Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 4

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

-------

Nhan Khê nhìn thấy phía dưới khu bình luận có vô số quần chúng ăn dưa đang đau lòng vì chuyện tình giáo thảo năm đó cùng Tống Nhan, vô cùng may mắn mình đã sớm đổi tên, tuy rằng cô muốn tìm chút sự nghiệp để nổi bật, nhưng tuyệt đối không muốn mượn loại vết tích này để nổi tiếng.

Tắt video, Nhan Khê cố gắng hồi tưởng lại học trưởng năm đó là ai, suy nghĩ nửa ngày cũng không có nửa điểm ấn tượng.

Điều duy nhất còn nhớ chính là, vị giáo thảo này hình như thập phần tài hoa, trên tạp chí của trường đã xuất bản thơ từ, nữ sinh trong lớp ngoài giờ học, thỉnh thoảng sẽ nói giáo thảo như thế này thế kia. Bất quá cũng chỉ như vậy, tinh lực chủ yếu của mọi người vẫn là trong học tập, giáo thảo có đẹp đến đâu, cũng không có mị lực như thi đại học.


Sáng sớm hôm sau, Dương Mẫn làm việc trong công ty truyền thông mạng liền gọi điện thoại cho cô, nói chính là chuyện video nóng.

"Đại Hà, Tống Nhan mà hai phụ nữ kia nói, không phải là cậu chứ?" Đầu dây bên kia, Dương Mẫn cười đến vô tâm vô phế, "Lần trước tớ nói sai rồi, cậu không nên đi diễn nữ chính kịch khổ tình, hẳn là đi diễn nữ chính Mary Sue, chỉ là tướng mạo kém một chút."

"Cút cút." Nhan Khê mở điện thoại di động rảnh tay, đánh bàn phím cho nổ tung, "Tớ đang bận rộn lắm đấy."

"Bận cái gì, viết bản thảo?"

"Ừm."

"Phú nhị đại vạn ác", Dương Mẫn ở bên kia điện thoại hâm mộ ghen tị hận, "Cậu mỗi ngày ở nhà cũng nhàm chán, không bằng tìm chút việc làm." Trong lòng cô ấy rất rõ ràng, với năng lực cùng tướng mạo của Nhan Khê, muốn tìm một công việc hợp tâm ý, cũng không quá khó khăn.


Một đại chiêu đưa bé cừu đến điểm phục sinh, Nhan Khê rời khỏi trò chơi, "Tớ cũng có tính toán này, nhưng gần đây tớ có một hạng mục hợp tác với một nhà xuất bản còn chưa hoàn thành, tìm công việc tạm thời không thể gấp gáp."

Dương Mẫn biết Nhan Khê đăng tải truyện tranh bán manh trên mạng: "Những truyện tranh đó đều là tâm huyết của cậu, hiện tại nhân khí của cậu lại cao, cũng có thể thử phát triển về phía này."

"Làm sở thích cũng được, ăn chén cơm này tớ vẫn có chút chột dạ, trước hết xử lý chuyện này rồi nói sau, tớ còn có thể về nhà gặm già." Nhan Khê trong lòng rõ ràng, mẹ cô tuy rằng ở trong giới thư họa có chút danh tiếng, nhưng cô là con gái, nhưng không có thừa hưởng đến tài năng cùng linh khí của thế hệ trước. Lúc trước mẹ cô cố ý bồi dưỡng tế bào nghệ thuật trong cô, nhưng cô thật sự không có năng khiếu, liền buông bỏ.


"Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ nói, tớ yêu tự do, tớ không muốn bị trói buộc trong công ty nhà mình."

Dương Mẫn đã sớm quen với Nhan Khê không biết xấu hổ, "Được rồi, có chuyện gì gọi điện thoại cho tớ sau, sếp sắp tới kiểm tra, tớ cúp máy trước."

Nhan Khê cúp điện thoại, ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại đã đen, hai người bạn tốt của cô thường xuyên gọi điện thoại tới, chỉ sợ cũng lo lắng một mình cô ở chỗ này nhàm chán.

Trong trí tưởng tượng của người bình thường, cô vẫn đi theo mẹ, sau khi mẹ qua đời mới trở về bên cạnh ba, ba vẫn là ông chủ công ty, nói không chừng đối với con gái tốt mấy năm không ở bên nhau này không để ý, thậm chí có thể ngay cả gặp mặt cũng không mấy lần nhìn thấy.

Bạn bè lo lắng tốt bụng lo lắng cô đều rõ ràng, nhưng cho dù cô nói ba cô đối xử tốt với cô, các cô cũng không nhất định sẽ tin tưởng, nói không chừng còn có thể cho rằng cô đang cố gắng cười.
Loại hiểu lầm này, thật sự không dễ giải thích rõ ràng.

"Nhan Nhan, mau xuống ăn cơm." Tống Hải ở dưới lầu hô, "Ba hầm canh vịt mà con thích ăn"

"Đến đây." Mang dép lê, Nhan Khê mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù đi xuống lầu.

Khi cơm nước sắp ăn xong, Tống Hải quan sát sắc mặt con gái: "Nhan nhan, hai ngày sau con có sắp xếp gì không?"

"Hai ngày sau?" Nhan Khê lắc đầu: "Không có, ba có chuyện gì sao?"

"Là như này, hai ngày sau là sinh nhật phu nhân của một đại nhân vật trong giới kinh doanh, mấy năm nay ba ba trong giới cũng dần dần nổi danh, nhận được một tấm thiệp mời tiệc sinh nhật, nếu con sắp xếp được, có thể cùng ba đi góp vui, quen biết thêm mấy người bạn cùng trang lứa."

Nhan Khê đầu tiên sửng sốt một chút, lập tức gật đầu nói: "Dạ được."

Tống Hải đã sớm muốn cùng đồng nghiệp khoe con gái, thấy Nhan Khê gật đầu, nhất thời cười thành một đóa hoa hướng dương, "Đến lúc đó không cần quá khẩn trương, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, có chuyện gì thì tìm ba."
Loại dịp quan trọng này, không phải nên nhắc nhở cô phải chú ý lời nói và hành động sao?

Nhan Khê im lặng nhìn ba cô, khó trách mẹ cô kiên trì muốn đưa cô đến bên cạnh, đại khái chính là lo lắng ba cô nuông chiều cô thành một đứa trẻ hư.

Ngày hôm sau trợ lý của Tống Hải đem vài bộ lễ phục dạ hội hàng hiệu đến nhà, chỉ là màu sắc không phải đỏ thẫm thì là đại tử, tuy rằng đủ hoa lệ, nhưng không thích hợp với tuổi tác hiện tại của cô. Nhan Khê đã tuyệt vọng với phong cách thẩm mỹ thẳng nam của ba cô, cuối cùng cô chọn một chiếc váy dạ hội ngắn cách điệu phù hợp, thậm chí còn chọn cho Tống Hải bộ âu phục cùng phụ kiện.

Thấy con gái không thích lễ phục dạ hội do mình đặt, Tống Hải có chút mất mát, nhưng thấy con gái còn cố ý chuẩn bị quần áo cho ông, ông lại cao hứng lên.
Để không mất mặt, hai cha con ngồi lên chiếc xe xa hoa nhất trong nhà, ngẩng đầu ưỡn ngực chạy tới khách sạn.

"Ba, ba có quen chủ tịch tập đoàn Trường Phong không?"

"Không quen." Tống Hải thành thật lắc đầu, "Công ty chúng ta chỉ từng hợp tác với chi nhánh của bọn họ, ba và lãnh đạo bọn họ leo lên vài phần quan hệ, cho nên mới lấy được tấm thiệp mời này."

Nhan Khê trầm mặc một lát: "Vậy hành vi này của chúng ta bây giờ, có phải gọi là ôm đùi hay không?"

"Nha đầu ngốc đang suy nghĩ lung tung cái gì đó."

Tống Hải cười hắc hắc, khuôn mặt mập mạp như một quả bí ngô tròn: "Chúng ta làm sao có thể ôm đến đùi chủ tịch Trường Phong, chúng ta chỉ có thể coi như góp vui."

"Cũng đúng." Nhan Khê sâu sắc cho là đúng, nhà bọn họ nhìn như có hai đồng tiền, trên thực tế ở địa giới đế đô này, thật đúng là không tính là cái gì, lần này có thể đến tham gia yến hội sinh nhật Nguyên phu nhân, cũng đủ để bọn họ thổi lên mấy tầng rồi.
Đến địa điểm yến hội, Nhan Khê nắm chặt tay Tống Hải vào sân, nơi này người tới người đi, có rất nhiều tân khách đã đến, nam nữ xuyên qua, giống như là danh lợi chói mắt, Nhan Khê nắm chặt túi xách, nhìn Tống Hải không nói gì.

Tống Hải vỗ vỗ cánh tay cô, đi về phía trước không được mấy bước, đã có người quen đi lên chào hỏi.

"Lão Tống, vị tiểu thư này là?" Người tới mặc âu phục giày da, tươi cười trên mặt thập phần thân thiết, ánh mắt nhìn Nhan Khê giống như là trưởng bối ôn hòa.

Người trên thương trường, phần lớn EQ đều rất tốt, cho dù hắn có chút hoài nghi thân phận của Nhan Khê, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra nửa lời khiến người ta bất mãn.

"Đây là con gái nhà tôi, vừa tốt nghiệp đại học" Tống Hải quay đầu nhìn Nhan Khê, "Đến đây, Nhan Nhan, đây là chú Diêu, ông chủ lớn của công ty Thụy Long."
"Xin chào chú Diêu." Nhan Khê suy nghĩ một vòng trong đầu, rốt cục nhớ tới vị này làm cái gì, "Văn phòng phẩm do công ty chú Diêu sản xuất rất tốt, cháu và các bạn cùng lớp thường mua sản phẩm của công ty chú."

"Hóa ra cháu gái là khách hàng thân quen của công ty chúng tôi", Ông chủ Diêu cao hứng bắt tay Nhan Khê, dùng giọng điệu đùa giỡn nói, "Thất kính thất kính."

Hắn thật không ngờ, Tống Hải mập mạp lại có nữ nhi yếu đuối xinh xắn như vậy, hắn cùng tiểu cô nương này bắt tay, cũng không dám dùng sức, chỉ sợ không cẩn thận đem tay cô bóp nát.

Nhìn vẻ mặt tự hào của Tống Hải, ông chủ Diêu nhịn không được nghĩ, khó trách Tông Hải ly hôn mấy năm nay cũng không tái hôn, vợ cũ của anh nhất định rất xinh đẹp, gen cũng rất cường đại, bằng không không sinh ra con gái có dấu hiệu như vậy.
Tống Hải cũng mặc kệ người khác nghĩ, mang theo Nhan Khê khoe khoang với đồng nghiệp và bạn bè của ông một lần, trong lời nói chính là, con gái anh thông minh, thích đọc sách, bộ dạng còn xinh đẹp.

Nếu như nói Nhan Khê vốn chỉ có bảy phần mỹ sắc, nhưng có mỹ phẩm gia trì cùng Tống Hải phụ trợ, dung mạo của cô cứng rắn được đề cao đến chín phần, ở trong yến hội tuy rằng không tính là độc chiếm ngao đầu, ít nhất cũng có thể làm cho người ta sáng mắt. Hơn nữa miệng cô vừa ngọt vừa nhu thuận, cô bị Tống Hải thổi thành đứa con gái lộng lẫy, Nhan Khê chỉ có thể kéo mặt cười nhận lời khen, thậm chí em gái mở mắt nói dối khen Nhan Khê có phong cách giống ba cô.

"Nuôi dưỡng thiên kim lớn lên tốt như vậy, ánh mắt này có vài phần thần nhất rất giống Tống tiên sinh."
Thật sự không thể kéo ra được chỗ nào giống nhau, cũng chỉ có thể nâng cao tinh thần một vần điệu.

Nhan Khê cười đến vẻ mặt nhu thuận, trong lòng lại suy nghĩ, không hổ là người trên sân danh lợi, nói dối cũng nói một cách chân thành như vậy.

Tống Hải ở trước mặt con gái tuy rằng móc tim móc phổi, nhưng ở bên ngoài lại lộ ra một mặt khôn khéo, mặc kệ quen biết hay không, cuối cùng đều có thể cười cùng Tống Hải nói mấy câu, cho dù không thể nói hợp tác, ít nhất cũng có thể quen mắt với nhau.

Nhan Khê có thể làm, chính là không cho ba cô chậm chân, nhìn thấy người phụ nữ bốn mươi tuổi gọi là chị gái, nhìn thấy người phụ nữ sáu bảy mươi tuổi gọi là dì, khi đối phương sửa chữa, bày ra vẻ mặt "Tôi thể không tin nổi, rõ ràng cô rất trẻ", cố gắng tăng độ hảo cảm của đồng bào nữ.
Đại khái khuôn mặt của cô thật sự quá lừa gạt, cho nên yến hội còn chưa chính thức bắt đầu, cô đã cùng mấy vị nữ nhân thành công nói chuyện.

Không bao lâu sau, một đôi vợ chồng trung niên xuất hiện trước sự chú ý của mọi người, người đàn ông nhìn bộ dáng bất quá đã ngoài bốn mươi, cùng nữ nhân bên cạnh hắn tay trong tay, thoạt nhìn tình cảm phi thường tốt.

Người phụ nữ có khuôn mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là ý cười, vẻ đẹp của bà ấy làm cho người ta đủ để xem nhẹ tuổi tác.

Nhan Khê nhịn không được nhìn thêm vài lần, che giấu sự thưởng thức nơi đáy mắt.

Vị này hẳn là Nguyên phu nhân nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay.

Cô đoán không sai, hai vợ chồng này chính là chủ tịch cùng phu nhân công ty Trường Phong, toàn bộ quá trình hai người rải hết thức ăn cho chó, trong lời nói và hành động tất cả đều là ôn nhu. Nhan Khê ngồi ở bàn rượu, nhìn đôi vợ chồng ôm nhau, nhịn không được lộ ra vài phần cười.
Hai vợ chồng rải thức ăn cho chó xong, hai đứa con trai của bọn họ cũng lên sân khấu.

Kết tinh của tuấn nam mỹ nữ bình thường cũng sẽ không quá kém, Nguyên gia hai đứa con trai đều là eo hẹp, vai to, chân dài, âu phục cắt may vừa vặn mặc trên người bọn họ, liền càng thêm mê người.

Nguyên đại thiếu gia tướng mạo đoan chính, thoạt nhìn thập phần nghiêm túc, là một nam nhân đứng đắn nghiêm cẩn.

Nguyên nhị thiếu gia bộ dạng so với đại thiếu gia còn đẹp hơn, khóe mắt hơi treo, sống mũi thẳng tắp, còn có đôi môi hơi mỏng, làm cho người ta có một loại cảm giác nam nhân khó tính không dễ ở chung.

Nhan Khê nghiêng đầu che miệng nói bên tai Tống Hải: "Ba, người thừa kế nhà họ Nguyên là đại thiếu gia hay là nhị thiếu?"

Tống Hải lắc đầu, cúi đầu nhỏ giọng nói với con gái: "Loại bí mật hào môn này, ba con có thể biết sao?" Loại hào môn đẳng cấp như Nguyên gia, có thể có tin tức bên lề, nhưng tuyệt đối sẽ không để chuyện riêng trong nhà truyền ra, trở thành chủ đề bàn bạc của những người khác.
Nhan Khê:...

Hợp lý.

....