Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con

Chương 41: Giả nhân giả nghĩa


Theo sự rơi xuống của thân mình, nàng bản năng dùng hai tay ôm lấy gáy của hắn, ôm chặt chết được, cơ hồ ghìm hắn mém chút nữa sặc khí.
“Ngươi đáng chết, mau buông tay.” Giọng nói của hắn bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
“Oa………Ngươi là đại nhân, ta nhỏ hơn ngươi nhiều như thế, tay trói gà không chặt, võ công ngươi cao cường, ngươi không bảo vệ ta, ai đến bảo vệ ta, ô ô ô………” Tiếng thét chói tai của Lạc Lạc biến thành khóc trời đoạt đất, khóc đến thật đầy uy khuất mà lên án.
Đồng thời, hai chân của nàng cũng quấn lên thắt lưng của hắn, thân thể nho nhỏ tựa như gấu koala bám hắn sống chết không buông.
“Bụp!”
Một tiếng thực vang, Thương Nguyệt Vô Triệt dẫn đầu rơi xuống dưới đáy của cạm bẫy, rơi đến xương cốt của hắn cơ hồ đều muốn tan ra.
Vốn là sẽ không ngã thảm như vậy, chỉ vì………Con gấu koala nào đó tăng thêm thể trọng của hắn!
Lạc Lạc xếp chồng ở bộ phận phía trên thắt lưng của hắn, trước khi rơi xuống tiện thể đem hai chân co lại thật cao, để ình không chạm đất một tí nào.
Hắn thất điên bát đảo mà nhăn chân mày, đau đến thở gấp.
Lạc Lạc phản ứng rất nhanh mà “Hủy diệt chứng cứ” lập tức từ trên người hắn như một làn khói leo xuống.
“Vô Triệt ca ca, ngươi không sao chứ?”
Nàng rất tốt bụng mà sờ soạng thắt lưng của hắn, tay nhỏ bé tượng trưng tính giả nhân giả nghĩa mà vuốt bên hông hắn.

Chỉ là, ánh mắt của nàng cũng tràn đầy cười trộm.
“Ba!” Thương Nguyệt Vô Triệt không chút khách khí mà đẩy tay của nàng ra, tức giận mà trừng nàng.
“Thượng Quan Lạc Lạc! Ngươi………Cút xa một chút cho ta!” Hắn tức đến sôi máu.
“Được được, ta lăn xa một chút, lập tức xa liền đây.”
Lạc Lạc le lưỡi, giả bộ rất sợ mà bò đến phía bên kia ngoãn ngoãn mà ngồi, ánh mắt ngập nước giống như nai con Bambi mà nhìn hắn, tươi cười của cái miệng nhỏ nhắn cũng ngày càng rộng ra.
Thấy thế, hắn chỉ cảm thấy cơn tức trong lòng càng thêm gia tăng.
Thượng Quan Lạc Lạc chết tiệt, được tiện nghi còn khoe mã!
Rốt cuộc lại thua bởi trong tay nàng một lần, mặt mũi của hắn đặt ở chỗ nào.
Nhắm mắt lại, hắn ép buộc mình bình tĩnh chớ nóng nẩy, không thể động khí, động khí rồi, chỉ biết mất đi quyền khống chế bề ngoài.
Bình tĩnh!
Hắn âm thầm hít một hơi thật lớn, đau đớn của thắt lưng chậm qua, sau đó mở mắt.

Ánh mắt, lại khôi phục một mảnh thâm thúy nhàn nhạt.
Hắn lẳng lặng mà nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu, hồi lâu…….
“Ngươi………Làm gì mà nhìn ta như thế, chắc sẽ không phải là thẹn quá hóa giận muốn giết người cho hả giận chứ?”
Lạc Lạc thật cẩn thận mà nhìn hắn, đôi tay ôm chặt lấy đầu gối đi thẳng tới một góc.
Thương Nguyệt Vô Triệt giấu đi con mắt trầm ngâm một chút, sau đó lại lần nữa đánh giá mà nhìn nàng.
“Tiểu Oa Nhi, ngươi làm sao biết có cơ quan? Ai nói cho ngươi biết?”
Vấn đề như vậy có gì đáng để hỏi.
Lạc Lạc không có hứng thú mà liếc hắn một cái: “Tự ta biết.”
Thuận theo, ánh mắt của nàng sáng lên, hơn nữa rất đỏm đáng mà cười tiếp cận phía đầu hắn: “Thế nào, có phải cảm thấy ta là thiên tài, sùng bái ta đi!”
Thương Nguyệt Vô Triệt nheo lại mắt, môi mỏng từ từ nâng lên mỉm cười, thân thiết cực kỳ.
“Tự ngươi phát hiện………Xác thực rất thông minh.”
Lạc Lạc bĩu môi, sau đó thân mình lại dịch chuyển qua một chút, miệng rất ngọt mà hỏi: “Vô Triệt ca ca, vậy hiện tại chúng ta nên làm sao để ra ngoài?”
“Ngươi không phải rất thông minh sao?” Thương Nguyệt Vô Triệt lại hướng nàng lộ ra nụ cười châm chọc.
Muốn tính kế hắn, kết quả ngay cả chính mình cũng tính luôn vào, xuy!