Dược Môn Tiên Y

Chương 30: Không thể khống chế

--Edit Tiên Vô Sắc--

Đường Ninh là do tự mình nhảy xuống, bởi vậy, nàng không giống với những người bị đẩy kia, cả người mất đi cân bằng ngã xuống đất, mà là vững vàng rơi trên mặt đất sau đó nhanh chóng chạy đại một hướng trong đó.

Với thực lực hiện giờ của nàng, mà đối đầu với những hung thú này chính là muốn chết, trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, về phần những người khác, tuy nàng có lòng muốn cứu bọn họ, nhưng không có năng lực kia!

"A!"

"Ô ... Ta không muốn chết ..."

"Rống!"

Sau lưng, hung thú rống lên một tiếng, cùng tiếng kêu la hét thảm thiết truyền đến, nàng nhịn không được quay đầu lại, nhìn một cái, ánh mắt không khỏi co rụt lại.--.

Chỉ thấy hai con hung thú đang đuổi theo đám người, có người dọa đến nỗi run chân tê liệt ngã xuống đất, có người vừa chạy vừa khóc, còn có một thiếu nữ bị một nam nhân chừng 30 tuổi nắm chặt, ném tới miệng con hung thú sau lưng đang nhào tới cắn hắn, tranh thủ chút thời gian để hắn chạy trốn.

Thiếu nữ bị nam nhân ném đi bị con hung thú cắn lên bả vai, khiến cho cánh tay bị xé rách rơi xuống đất, da thịt tê liệt, máu tươi vung ra, thiếu nữ kêu thảm thiết thê lương, đưa tay còn lại cầu cứu, dù sao cũng với bọn họ ở cùng tình cảnh, đâm sâu vào lòng nàng chấn động cực lớn.

Nàng biết rõ mình phải trốn, nàng cũng biết mình không thể quản, vì nàng không có năng lực cứu, cứu cũng không được, thậm chí có thể liên lụy đến tính mạng nàng.

Thời khắc này, nhìn những đứa trẻ chưa lớn kia ở trong miệng thú tuyệt vọng cầu sinh, nhìn từng đôi mắt mang theo sợ hãi với bất lực, nàng  cất bước rời đi, lại nặng nề như kẹt trong chì, không cách nào mở ra.

Lòng bàn tay hơi tỏa nhiệt, cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể vào thời khắc này theo lòng bàn tay tỏa nhiệt sôi sục, để nàng có một loại cảm giác không thể khống chế.

Quả nhiên, sau một khắc nhiệt tỏa trong lòng bàn tay không thể khống chế, giống như có một cỗ lực lượng kéo nàng quay lại cứu những người đó.

Chân không thể mở ra, tay cũng không thể khống chế cỗ lực lượng đang dâng lên, nàng nhịn không được khẽ nguyền rủa chửi bậy một câu: "Móa! Cái gì đây? Đây là muốn đùa chết ta hay sao!"

Vừa dứt tiếng, nàng đi ngược trở lại, rút dao găm ở bắp chân ra nắm trong tay, liền chạy về hướng trước kia nhìn nam nhân đạp một cước, đá hắn tới hung thú chuẩn bị nhào cắn một thiếu nữ.

"A! Tiểu trọc ... !"

Nam nhân bất thình lình bị đạp một cước, thân thể mất cân bằng bay ra phía sau, lời chửi còn chưa ra, đã bị cắn đứt cổ.

Đường Ninh thấy nam nhân kia đã chết, xong quát lớn tới những người đang chạy loạn: "Phân tán chạy vào rừng! Chạy tới cái cây xa một chút!"

Vừa dứt tiếng, nàng hơi không kiên nhẫn hét lên với thiếu nữ cứ đi sau lưng nàng: "Chạy đi! Ngươi đi theo ta làm cái gì! Ngại mệnh quá dài à!"

Thiếu nữ kia bị nàng bất thình lình quay đầu lại quát, giật nảy mình, theo bản năng lui lại một bước, cũng không chạy, mà lắc đầu, chỉ tới phía trước tiểu hòa thượng có hung thú đang vọt tới: "Thú tới." Nói xong, co tay một cái, vội vàng lui lại tránh ra một bên.

Đường Ninh không quan tâm phản ứng của nàng ta, vừa quay đầu lại thấy nam nhân kia đã bị cắn chết, hung thú miệng dính đầy máu đang vọt tới chỗ nàng, mà bên ngoài kia một con thú khác phân biệt hướng đuổi theo những người đang chạy, mơ hồ trong đó, có thể trông thấy có người chạy quá chậm nên bị nhào cắn xuống đất .

"Rống!"

Hung thú phía trước gào thét vọt tới, Đường Ninh gầm thét một tiếng: "Đến đi! Ta gϊếŧ chết ngươi!"

So khí thế ai thua ai?