Dược Môn Tiên Y

Chương 21: Thời cơ chưa tới

Edit Tiên Vô Sắc

"Nhà là phải quay về, chẳng qua, bây giờ chưa thể trở về." Đường Ninh nói, một bên giã dược liệu từ trong túi y phục.

Lão hòa thượng nghe vậy trong mắt xẹt qua một vệt tinh quang, dựa vào cửa sổ cười lên một mặt hèn mọn chăm chú nhìn nàng, nói: "Nếu chưa thể trở về, vậy ngươi theo lão hòa thượng ta phá đi!"

Đường Ninh nhìn lại hắn, nhíu mày: "Ông?"..

"Hòa thượng ta bốn biển là nhà, không phải ngươi bây giờ chưa thể trở về sao? Vậy đi theo ta tìm hiểu một ít kiến thức xung quanh không phải tốt hơn sao?" Âm thanh hắn dừng lại, một tay nhẹ uốn lông mi dài cong lên, dáng vẻ lão thần mà nói: "Huống chi, một mình tiểu nữ oa ngươi, lại yếu như vậy, ngươi nói ngươi không theo hòa thượng ta, không chừng ngày nào đó bị người ta gϊếŧ cũng không biết mình chết như thế nào đó."

Nghe lời nói của hắn, Đường Ninh cười như không cười liếc ông, nói: "Lão hòa thượng, ông đến cùng có âm mưu gì?"

"Ha ha ha, thời cơ chưa tới, không thể nói trước, không thể nói trước." Lão hòa thượng lắc đầu cười, nhìn Đường Ninh, nói: "Ngươi yên tâm, hòa thượng ta sẽ không hại ngươi."

Đường Ninh liếc mắt nhìn hắn thật sâu, đi tới cửa sổ nói: "Ta có việc bận, ngươi đừng quấy rầy ta." Vừa dứt tiếng, bèn đóng cửa sổ lại.

Nghe nàng cũng không cự tuyệt, lão hòa thượng nở nụ cười: "Ha ha ha, được được được, ngươi bận à, chờ hết bận chúng ta sẽ đi, đồ ăn trong chùa này, hòa thượng ta ăn có chút không quen." Nói xong, ôm lấy hồ lô rượu rời đi, chuẩn bị, đến sau núi nhìn coi thử có thịt rừng không?

Sau khi lão hòa thượng đi, Đường Ninh cả ngày đều nhốt mình trong phòng giã thuốc điều trị thân thể, thẳng đến lúc chiều tà lão hòa thượng ăn đến nỗi cái miệng đầy dầu mỡ trở về, nàng vẫn chưa ra khỏi phòng như cũ.

Nghe động tĩnh trong phòng, lão hòa thượng uống rượu cạnh bàn đá trong viện, thỉnh thoảng ngắm chăm chú cửa phòng đang đóng, vừa kêu lên: "Ngươi ở trong phòng đang giã cái gì vậy? Trời cũng sắp tối rồi, ra ăn chút gì đi? Hòa thượng ta toàn để lại cho ngươi đồ ngon đó!"

Đáp lại hắn, chỉ là một mảnh yên tĩnh.

Lão hòa thượng sờ lên đầu, nghe trong không khí tản ra mùi thuốc, trong mắt xẹt qua tinh quang: "Lão hòa thượng ta tốt xấu gì cũng hiểu sơ qua y dược, nếu ngươi có cái gì không hiểu, lão hòa thượng ta có thể chỉ cho ngươi!"

Trong phòng Đường Ninh không để ý tới hắn, tự mình chuyên tâm nghiên cứu điều chế thuốc. Nàng không biết thủ pháp luyện chế của thế giới này, vì vậy, nàng vẫn dùng phương pháp tinh luyện của mình.

"Xong rồi!"

Nàng khó nén cười mừng rỡ, nhìn bình nhỏ trước mặt, trong mắt có vẻ kích động.

Mười mấy loại dược liệu quý giá, từ đó luyện ra tinh hoa, chỉ một bình nho nhỏ như thế này, nàng không chần chờ đem dược dịch đề luyện ra uống luôn, sau đó đi lên giường khoanh chân ngồi xuống.

Bắt lấy phương pháp tu luyện trong đầu, một lần nữa ngưng tụ khí tức linh lực. Ban đầu một thân tu vi đã phế, nhưng vào thời khắc này, uống dược dịch xong, ban đầu không có cách nào ngưng tụ khí tức linh lực, nhưng giờ đã có thể ngưng tụ được.

Càng khiến nàng không ngờ là, theo nàng ngưng tụ khí tức linh lực, chữ Vạn trong lòng bàn tay lại lần nữa hiện ra, ẩn ẩn có một cỗ năng lượng từ lòng bàn tay dâng lên, đi vào trong lưu thoát thân thể.

Theo cỗ năng lượng kia phun trào, một thân gân mạch thoang thoảng cũng khuếch trương lên theo, Phật quang nhàn nhạt lưu thoát trong gân mạch nàng, đem toàn bộ thân thể nàng bao phủ trong đó, kế tiếp đó, cả người tản ra một cỗ ánh sáng thần thánh kim sắc không thể khinh thường...

.....................................