Được Anh Yêu Mới Gọi Là Yêu

Chương 2-6

So với việc gội đầu, khó giải quyết hơn chính là vấn đề chế độ ăn uống của một bệnh nhân vừa phẫu thuật như tôi.

Thời tiết mùa hè bốn mươi độ, tôi phải uống canh gà do mẹ tôi hầm, mồ hôi cứ chảy ròng ròng khắp người cứ như bị ai té nước vào người vậy.

Trên hành lang, một bạn nhỏ cầm miếng dưa hấu chạy vụt qua tôi. Tôi nuốt nước bọt ừng ực, xin phép mẹ: "Mẹ ơi, con có thể ăn miếng dưa hấu không ạ? Con ăn một miếng thôi ạ."

    "Đó là loại quả lạnh bụng, con ăn chuối đi."

    "Vậy con có thể ăn hamburger không ạ? Con thật sự không nuốt nổi canh gà nữa rồi."

    "Mấy thứ thức ăn đó độc hại không khác gì rác cả."

Buổi trưa, nhân lúc cô y tá trưởng tới phòng tôi kiểm tra phòng, tôi hỏi: "Tôi có thể ăn món gì?"

Cô y tá trưởng trả lời: "Sau phẫu thuật cần bổ sung các chất dinh dưỡng, nên chỉ cần cô thấy ngon miệng thì ăn món gì cũng được."


Tôi đang định tranh cãi kịch liệt với mẹ thì mẹ trừng mắt nhìn qua: "Cô ấy là mẹ con à? Cô ấy có đối xử tốt với con bằng mẹ không?"

Thôi được rồi, tôi một lần nữa tuân lệnh mẫu thân.

Buổi tối, bệnh viện không cho phép người nhà ở lại. Một mình tôi ở lại đang định tắt đèn đi ngủ thì nghe thấy tiếng ai đó thông qua tiếng loa phát thanh gắn trước giường: "Bệnh nhân giường số 31, tới văn phòng bác sĩ một chuyến."

Tôi nhích từng bước, từng bước tới văn phòng bác sĩ. Cả phòng làm việc rộng thênh thang chỉ có một mình bác sĩ Tô ngồi ghi chép các ca mổ.

Thấy tôi bước vào, anh chỉ tay sang bên cạnh, nơi đó đặt một hộp salad hoa quả to tướng.

Mắt tôi tròn xoe cực đại, đang định hỏi có phải dành cho tôi hay không thì anh lên tiếng trước: "Tôi gọi ở ngoài đấy."


Tôi ăn sạch sẽ hộp salad như đứa trẻ chết đói lâu ngày, suốt quá trình đó, anh vẫn yên lặng ngồi bên cạnh viết bản tường thuật ca mổ.

Tôi ăn uống no say, đang định nói lời cảm ơn anh thì bỗng thấy anh nhìn sang chiếc hộp salad sạch trơn và cảm thán: "Tướng ăn uống của cô đúng là xấu..."