Dược Môn Tiên Y

Chương 26: Khó lòng phòng bị

--Edit Tiên Vô Sắc--

Nam Cung Lăng Vân nở nụ cười, nói: "Mấy năm không thấy, ngươi cũng trưởng thành, nếu vô tình gặp nhau, ta thực sự không nhận ra ngươi."

Lúc đầu dự định muốn đi, bây giờ nhìn thấy Đường Sương, hắn hơi ngừng lại một chút, liền hỏi: "Khi còn bé ngươi với Ninh nhi rất thân nhau, có nghe nàng có bằng hữu ở bên không? Hay có từng nhắc qua với ngươi, muốn tới chỗ nào không?"

Nghe lời này, nụ cười trên mặt Đường Sương hơi cứng lại, nàng nhìn hắn, lắc đầu: "Không có, ngày thường nàng cũng không có bằng hữu gì, phần nhiều đều là ở một mình tu luyện, chỉ là về sau không có tu vi, không cách nào ngưng tụ lại khí tức linh lực, nàng tự mình nhốt trong phòng rất nhiều ngày, cả người như biến thành người khác, gặp ai cũng không nói."

Nói xong, trên mặt nàng mang theo vài phần lo lắng: "Nàng rời đi lâu như vậy, phái người đi tìm cũng không có tin tức của nàng, ta sợ rằng, nàng có thể nghĩ quẩn hay không ..."

Thời điểm âm thanh vừa dứt, nàng có chút ảo não khẽ cắn môi, nhìn Nam Cung Lăng Vân nói: "Lăng Vân ca ca, ta không có ý gì khác, chỉ là lo lắng cho nàng."

Mi tâm Nam Cung Lăng Vân hơi vặn, nói: "Ta đã biết, ta còn có việc, không thể lưu lại lâu." Nhìn tới nàng gật đầu xong, mới cất bước rời đi.

Đường Sương nhìn vệt thân ảnh kia biến mất trong tầm mắt, trên vẻ mặt lo lắng của nàng thu lại, ngược lại hiện lên một vệt ý cười không rõ, lườm cây hoa ngọc lan ở góc tường, rồi xoay người rời đi.

Đường Ninh ở một bên khác, lúc này đang ngồi xổm ở chỗ tối trong góc, nghe tiếng khóc bị đè nén xung quanh, trong lòng choáng váng.-.-.

Thật sự khó lòng phòng bị!

Khi trời còn chưa sáng, nàng rời khỏi chùa, muốn ném cái lão hòa thượng kia sau đó muốn về Thanh Vân thành một chuyến, nào biết, đi nửa đường đã bị người ta lấy bao tải trùm đầu bắt đi.

Ngoại trừ nàng, trong địa lao này còn có 20 người, có mấy người bình thường không có tu vi, còn lại là một ít người Luyện Khí tầng một hai, ngoại trừ bên ngoài có 2-3 nam nhân khoảng 30 tuổi, những người khác đều từ 10 tới 20 tuổi.

Thút thít, là mấy thiếu nữ tuổi hơi nhỏ .

Chắc do trong lòng hoảng sợ, cảm xúc có chút loạn, nghe mấy thiếu nữ kia khóc mãi, một nam nhân trong đó chừng 30 tuổi đi tới hung ác đạp một cước lên một thiếu nữ thút thít .

"Khóc tang à! Còn khóc nữa có tin ta gϊếŧ chết ngươi trước không hả!"

Bị một nam nhân đạp, thiếu nữ ôm đầu gối khóc bị ngã trên mặt đất, ngồi lên lại nhưng không dám khóc lên tiếng, chỉ cắn chặt môi, nước mắt chảy ròng ròng.

Những người khác thấy, cũng không dám phát ra âm thanh, trong lúc nhất thời, địa lao tĩnh lặng, chỉ còn đám người vì bất an mà hơi thở có vẻ nặng nề.

Đường Ninh liếc nam nhân kia, thấy hắn không có hành động khác, liền dời mắt, nghĩ tới trước mắt đây rốt cuộc là tình huống gì?

Người trong địa lao này cao thấp không đều, nàng đoán không ra, nhốt đám người này ở đây rốt cuộc muốn làm gì?-.-.

Đang suy nghĩ, thì nghe có tiếng bước chân truyền tới, cửa địa lao cũng bị mở ra, lúc này, trong lao một tên nam nhân lớn tuổi to gan quát hỏi: "Các ngươi là người nào? Tại sao bắt chúng ta tới đây? Các ngươi ... A!"

Đường Ninh chỉ thấy, hàn quang trước mắt vừa hiện, nam nhân còn chưa nói xong, đầu của hắn đã bị bổ xuống, máu tươi tung tóe đầy đất, đám người cả kinh hét lên một tiếng, nhao nhao co lại vào trong góc.

-.-.-.-.-.-.-.-