Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 39: Xứng đáng có được nó

Đào Hựu Tình ngẩn ngơ mà trợn tròn mắt nhìn người trước mắt, đó là Viên Sơ Nhụy, xác thật là Viên Sơ Thủy.

Mà Viên Sơ Nhụy hiện tại đang hôn nàng.

Trong nháy mắt này, đầu óc nàng bắt đầu đình chỉ suy nghĩ, triển khai các loại ý tưởng không còn bị nàng khống chế, nàng không biết lực chú ý của mình là nên tụ lên trên người Viên Sơ Nhụy này, hay là trên môi Viên Sơ Nhụy.

Môi Viên Sơ Nhụy...... Lạnh lạnh, mềm mại, còn mang theo vài phần vị trái cây tươi mát, làm người nhịn không được muốn cắn lên trên đó một ngụm.

Đào Hựu Tình căn căn lông mi rõ ràng bay nhanh chớp lên quét xuống, bỗng nhiên nàng phục hồi tinh thần lại, ở nguy hiểm bên cạnh kịp thời thít chặt dây cương, kiềm chế lý trí, rốt cuộc ý thức được hiện tại đã xảy ra cái gì.

—— Viên Sơ Nhụy hôn nàng!!!

Nàng không rõ Viên Sơ Nhụy vì cái gì sẽ đột nhiên làm như vậy, nhưng thân thể của nàng cũng không có đẩy Viên Sơ Nhụy ra, ngược lại thành thành thật thật đứng tại chỗ, trì độn vụng về mà nghênh đón nụ hôn này, thẳng đến Viên Sơ Nhụy rời đi, thẳng đến gió đêm một lần nữa phất qua cánh môi nàng.

Nàng nhìn đôi mắt Viên Sơ Nhụy, lần đầu tiên phát hiện ánh sáng trong ánh mắt cô so với ngôi sao trong trời đêm còn muốn sáng ngời động lòng người hơn.

Các cô hôn cũng không đủ thâm tình, cánh môi gắn bó, nhẹ nhàng chạm vào, phảng phất như chuồn chuồn lướt nước, điểm đến rồi thôi. Nhưng gần như là một cái hôn môi đơn giản lại cũng có thể kêu là vụng về, đã đủ làm đầu óc Đào Hựu Tình phát ngốc, ngơ ngác đến không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt.

Viên Sơ Nhụy không tự giác mà nâng tay lên, dùng đầu ngón tay nhu nhu ấn lên chính cánh môi mình đã hôn qua một chút, thấp giọng nói: "Nụ hôn đầu tiên của Tiểu Viên Đổng, trên thế giới này chỉ một phần, cô phải nhận cho tốt."

Tim cô đập thật sự rất nhanh, đặc biệt là ở lúc hôn môi Đào Hựu Tình, nhanh đến liền muốn phá tan ngực cô, làm cô hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Đào Hựu Tình.

Đây là phần quà cô chuẩn bị tốt, trên thế giới này chỉ vì một người này, lại vì để thỏa mãn tâm tình muốn thấy quà đặc biệt của nàng, cũng vì thoả mãn tâm tư chính mình —— muốn càng tới gần nàng hơn, muốn hôn môi nàng, muốn có được tâm nàng, muốn nàng vì chính mình mà tim đập thình thịch.

Coi không biết tâm tình Đào Hựu Tình hiện tại là cái dạng gì, có phải tim đập rất nhanh rất cô hay không, nhưng ít ra cô biết Đào Hựu Tình không có đẩy cô ra, ở giai đoạn này mà nói, đây là tiến bộ rất lớn.

Đào Hựu Tình ngốc ngốc mà phục hồi tinh thần lại, rồi ngốc ngốc mà sờ sờ môi mình, biểu tình tràn đầy không thể tin tưởng.

Vừa rồi, nàng lấy được nụ hôn đầu tiên của Viên Sơ Nhụy...... Trời ơi, nụ hôn đầu tiên của Viên Sơ Nhụy!!!

Đào Hựu Tình khiếp sợ nói: "Cô cư nhiên tặng nụ hôn đầu cho tôi???"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mà nhìn nàng một cái, đạm nhiên nói: "Cô cũng có thể tự mình chụp hình làm quà, vậy sao tôi không thể đem nụ hôn đầu tiên làm quà?"

Đào Hựu Tình buông tay, tam quan đang ở một lần nữa đắp nặn: "Hai cái này, hình như không giống nhau a."

Ảnh chụp tùy tiện chụp một cái liền có, nụ hôn đầu tiên có thể là tùy tùy tiện tiện có sao?

Thật xin lỗi, nàng thật sự không nghĩ tới cái "phần quà này, chỉ có một trên thế giới" của người có tiền Viên Sơ Nhụy này là nụ hôn đầu tiên, càng không nghĩ tới Viên Sơ Nhụy cư nhiên tặng nó cho nàng! Đó có phải ý nghĩa......

"Một ngàn hai trăm vạn!" Đào Hựu Tình hưng phấn nói, "Có phải cô thích tôi không, có phải phải đưa tôi một ngàn hai trăm vạn?!"

Có thể, cư nhiên không phải truy cứu cô tự tiện hôn nàng, mà là truy cứu một ngàn hai trăm vạn, không hổ là Đào Hựu Tình.

Nhưng cô khả năng thừa nhận sao? Không có khả năng, trước khi câu được nàng mà thừa nhận, sẽ rất có khả năng bị Đào Hựu Tình càng đẩy càng xa, này cũng không phải kết quả cô muốn nhìn đến.

Người thông minh không làm chuyện mình không nắm chắt.

Viên Sơ Nhụy không có phủ nhận chuyện mình thích nàng, cũng không có thừa nhận,  tự nhiên trấn định mà nói: "Không phải cô nói muốn thấy quà đặc biệt sao? Tôi đây không phải là thỏa mãn cô sao?" Lại nói, "Có phải cô không muốn hay không? Không nghĩ muốn thì tôi đây thu lại."

Đào Hựu Tình chấn kinh rồi: "Này sao có thể thu hồi???"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói có sách mách có chứng nói: "Liên giống như bật đèn vậy, ấn một cái là ' mở ', lại ấn một cái là ' tắt ', tôi đây hôn một chút là ' tặng ', rồi lại hôn một chút nữa còn không phải là ' thu hồi '?"

Đào Hựu Tình: "???"

Trời ạ, còn có đạo lý kỳ quái này!

Đào Hựu Tình lại nghĩ nghĩ, vuốt cằm nói: "Nhưng cô cư nhiên nguyện ý đem nụ hôn đầu tiên cho tôi, đó có phải thuyết minh tôi ở trong lòng cô không giống những người khác hay không?"

"Ừm." Viên Sơ Nhụy không có phủ nhận, trấn tĩnh mà hỏi lại, "Tôi trong lòng cô cũng không giống người khác sao?"

Cô thừa nhận mình trộm đổi khái niệm, cô hy vọng chính mình ở trong lòng Đào Hựu Tình là bởi vì tình yêu mà khác người khác. Nhưng xem bộ dáng Đào Hựu Tình này liền biết hiện tại nàng không có tâm tư trên phương diện kia, cô đành phải tiếp tục dẫn lực chú ý của nàng không chỉ ngừng ở trên nụ hôn này.

Cô nói: "Một cái hôn mà thôi, không cần rối rắm quá nhiều."

Đào Hựu Tình khó có thể tin mà nhìn cô: "Cái gì kêu ' một cái hôn ' mà thôi, cô có biết vừa rồi cô đã thuận tiện cầm đi nụ hôn đầu tiên của một vị thiếu nữ hay không!"

Đào Tiên Nữ: Viên Sơ Nhụy cái nữ nhân hư này!

Viên Sơ Nhụy chân mày hơi chau, bắt được từ ngữ nào đó của những lời này: "Thiếu nữ......?"

Nàng nghiêm túc sao? Phạm vi thiếu nữ không phải 12 tuổi đến 18 tuổi sao, khi nào đã hàm quát lên 24 tuổi?

Đào Hựu Tình mặt không đỏ tâm không nhảy, đúng lý hợp tình nói: "Tôi sinh ngày mười tám tháng chín cô có biết là có tứ gì không? Ý tứ chính là toàn bộ chín tháng tôi cũng là 18 tuổi, ta đây đương nhiên là thiếu nữ, vậy có cái gì vấn đề sao!"

Viên Sơ Nhụy: "???"

Vậy ngươi còn rất có thể giảo biện a!

Đào Hựu Tình: "Tôi lớn lên xinh đẹp, tôi định đoạt!"

Viên Sơ Nhụy: "......"

Được, nàng cao hứng là được rồi.

Ngay sau đó Viên Sơ Nhụy rốt cuộc phản ứng lại một chuyện: "Từ từ, cô vừa mới nói cái gì, cũng là nụ hôn đầu tiên của cô?"

Nàng làʍ ŧìиɦ nhân Chu Dĩ Nhu đương 5 năm, nụ hôn đầu tiên vì sao còn giữ? Chẳng lẽ họ chưa phát sinh ra cái gì sao?

Chu Dĩ Nhu ngồi trong lòng vẫn không loạn, chỉ xem nàng như bình hoa mà dưỡng, nửa điểm cũng không chạm vào?

Đào Hựu Tình nhún vai: "Chu Dĩ Nhu dưỡng tôi lại không phải bởi vì đối ta có **, cô ta chỉ tìm cảm giác Đào Nhã Lăng trên người của tôi thôi. Hơn nữa tôi phát hiện Đào Nhã Lăng biết Chu Dĩ Nhu có quan hệ tình nhân bí mật với tôi, phỏng chừng là cố ý nhìn thấu không nói toạc, ngầm đồng ý hành vi này của cô ta."

"Bởi vì nếu tôi bị Chu Dĩ Nhu cứ đắn đó giữ trong tay, tôi đây liền sẽ không tái xuất, sẽ không lại uy hiếp cô ta giống như 5 năm trước, chờ thời gian lại dài thêm một ít, chưa từng chạm qua ca hát thì tôi liền sẽ chậm rãi mất đi khả năng kiểm soát sân khấu, mất đi linh khí, không tạo nên uy hiếp với ai nữa."

Nàng duỗi người, lắc tay ngôi sao màu bạc theo cánh tay thon dài của nàng chạy xuống một đoạn, ánh sáng màu bạc chớp động, ngữ điệu thoải mái nói: "Bất quá nếu Đào Nhã Lăng đã biết, cô ta khẳng định sẽ càng không chạm vào tôi, ngủ với cô gái khác, vậy sao công bằng với công chúa của cô ta được."

Nàng chống mặt, quay đầu nhìn về phía Viên Sơ Nhụy: "Đào Nhã Lăng kia bụng dạ hẹp hòi, khẳng định không muốn cùng người khác chia sẻ liếm cẩu* của mình."

(*Liếm cẩu '舔狗' : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ tình cảm, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)

Nàng diễn thế thân nhiều năm như vậy, sớm đã có hiểu biết nhất định với Giang Nhã Lăng, sau khi trở lại Giang gia càng nhận thức đến bộ mặt thật của người kia. Khi Giang Nhã Lăng còn nhỏ cha mẹ yêu thương cũng không muốn một chút cho em trai mình, càng đừng nói sau khi lớn lên chia sẻ người liếm cẩu. Cho nên nàng hơi phỏng đoán một chút đã sờ đến tâm thái của cô ta.

Nàng cười khẽ: "Mà này, cô cảm thấy tôi có khả năng cùng Chu Dĩ Nhu từng có thân mật tiếp xúc trên thân thể gì sao?"

Viên Sơ Nhụy không nói gì thêm, biết Đào Hựu Tình chưa phát sinh gì với Chu Dĩ Nhu, trong lòng cô cư nhiên còn có vài phần cao hứng, giống như là ghen ghét với Chu Dĩ Nhu ghen rốt cuộc hòa nhau một thành —— tuy rằng cô ta được em ấy thích 5 năm, nhưng cô ta lại không biết môi em ấy có bao nhiêu mềm mại.

Tiểu Viên Đổng trong lòng thoải mái.

Đào Hựu Tình đột nhiên đổi chủ đề: "Nhưng cô cư nhiên lấy đi nụ hôn đầu tiên của tôi!"

Vẻ mặt Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mà nhìn nàng, còn chưa nói lời nào, liền nghe thấy nàng tự chính mình bình tĩnh trở lại, nói: "Được rồi, tôi cũng không thiệt."

Vào lần đầu tiên nàng bị Viên Sơ Nhụy kéo vào trong nhà hôn ở khóe môi đã nghĩ tới, nàng không ngại Viên Sơ Nhụy hôn nàng. Người trong tiềm thức đối với người lớn lên xinh đẹp đều là phá lệ khoan dung, Viên Sơ Nhụy lớn lên đẹp như vậy, hôn nàng nàng cũng không thiệt a.

Hơn nữa Viên Sơ Nhụy vẫn là người lớn lên xinh đẹp, ngày thường là chủ tịch có thể cho nàng cảm giác an toàn, chỉ bằng gương mặt này của cô cùng nàng hôn, thì nàng tạm thời tha thứ chuyện cô thuận miệng lấy đi nụ hôn đầu của mình. Dù sao nàng cũng cầm nụ hôn đầu tiên của cô không phải sao, không thiệt không thiệt, huyết kiếm!

Nếu có thể đem một ngàn hai trăm vạn kiếm được liền càng tốt! Nàng nhất định phải nghĩ cách làm cô gái này động tâm với nàng!

Viên Sơ Nhụy bất đắc dĩ mà cười cười, người này thật ra lại mở lối cho chính mình. Tiếp theo Viên Sơ Nhụy liền thấy nàng vươn bàn tay về phía hình, lắc tay ngôi sao mài bạc trên tay đều đi theo hơi hơi nhoáng lên, nàng nói: "Nhưng cô hôn cũng chẳng ra gì, cho tôi tiền xu."

Viên Sơ Nhụy rất muốn nói nếu chính mình có kinh nghiệm, vậy không tính "Nụ hôn đầu tiên", nhưng xem bộ dáng này của nàng, đành phải cười nói: "Nhớ kỹ đi, về lại cho cô."

Đào Hựu Tình: "Được rồi!"

Nàng lại đánh giá thời gian một chút, cảm thấy chính mình cần phải quay lại, xoay người liền hướng cửa đi, nhưng đi không đến hai bước liền ngừng lại, quay đầu lại năm tay Viên Sơ Nhụy: "Đi đi đi, cùng tôi quay lại, miễn cho tôi vừa đi cô liền bắt đầu hút thuốc."

Viên Sơ Nhụy buồn cười nói: "Yên tâm, tôi không hút."

Đào Hựu Tình: "Tôi không tin, cô phải ở dưới mí mắt tôi để tôi tự mình giám sát mới được."

Viên Sơ Nhụy không có cách nào, nên cũng tuỳ nàng một đường nắm đi, ý cười bên môi không giảm. Cô đi theo bước chân nàng, nghe nàng ở phía trước lải nhải mà nói "Hút thuốc không tốt", "Cô hút ít một chút, tốt nhất là nghỉ luôn", "Người lớn như vậy, còn muốn một thiếu nữ như tôi nói mấy cái này với cô sao", một bộ dáng vì cô rầu thúi ruột, làm đầu trái tim cô càng thêm mềm mại.

Như vậy xem ra, bạn nhỏ thật sự rất đáng yêu.

Ai sẽ không thích nàng đáng yêu như vậy?

......

Sau khu bữa tiệc chấm dứt, Quan Mỹ Lâm cố ý ở lại, vui vui vẻ vẻ mà đem quà đã chuẩn bị tốt đưa vào trong tay Đào Hựu Tình, nói: "Quà tớ chọn tuyệt đối phù hợp với ánh mắt cậu!"

Đào Hựu Tình tò mò hỏi: "Cái gì nha?"

Quan Mỹ Lâm: "Là đồ gần đây cậu muốn, quay về lại mở đi."

Đào Hựu Tình mắt mang ý cười mà ôm lấy nàng, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng: "Cảm ơn Mỹ Lâm đáng yêu của chúng ta."

Quan Mỹ Lâm đầy mặt tươi cười: "Quan hệ chúng ta còn nói lời khách khí cái gì. Đúng rồi, vậy về sau, tớ còn có thể kêu cậu Đào Đào hông?"

Đêm nay thời điểm Giang Hải Minh tuyên bố đại tiểu thư Giang gia lên sân khấu, là kêu "Giang Hựu Tình". Hơn nữa nàng đã trở về đúng chỗ, là đại tiểu thư chân chính của Giang gia, lý nên là Giang Hựu Tình.

Chỉ là Quan Mỹ Lâm từ trước đã quen kêu nàng "Đào Đào", cho nên trong lúc nhất thời có điểm rối rắm, nàng hiện tại là muốn sửa miệng kêu "Giang Giang" sao?

Đào Hựu Tình cười nói: "Đối với người ngoài mà nói tớ là đại tiểu thư Giang gia, tự nhiên chính là Giang Hựu Tình. Nhưng là đối với các cậu mà nói, là bạn bè tớ, cũng là Đào Hựu Tình lúc trước, cho nên theo thói quen đã kêu tớ là cái gì liền kêu tớ là cái đó, không cần rối rắm."

Đối với người không quen biết, nàng chính là thân phận hoàn toàn mới, Giang Hựu Tình. Đối với bạn bè quen biết, nàng chính mình cùng với cậu nàng ở trên trời kia, nàng chính là Đào Hựu Tình chưa bao giờ thay đổi.

Quan Mỹ Lâm tức khắc nhẹ nhàng thở ra, vươn tay ôm lấy nàng, vui mừng nói: "Có thể nhìn đến cậu sống tốt, tôi thật yên tâm ."

Đào Hựu Tình mặt mày nháy mắt ôn nhu xuống dưới, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay bạn mình: "Chờ tớ lại nỗ lực nâng cao giá trị bản thân hơn, sẽ đi làm đại ngôn miễn phí cho công ty của bác, cậu nhớ rõ chờ tớ nga."

"Được!" Quan Mỹ Lâm mặt mày hớn hở mà đáp, "Tớ khẳng định sẽ chờ cậu!"

Sau khi tiễn Quan Mỹ Lâm đi, Đào Hựu Tình liền dự định trở về, sau tiệc sinh nhật lúc liền muốn trở lại chỗ ở của mình, một lần nữa bắt đầu sống cuộc sống một mình chuẩn bị công việc, kế tiếp nàng còn phải tham gia chương trình, còn phải chuẩn bị album, nội dung công việc mười phần phong phú.

Viên Sơ Nhụy tri kỷ mà ở dưới bãi đỗ xe chờ nàng, đón nàng cùng nhau trở về.

Đào Hựu Tình cáo biệt cha mẹ cùng Giang Thu Dương, xoay người liền hướng thang máy đi, lại ngoài ý muốn gặp gỡ một người —— Chu Dĩ Nhu.

Đèn thủy tinh trên đầu đem không gian vuông vức chiếu đến thanh minh sáng trong, Chu Dĩ Nhu đứng ở bên trong thang máy, ánh sáng chiết xạ dừng ở trên vai cô, làm cô giờ này khắc này thoạt nhìn vô cùng tịch mịch. Co không có ấn thang máy, cũng không có rời khỏi cửa thang máy, như là đang đợi người nào.

Làn váy như lửa mà nóng từ trên mặt đất trơn bóng lướt qua, đế giày cao gót cùng mặt đất chạm vào, phát ra âm thanh lộc cộc thanh thúy dễ nghe. Chu Dĩ Nhu nghe tiếng quay đầu nhìn về phía nàng, toàn thân tịch mịch nháy mắt trở thành hư không.

Cô đang đợi nàng.

Sau khi Đào Hựu Tình biết được thông tin này bước chân không khỏi dừng lại, tiện đà mặt không biến sắc mà xem cô như không khí, bình tĩnh ấn xuống thang máy. Chu Dĩ Nhu thấy thế, bước chân hướng đi về chỗ nàng, đưa ra túi quà màu trắng trong tay ra, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Đào Hựu Tình nhìn thoáng qua đồ vật trong tay cô, nói: "Chu tổng, tôi cảm thấy, quà phải tự thân tặng đối phương mới có vẻ có thành ý, hơn nữa tôi tin tưởng tam tiểu thư nhất định đang chờ cô, đi đi, cố lên, chúc hai người bách niên hảo hợp!"

Đào Tiên Nữ: Mời hai người lập tức ở bên nhau, tra tân nhau, vì nhân gian trừ hại!

Chu Dĩ Nhu dừng một chút, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, rồi sau đó mới khôi phục như lúc ban đầu: "Đây là tặng em."

Đào Hựu Tình nghe vậy, biểu tình lộ ra buồn rầu: "Chu tổng ngượng ngùng, con người của tôi tương đối thành thật, tôi rất lo lắng thẩm mỹ của chúng ta không hợp, cô tặng tôi sẽ không thích."

Thái độ Chu Dĩ Nhu đối với nàng có thể nói là thay đổi 180 độ, nếu là đặt ở thời gian 5 năm kia, cô nào có nhiều kiên nhẫn cùng nói với nàng lâu vậy?

Chu Dĩ Nhu nói: "Em chưa mở ra nhìn xem thì làm sao biết có hợp tâm ý em không?"

Hiện tại chỉ muốn đem hết toàn lực từ khắp các mặt bồi thường cho nàng, vãn hồi cùng nàng, để họ có thể bắt đầu một lần nữa.

Đào Hựu Tình lại là đánh tâm nhãn không nghĩ nhận đồ của nàng, linh cơ vừa động, giơ tay đưa lắc tay ngôi sao của mình ra, hỏi: "Cô xem lắc tay này đẹp không?"

Chu Dĩ Nhu quan sát một chút, lắc tay này lúc nàng nhảy điệu nhảy thứ nhất còn chưa có, nhưng nếu lắc tay này được mang ở trên tay, vậy ý nghĩa lắc tay này phù hợp với thẩm mỹ của nàng, vì thế Chu Dĩ Nhu nói: "Đẹp, rất thích hợp với em."

Cô cảm thấy đáp án này khẳng định không sai.

Đào Hựu Tình sờ sờ lắc tay, vẻ mặt hạnh phúc mà bồi thêm một câu: "Bạn gái tôi tặng."

—— Viên Sơ Nhụy.

Mắt Chu Dĩ Nhu nháy mắt liền đen xuống, giây tốc sửa miệng: "Khó coi."

Bát tự của cô cùng Viên Sơ Nhụy không hợp, mệnh phạm hướng, Viên Sơ Nhụy đưa cái gì, cô mới sẽ không nói đẹp.

Đào Hựu Tình vỗ tay một cái: "Vậy không được, tôi cảm thấy đẹp, cô cảm thấy khó coi, vậy không phải thuyết minh thẩm mỹ chúng ta không hợp? Cho nên quà đó cô giữ lại đi, rồi đưa cho Đào Nhã Lăng cũng được."

Tốt nhất lại nói cho Đào Nhã Lăng đây là nàng không cần, tức chết người kia mới tốt.

Chu Dĩ Nhu: "......"

Còn có thể như vậy???

Thang máy "Đinh" một tiếng tới, Đào Hựu Tình như trước xách làn váy tiêu sái đi vào, Chu Dĩ Nhu không chút nghĩ ngợi đi vào theo, nói: "Tôi biết em còn giận tôi, hận tôi trước kia không tốt với em, tôi thực xin lỗi, lại cho tôi một cơ hội, được không?"

Đào Hựu Tình cười nói: "Chu tổng, tôi đã mù qua một lần, sao có thể sẽ mù lần thứ hai? Cô cùng Sơ Nhụy nhà tôi ai tốt hơn ai, chẳng lẽ tôi không phân biệt ra sao?"

Chu Dĩ Nhu bị nàng phản bác đến sửng sốt, rồi sau đó nhíu mày hỏi: "Em thích tôi 5 năm, chẳng lẽ nói từ bỏ liền từ bỏ?"

"Chứ muốn làm sao?" Đào Hựu Tình hỏi lại, "Chẳng lẽ tôi nên là khua chiêng gõ trống, báo với thiên hạ nói ' tôi phải từ bỏ Chu Dĩ Nhu ', sau đó mới bỏ cô?"

Đào Hựu Tình: "Như này thì tốn quá nhiều công nha."

Nàng quyết tâm bỏ Chu Dĩ Nhu không phải trong một đêm đúc ra, mà là 5 năm thời gian Chu Dĩ Nhu lạnh nhạt với nàng đã cho nàng dũng khí hạ quyết tâm, cho dù là một đoàn lửa cũng không có biện pháp mãi mãi bừng cháy.

Mấy năm trước nàng thích Chu Dĩ Nhu, thích đến vô cùng anh dũng, cảm thấy vạn vật trên thế gian đều sẽ không trở thành trở ngại nàng thích Chu Dĩ Nhu, nhưng khi đó là nàng tuổi trẻ không hiểu chuyện. Theo thời gian 5 năm chậm rãi qua đi, nàng đã chịu "Đòn hiểm" đến từ Chu Dĩ Nhu vô tình, nhiệt tình tự nhiên cứ như vậy liền giảm bớt, cuối cùng hoàn toàn tắt đi, lặng yên không một tiếng động nhưng quyết đoán vô cùng.

Nếu không có thích nhiệt tình, vậy không cần thiết lại tiếp tục dây dưa, không chiếm được vĩnh viễn đều không chiếm được, cho nên nàng buông tay đến dứt khoát lưu loát, lười đến lại tốn thêm nửa điểm công sức với Chu Dĩ Nhu.

"Tôi khuyên cô đừng lại đây dây dưa tôi." Đào Hựu Tình nói, "Tôi đã cùng Sơ Nhụy ở bên nhau, cô còn không nhanh đuổi theo Đào Nhã Lăng đi? Cơ hội thật tốt nha, nắm chắc đó!"

Đào Tiên Nữ: Cầu xin các hai người hai tên nghiệp chướng nhanh ở bên nhau, vì nhân gian trừ hại đi!

Đào Hựu Tình tế ra đại chiêu: "Chẳng lẽ cô là kiểu không chiếm được liền thích sao?"

Những lời này thẳng chọc tâm oa tử của Chu Dĩ Nhu, làm cô một chốc một lát nói không ra lời, cùng lúc đó thang máy cũng tới tầng phụ, Đào Hựu Tình không nhìn cô một cái đã đi ra ngoài.

Viên Sơ Nhụy cách đó không xa đang  chờ nàng, sau khi nàng thấy Viên Sơ Nhụy lập tức đề đề làn váy, cao hứng phấn chấn mà chạy qua phía cô, giày cao gót đỏ trên mặt đất dẫm lộc cộc hỗn loạn, nàng cao hứng giống như là học sinh vào cuối tuần được thả: "Tới tới, bổn thiếu nữ tới!"

Viên Sơ Nhụy thấy thế, nhíu mày bước nhanh về phía nàng, vừa đi vừa nói chuyện: "Không được chạy, đi cho đàng hoàng, coi chừng té."

Đào Hựu Tình nghe vậy, nghe lời thả chậm bước chân, tiếng bước chân vững vàng lại, hoàn toàn chính là đứa nhỏ ngoan.

Sau khi Chu Dĩ Nhu đi ra thang máy, trơ mắt mà nhìn Viên Sơ Nhụy vươn tay đón được nàng, xem nàng hướng về Viên Sơ Nhụy tràn ra miệng cười, xem họ thân mật khăng khít mà dựa vào lẫn nhau.

Đào Hựu Tình ở trong thời gian 5 năm kia vô số lần cười tươi mình như vậy, chỉ là lúc ấy cô làm như không thấy, như thế nào cũng nghĩ không đến chính mình sẽ có một ngày hối hận......

Viên Sơ Nhụy nâng lên mí mắt liền thấy Chu Dĩ Nhu đứng ở trước thang máy, lập tức nhìn về phía Đào Hựu Tình thấp giọng hỏi: "Cô ta lại làm cái gì với cô sao?"

Đào Hựu Tình kiêu ngạo mà nói: "Có thể làm cái gì? Tôi đai trắng Karate đó?"

Viên Sơ Nhụy lúc này mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi, về thôi."

Đào Hựu Tình ôm lấy cánh tay của cô: "Ừm!"

Hai người mười phần ăn ý mà coi Chu Dĩ Nhu như không khí, vừa nói vừa cười xoay người đi về phía xe đậu, lạnh lẽo trong mắt Chu Dĩ Nhu càng thêm rét lạnh, ngay sau đó nhanh bước về xe mình, quăng quà lên ghế phụ cho hả giận.

Mà trước cửa thang máy tầng một khách sạn, tam tiểu thư Giang gia đang đứng đó.

Giang Nhã Lăng nhìn cửa thang máy đóng chặt, không khỏi tò mò ——

Chị Dĩ Nhu vì sao lại đi theo Đào Hựu Tình vào thang máy?

......

Viên Sơ Nhụy về đến nhà liền lập tức tháo trang sức, pha nước âm thoải mái dễ dịu để tắm. Da thịt trắng tuyết ngâm trong nước ấm áp, ánh mắt ở hơi nước mờ mịt dính vài phần mê mang cùng lười biếng, ngón tay dài thong thả từ trên trán trơn bóng một lần lại một lần mà xẹt qua.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu không tự giác mà hồi tưởng chuyện xảy ra đêm nay.

Cô xác nhận tâm ý của mình, cũng hôn Đào Hựu Tình.

Lại nói, cô hôn Đào Hựu Tình. Không có bị Đào Hựu Tình đẩy ra, không có bị Đào Hựu Tình tức giận chất vấn, hơn nữa cô còn thiếu Đào Hựu Tình một đồng tiền xu.

Một đồng tiền xu.

Nghĩ vậy, cô không khỏi cười khẽ ra tiếng, yên lặng mà ở trong đầu ghi nhớ một câu: Đừng quên cho bạn nhỏ tiền xu.

Sau khi tắm rửa, sấy tóc xong, cô phủ thêm áo ngủ màu xanh biển, từ sọt tre nhỏ màu đen chuyên môn dùng để đựng tiền xu Đào Hựu Tình cầm lên một đồng tiền xu, xoay người liền hướng nhà Đào Hựu Tình đi.

Cô ấn vang chuông cửa, đứng ở ngoài cửa đợi vài giây sau, cửa nhà đột nhiên phát ra "Ca" rất nhỏ một tiếng, từ bên trong mở ra, Đào Hựu Tình từ cửa lén lút dò ra cái đầu, trên tóc quăn đen nhánh còn mang theo hơi nước ướŧ áŧ.

Viên Sơ Nhụy vừa định nói cái gì, nửa bên bả vai tròn trịa tuyết trắng của Đào Hựu Tình không hề che lấp đột nhiên nhảy vào mi mắt cô, làm cô không khỏi giật mình.

—— từ từ, nàng là không có mặc quần áo sao???

Viên Sơ Nhụy chần chờ mà mở miệng: "Cô y ——"

Cô còn chưa nói xong, liền thấy có một cái dây lưng màu đen lặng yên không tiếng động mà từ trên vai Đào Hựu Tình chạy xuống xuống dưới.

Viên Sơ Nhụy: "......?"

Này cũng không phải không có mặc a...... Nhưng nàng đây là mặc cái gì?

Viên Sơ Nhụy nhìn chằm chằm bả vai của nàng, một chốc một lát cư nhiên không nghĩ ra đáp án.

Đào Hựu Tình cũng không thèm nhìn tới liền tiếp tục lộ ra bả vai, tiếp theo từ phía sau cửa đi ra, chỉ thấy nàng mặc một cái váy ngủ lụa màu đen có đai đeo, ren ngực cùng làn váy thêu độc đáo, màu đen nổi bật với da thịt trắng như tuyết đông của nàng, váy lại tôn lên dáng người hoàn mỹ của nàng cứ thế phát hoạ ra, làm trong lòng người nhìn một trận khô nóng, giống như có một ngọn lửa đang cháy.

Viên Sơ Nhụy: "......"

Này là cái khảo nghiệm gì với cô đây.

Viên Sơ Nhụy cố gắng trấn tĩnh rồi dời đi ánh mắt.

Đào Hựu Tình cùng cô bốn mắt nhìn nhau, không biết nghĩ đến cái gì, linh cơ vừa động, đột nhiên kéo bả vai xuống, cúi người dựa hướng cô, đầu ngón tay non mịn hơi lạnh nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt cô, phong tình vạn chủng mà nói: "Tiểu Viên Đổng, tôi ăn mặc đẹp như vậy......"

"Không lẽ cô không muốn làm cái gì với tôi sao?"

Viên Sơ Nhụy nhìn nàng, trong đầu liền một câu hỏi ——

Như này xem như em ấy đang câu dẫn mình?

———

Tác giả có lời muốn nói: Đào Tiên Nữ vì làm Tiểu Viên Đổng đối chính mình động tâm, vắt hết óc.