn có chút quái dị. Nghe hắn ta hỏi lộ trình, khóe môi liền ngoắc ngoắc: "Với cước trình của ngươi, nhanh nhất cũng phải mất một hai tháng mới có thể tới Vân Trung thành."

Nghe vậy, khóe miệng Đường Ninh giật giật. Lúc nàng bị bắt đến đây chỉ ngồi phi thuyền một ngày, mà trở về nàng phải mất đến một hai tháng? Trong lúc này khoảng cách phải xa bao nhiêu chứ?

Ánh mắt nàng nhất chuyển, rơi vào người hắn, cười híp mắt: "Thí chủ, vài ngày trước ta còn gặp ngài ở Vân Trung thành bây giờ lại gặp trong này, nhớ tới, ngài có vật phi hành? Không biết ngài có trở về không? Có thể mang ta đi một đoạn không? Ta sẽ đưa lộ phí."

"Ngươi cảm thấy ta cần chút tiền của ngươi?"-.-

Mắt Mặc Diệp nhìn lướt qua hắn, ánh mắt bày ra vẻ xem thường: "Huống chi, người còn có tiền sao?"

Đường Ninh cảm thấy tức ngực, muốn phun vào bản mặt hắn!

Làm sao nàng không có tiền? Quả thật nhìn người không ra. Trên tay hắn còn đang cầm đồ của nàng đó! Vật kia vốn là của nàng, lại bị hắn đoạt, đang muốn nói chuyện, thì thấy hắn hơi nghiêng người xuống, nhìn thoáng qua sau lưng.

"Đi nhanh lên, có người đang tới đây." Âm thanh Mặc Diệp lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy rơi trên người tiểu hòa thượng.

Nghe vậy, Đường Ninh như nghĩ đến cái gì đó, lúc này liền nói: "Thí chủ, ta đi trước, sau này không gặp lại." Vừa dứt tiếng, nàng liền chạy về hướng hắn chỉ.

Thiếu nữ vẫn một mực đi theo thấy thế, nhìn Mặc Diệp sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo tiểu hòa thượng.

Thấy thân ảnh tiểu hòa thượng biến mất trong tầm mắt, hắn nhìn tới túi càn khôn trong tay.

Có túi càn khôn này không phải người bình thường, vì để phòng người gϊếŧ chủ đoạt bảo, trong túi càn khôn bình thường sẽ có ấn ký thần thức, còn nữa người thường sẽ không phát hiện ra, dù thực lực có tương đương nhau cũng không thể triệt thần thức này.

Bọn họ sẽ lợi dụng ấn ký thần thức này tìm ra người đoạt túi càn khôn, vì vậy, nếu không có bản lĩnh xóa sợi thần thức này, cầm cái này, thì xem như bùa đòi mạng.

Lườm hướng tiểu hòa chạy đi, hắn nhấc mũi chân, lao đi hướng khác, thân ảnh màu đen nhảy mấy cái, đã biến mất trong rừng rậm.

Lúc hắn rời đi không lâu, lão giả vết thương chồng chất cả người tới nơi này, thấy thi thể bội kiếm nam nhân trên đất, sắc mặt lão trầm xuống.

Hắn đi lên kiểm tra, xác định không thấy túi càn khôn, một thân sát khí bay ra ngoài.

"Lão phu phí hết tâm tư liều nữa cái mạng mới lấy được Hồng Dương Quả há lại để ngươi ngấp nghé!" Hắn nhắm mắt ngưng thần, chỉ chốc lát, ánh mắt nhìn về một hướng, lúc này mới đề khí đuổi theo.

Mà hướng đó, chính là hướng Mặc Diệp rời đi...