Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 39

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

"Ông chủ" trợ lý Mạnh vội vàng đẩy cửa tiến vào, "Một công ty mạng tên Nhất Hoàn phát hành game 《 Thần tu thiên hạ 》đã bắt đầu hoạt động, mặc dù vẫn còn trong thời gian thử nghiệm, nhưng thiết kế nhân vật và bối cảnh, có rất nhiều điểm tương đồng với game chưa được ra mắt của chúng ta, đây là video tuyên truyền của bọn họ."

Nguyên Dịch nhận lấy máy tính bảng trợ lý Mạnh đưa tới, sau khi xem phim tuyên truyền mấy lần, liền tắt video: "Công ty mạng Nhất Hoàn?"

"Một công ty chỉ mới xuất hiện gần đây, nhưng có tài sản ròng rất lớn. Người phụ trách công ty của họ, tôi đã kiểm tra. Hắn vốn xuất thân từ một gia đình rất bình thường, những dự án trước đây của hắn được đánh giá là rất mạo hiểm không được các công ty đầu tư coi trọng, hiện tại bỗng nhiên có động tĩnh lớn như vậy, sau lưng hẳn là có người khác chống lưng."


Nguyên Dịch hai tay nắm chặt, lại mở đoạn phim tài liệu tuyên truyền này ra, hình ảnh nhân vật đều có bóng dáng trò chơi mà công ty bọn họ đang nghiên cứu và phát triển, rõ ràng là trộm ý tưởng của bọn họ. Loại chuyện sao chép ý tưởng của người khác, trong giới làm game không phải là chuyện hiếm, nhưng sao chép một trò chơi vẫn chưa được phát hành, chỉ có thể trong công ty có nội gián thương mại.

Trợ lý Mạnh cho rằng ông chủ sẽ nổi nóng, không ngờ ông chủ ngay cả biểu tình cũng không thay đổi một chút.

"Trước tiên điều tra nội gián" Nguyên Dịch nhướng mày cười mỉa mai, thoạt nhìn có chút không đứng đắn, "Thị trường game di động cạnh tranh rất khốc liệt, ai cũng biết đây là miếng mỡ. Nóng vội sẽ ăn không được đậu phụ nóng, đối phương không hiểu quy củ, tôi sẽ dạy hắn cái gì gọi là quy củ."


Mạnh trợ lý thấy ông chủ cười tà khí, không tự chủ được nói: "Ông chủ, gϊếŧ người là phạm pháp."

"Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?" Nguyên Dịch trả lại máy tính bảng cho trợ lý Mạnh "Tôi là một công dân tốt, tuân thủ luật pháp."

"Bây giờ chúng ta kiện công ty mạng Nhất Hoàn, vụ kiện này cho dù thắng cũng là mất nhiều hơn được." Mạnh trợ lý nghĩ đến game di động này bọn họ phí tâm chuẩn bị lâu như vậy, kết quả lại bị người khác chặn râu, trong lòng liền nghẹn đến hoảng, "Thằng khốn con mẹ nó chơi chó!"

"Trợ lý Mạnh, chú ý lời nói" Nguyên Dịch lười biếng nói, "Mọi người sử dụng từ ngữ văn minh, anh và tôi đều vui vẻ."

"Ông chủ, ngài còn có tâm tình nói đùa." Mạnh trợ lý bất đắc dĩ nhìn Nguyên Dịch, "Chúng ta đầu tư nhiều tiền như vậy, đây không phải là ném đá trên sông?


"Không sao, không phải mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền" Nguyên Dịch gõ lên mặt bàn, "Bọn họ dám sao chép, cũng nên biết trả giá."

"Ông chủ, ngài muốn làm thiên lương Vương phá?"

"Thiên lương vương phá là cái gì?"

"Chính là trời lạnh rồi, làm Vương thị phá sản đi."

Nguyên Dịch nhìn trợ lý Mạnh chừng ba giây: "Anh muốn tôi nhờ một tổ chức bất hợp pháp làm nổ tung công ty họ?" Để một công ty có nền tảng vững chắc nói phá sản liền phá sản, đây không phải đang chơi trò xếp gỗ.

"Đây không phải là một câu vô nghĩa." Trợ lý Mạnh giải thích một cách trôi chảy nguồn gốc của câu nói này.

"Sau này ít xem phim truyền hình của em gái." Nguyên Dịch đồng tình nhìn trợ lý Mạnh, "Đầu óc anh nếu trở nên quá ngốc, tôi sẽ sa thải anh." Không nghĩ tới trợ lý là sinh viên tài năng tốt nghiệp trường danh tiếng, lại thích xem những thứ không có logic như vầy.
Ánh mắt trợ lý Mạnh nhìn Nguyên Dịch càng thêm đồng tình, tuổi còn trẻ mà còn không biết đến loại thuật ngữ internet lỗi thời này, đây là thế giới tinh thần mà người trẻ nên có sao?

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Trong phòng bệnh, Nhan Khê nhìn hai người tự xưng là bạn thân đến thăm cô, kết quả từ đầu đến cuối đều không ngừng ăn uống, cảm thấy có chút đau lòng.

"Nhan Đại Hà, những trái cây này của cậu ăn rất ngon, mua ở đâu vậy?" Đào Như bưng đĩa trái cây, cùng Dương Mẫn say sưa ăn nho ruby.

"Hai người các cậu là tới ăn chực đúng không?" Nhan Khê trợn trắng mắt: "Các cậu giống đi thăm bệnh sao?"

"Bây giờ cậu lại không thể ăn quá nhiều, để lâu sẽ hư, chúng tớ là đang giúp cậu." Đào Như nhìn bộ dáng Nhan Khê mềm nhũn nằm sấp trên giường, đúng là càng nhìn càng đáng thương.
"Đại Hà, hiện tại tớ bên ngoài thật không dám nhận cậu là bạn." Đào Như thở dài, "Đồng nghiệp trong công ty đều đang bàn tán chuyện cậu bị đèn trần đập trúng, nếu bị các cô ấy biết quan hệ của chúng ta, khẳng định sẽ quay quanh tớ hỏi về cậu."

"Nhân viên tổng công ty Trường Phong đều nhàn rỗi như vậy? Còn có tinh thần diện mạo của các công ty nổi tiếng hay sao?" Nhan Khê che mặt, "Ai mà ngờ sẽ thành cái bộ dạng này nổi tiếng chứ?"

"Người công ty chúng tớ không có nhiều bát quái như vậy, nhưng ai bảo trước kia trong một chương trình cậu quay, lại có thể phỏng vấn được cả quản lý cấp cao của Trường Phong." Đào Như cảm xúc có chút kích động, thiếu chút nữa bóp nát nho trong tay, "Cậu có biết quản lý cấp cao kia là ai hay không, là con trai thứ hai của chủ tịch, con ruột!"
Vị nhị thiếu đổng này ở tổng công ty này treo chức, cũng không thường xuyên xuất hiện ở tổng công ty, nghe nói có mấy công ty do hắn đứng tên, kinh doanh cũng rất tốt, thật thật giả giả bọn họ là nhân viên bình thường cũng không rõ ràng lắm, bất quá lời đồn nói vị nhị thiếu đổng này không thích lên chương trình truyền hình, ngay cả đài quốc gia mời hắn ghi hình cũng cự tuyệt, ai có thể nghĩ tới hắn sẽ lấy danh nghĩa "quản lý cấp cao của công ty Trường Phong" xuất hiện trong một chương trình đài địa phương?

"Tớ biết." Nhan Khê nhìn đĩa nho trong tay Đào Như, "Đĩa nho cậu ăn, cũng là con ruột chủ tịch các cậu mua."

Đào Như thiếu chút nữa bị nghẹn nho trong miệng: "Nhan Đại Hà, cậu đừng nói giỡn, sao cậu có thể quen biết nhị đổng?" Nhan Khê lộ ra một nụ cười thần bí.
"Ôi chao, tớ biến đây, Nhan Đại Hà cậu đúng là sâu không lường được." Đào Như nhét nho cho Dương Mẫn, hưng phấn nhìn Nhan Khê, "Nhị đổng là người như thế nào, có phải giống như trong truyền thuyết hay không?"

"Trong truyền thuyết... cái gì vậy?" Nhan Khê có chút hứng thú.

"Chính là như...." Đào Như liếc mắt nhìn Nhan Khê, "Tớ nói cho cậu biết, cậu sẽ không đem những lời này nói cho nhị đổng nghe chứ?" Nếu như truyền đến tai nhị đổng, cô chắc chắn sẽ bị sa thải.

"Tớ giống sẽ làm như vậy lắm sao?"

"Vậy thì được, tớ nói cho cậu biết." Đào Như vô cùng hài lòng, tuy rằng biểu hiện của Nhan Khê không đứng đắn mấy, nhưng sẽ không phải loại người phản bội bạn bè, cô nhất thời có hứng thú bát quái, "Nghe đồn nhị đổng đến bây giờ còn chưa có bạn gái, bình thường đến công ty, nhìn thấy em gái xinh đẹp ngay cả ánh mắt cũng không nhìn, chúng tớ nghi ngờ hắn bị vô tính."
"Không quan tâm đến phụ nữ, cũng có thể hứng thú với đàn ông" Dương Mẫn tò mò nói, "Vì sao lại là vô tính?"

"Bởi vì hắn đối với đàn ông cũng không có hứng thú, công ty chúng tớ tuấn nam mỹ nữ không ít, mí mắt hắn cũng không run một chút" Đào Như bày ra một tư thế cao lãnh, "Nhưng cũng chỉ là lời đồn, người ta nói, nhị đổng có khuynh hướng bạo lực, không có phong độ thân sĩ, làm uổng phí một khuôn mặt ma đạo phản diện tà mị cuồng bạo."

"Cậu nói xem các cậu có phải rất mâu thuẫn hay không, vừa muốn người ta tà mị cuồng bạo, lại muốn người ta có phong độ thân sĩ, đây không phải là tâm thần phân liệt sao?" Nhan Khê rất có lương tâm thay Nguyên Dịch phản bác, "Sao lại có khuynh hướng bạo lực, các cậu tận mắt thấy hắn đánh người?"

"Đã thấy rồi." Đào Như gật đầu.
Nhan Khê cảm thấy cách tẩy trắng thay Nguyên Dịch có chút không đúng.

"Nhưng việc này không trách được nhị đổng, lúc ấy tổng bộ có quản lý quấy rối nữ nhân viên, vừa vặn bị nhị đổng phát hiện, liền đánh cho một trận." Đào Như lúc ấy đang ở hiện trường, sờ lương tâm nói, "Tư thế đánh người của nhị đổng rất đẹp trai."

"Cho nên người ta rõ ràng là một người đàn ông tốt chính nghĩa còn đẹp trai." Nhan Khê bĩu môi, Nguyên tiểu nhị người này mở miệng một chút là thiếu đánh, nhưng người lại rất tốt, từ khi bọn họ quen biết tới nay, hắn đã giúp cô rất nhiều lần, "Không thể trông mặt mà bắt hình dong."

"Xem ra quan hệ giữa cậu và nhị đổng rất tốt," Đào Như tò mò hỏi, "Hai người không phải..."

"Tư tưởng trong sáng một chút, ông chủ nhà các cậu thích mỹ nhân bốc lửa, tớ thích mỹ nam nhân nhã nhặn, không có khả năng." Nhan Khê còn chưa nói, anh lúc nào miệng cũng như đòi nợ, đây sao có thể là bộ dáng có ý tứ với cô?
Đàn ông nếu có ý tứ với phụ nữ, nhất định sẽ ân cần tiểu ý, tận lực biểu hiện bộ dáng phụ nữ thích, thái độ tùy ý của Nguyên tiểu nhị ở trước mặt cô, rất nhiều làm cho cô hoài nghi, trong mắt anh cô có phải là một thằng đàn ông hay không?

"Tớ biết sẽ không có loại chuyện gả vào hào môn như thế này xuất hiện xung quanh tớ." Đào Như có chút tiếc nuối, "Chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng, quả nhiên là đãi ngộ mà nữ chính phim truyền hình mới có."

"Nói đạo lý, tớ tốt xấu gì cũng là phú nhị đại, phượng hoàng không thể sánh tới, ít nhất cũng là một con khổng tước" Nhan Khê kháng nghị, "Cậu có phải là bạn tớ hay không vậy?"

"Đúng vậy, cậu là khổng tước." Đào Như sợ nhất lúc Nhan Khê nhíu mày với cô, bởi vì dáng vẻ nhỏ bé rất đáng thương này sẽ dễ dàng hoán đổi vị trí của nhau, không có nguyên tắc nào cả. Đã có lúc cô nghi ngờ bản thân. Sau khi hai người quen nhau nhiều năm, cô vẫn không thể miễn dịch, cô hoàn toàn bị động.
"Đại Hà" Dương Mẫn ở bên cạnh nói, "Gần đây hình như Ngụy Hiểu Mạn đang tìm phương thức liên lạc của cậu, lúc trước cô ấy không biết cậu làm việc ở đài truyền hình, hiện tại sự tình ồn ào lớn như vậy, cô ấy chắc cũng đã biết, tớ lo lắng cô ấy sẽ đến đài truyền hình tìm cậu, cậu chú ý một chút."

Lúc trước Ngụy Hiểu Mạn thích Trần Minh Động bao nhiêu, vì Trần Minh Động hy sinh bao nhiêu, các cô đều nhìn thấy, hiện tại hai người chia tay, cô lo lắng Ngụy Hiểu Mạn tư tưởng cực đoan, sẽ đi tìm Nhan Khê gây phiền toái.

"Cô ấy và Trần Minh Động chia tay, liên quan gì đến tớ?" Nhan Khê cảm thấy mình rất oan uổng, năm đó bị bạn cùng phòng và Trần Minh Động liên thủ đội mũ xanh thì thôi, hiện tại hai người chia tay, cô còn phải lo lắng cho cảm xúc của tiểu tam, thật sự quá vô lý.
"Chúng tớ đều biết không liên quan đến cậu, nhưng Ngụy Hiểu Mạn..." Dương Mẫn nhíu nhíu mày, "Cũng không biết Trần Minh Động cho Ngụy Hiểu Mạn uống thuốc độc gì, khiến cô ấy vì hắn mà gây lỗi lớn như vậy."

Lúc trước lúc mới vào đại học, bốn người bọn họ quan hệ đều rất thân, Ngụy Hiểu Mạn tính cách tuy rằng có chút yếu đuối, nhưng tính cách lại không tệ, không ai nghĩ tới thời điểm Đại Hà gặp khó khăn nhất, cô ấy cùng Trần Minh Động hú hý một chỗ với nhau.

Khi đó cô ấy khóc tê tâm liệt phế, nói với Đại Hà rằng mình thích Trần Minh Động đến phát điên, báo ứng gì cũng nguyện ý tiếp nhận.

Chuyện hai ba năm trước, tựa hồ như ở trước mắt, nhưng mà các cô đã không còn là em gái học sinh đơn thuần trong trường học, loại tình cảm đáng xấu hổ đó, cũng nên có kết cục.
Nhan Khê đối với chuyện này không có bất kỳ cảm tưởng gì, cô đối với Trần Minh Động đã không còn tình cảm, đối với Ngụy Hiểu Mạn cũng không còn là bạn bè, nhắc tới cũng chỉ còn lại lúng túng.

Dương Mẫn thấy Nhan Khê không muốn nói chuyện này, cũng không nói thêm: "Dù sao cậu cẩn thận một chút cũng không thừa, người mất đi lý trí sẽ không có tam quan."

Tiếng gõ cửa vang lên, Dương Mẫn đứng dậy đi mở cửa, thấy ngoài cửa có một nam nhân tuấn mỹ tay cầm hoa tươi, sửng sốt một chút mới nói: "Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?"

"Quấy rầy rồi" Tống Triều ôn nhu cười, "Xin hỏi Nhan tiểu thư ở phòng bệnh này có đúng không?"

Dương Mẫn thiếu chút nữa bị nụ cười dịu dàng này mê hoặc, cũng may cô còn lý trí, lui sang bên cạnh hai bước: "Đúng vậy."

"Quấy rầy" Tống Triều khẽ gật đầu với cô rồi mới bước vào.
Dương Mẫn nhìn bóng lưng hoàn mỹ của nam nhân này, tuấn mỹ nhã nhặn lại có phong độ nhẹ nhàng, diện mạo của nam nhân này rất phù hợp với khẩu vị của Đại Hà a.

"Nhan tiểu thư" Nụ cười trên mặt Tống Triều càng thêm ôn nhu, "Nghe nói cô bị thương, không biết hiện tại đã khỏe hơn một chút nào chưa?"

Lấy góc độ của Nhan Khê, chỉ có thể nhìn thấy từ ngực Tống Triều xuống dưới, không nghĩ Tống Triều lại tới, khách khí cười nói: "Chỉ là bị thương ngoài da, sao lại có thể phiền Tống tiên sinh chạy chuyến này."

"Đến thăm cô, làm sao có thể gọi phiền toái." Tống Triều ở trong phòng nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy bình hoa, đành phải đem hoa mua về đặt ở trên tủ khóa.

"Vị tiên sinh này," một y tá đi tới, nâng hoa lên nói, "Vết thương của bệnh nhân tạm thời không thể tiếp xúc với phấn hoa, trong phòng bệnh không thể bày hoa tươi, bó hoa này trước tiên tôi mang đến phòng y tá chờ lát nữa lúc anh rời đi có thể mang theo."
Tống Triều sắc mặt hơi cứng đờ, liền khôi phục bình thường: "Xin lỗi, tôi không biết, làm phiền cô."

Sau khi y tá rời đi, Tống Triều ngồi xuống sô pha, "Bên cạnh Nhan tiểu thư không có ai chăm sóc sao? Nếu không tôi sắp xếp cho cô một vị hộ lý, cô sẽ thuận tiện hơn không ít."

"Cảm ơn ý tốt của Tống tiên sinh, bên cạnh tôi đã có hai vị hộ lý chăm sóc." Nhan Khê nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha tao nhã đoan chính, đây là một người khác phái từ đầu đến chân đều phù hợp với thẩm mỹ của cô, nhưng không biết vì sao, khi đối phương theo đuổi, cô hoàn toàn không có nửa điểm động tâm, ngược lại còn cảm thấy đối phương không có ý tốt.

Chẳng lẽ trong lòng cô có chút cừu hận hào môn, đối với bọn họ có thành kiến?

"Nhan tiểu thư hình như gầy đi một chút." Tầm mắt Tống Triều và Nhan Khê đối diện, đôi mắt đào hoa của hắn giấu dưới lớp kính, tuy rằng khóe miệng đang cười, nhưng lại có vài phần xa cách lãnh đạm.
Nhan khê nở nụ cười: "Ai nằm viện đều sẽ gầy đi một vòng, chuyện này rất bình thường."

Đào Như cùng Dương Mẫn nhận thấy Nhan Khê đối với Tống tiên sinh này hình như không quá thân thiết, hai người vốn không có ý định ở lại làm bóng đèn, trở về chỗ ngồi của mình tự cắm rễ không đi.

Một người bạn tốt, biết rời đi đúng thời điểm, cũng biết khi nào không phù hợp.

Tống Triều có phong độ hơn nữa, lại sẽ tìm đề tài nói chuyện phiếm, nhưng nếu đối phương kiên quyết không phối hợp, lời tán gẫu này cũng sẽ vào thế xấu hổ.

"Nhan tiểu thư có cân nhắc đổi công việc truyền hình không?"

"Không có."

"Sau khi biết được cô xảy ra chuyện, tôi rất lo lắng, may mắn là cô không sao."

"Cám ơn, nằm ở bệnh viện hai ngày, đã không còn nguy hiểm nữa."

Ha ha, ngoài miệng nói lo lắng, kết quả lúc này mới đến bệnh viện thăm, phần lo lắng này thật sự không đáng giá. Nhan Khê không rõ, nếu Tống Triều đối với cô không có tâm tư, vì sao còn muốn làm ra bộ dáng theo đuổi cô, đây không phải tự tra tấn chính mình sao?
Hay là trong lòng hắn có ước mơ làm diễn viên, bởi vì xuất thân hào môn không thể thực hiện được, chỉ có thể ở trước mặt người khác trải nghiệm một chút cảm giác diễn xuất?

"Nào nào, ăn trái cây." Đào Như bày trái cây trước mặt Nhan Khê, "Tiểu Khê, trái cây này rất ngọt."

Chỉ có ở trước mặt người lạ, Nhan Khê mới có thể nghe được Đào Như thân thiết gọi cô là Tiểu Khê.

Tống Triều nhận thấy hắn bị ba phụ nữ này cho ra rìa, ba người phụ nữ trong một khung cảnh, liên thủ xem nhẹ một nam nhân. Tống Triều cho dù có muôn vàn thủ đoạn, vào lúc này đều hóa thành hư không.

Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của Nhan Khê, mái tóc đen xõa tung bên vai, bỗng nhiên có chút ký ức chín năm trước. Khi đó hắn là đại biểu ưu tú của trường, mỗi ngày đều nhận được thư tình của các nữ sinh, trong lòng hắn đã sớm không kiên nhẫn, trên mặt lại phải duy trì lễ phép, mang thư về nhà mới vứt đi.
Tình cờ gặp cô gái mặc đồng phục học sinh sạch sẽ kia, hắn bị sự thẹn thùng khi cô cúi đầu mỉm cười hấp dẫn, trong lòng liền cảm thấy cô đặc biệt.

Chín năm trôi qua, cô đã biết cách trang điểm, năm đó nữ sinh giống như tiểu bạch thỏ kia, cùng nữ nhân trước mắt này, tựa hồ không có khác biệt, tựa hồ lại có rất nhiều thay đổi.

Ký ức đã mơ hồ, nhưng đoạn cảm tình bị chà đạp, sẽ không biến mất.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

"Tống Triều," Nguyên Dịch đứng ở cửa, nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha, hai tay khoanh lại dựa vào cửa, "Thật trùng hợp".

"Không khéo" Tống Triều phong độ nhẹ nhàng đứng lên, "Hôm nay tôi cố ý đến thăm Nhan tiểu thư."

"Bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều hơn," Nguyên Dịch nhướng mày, "Tổng tiên sinh có ý tốt đến thăm, chúng tôi thật sự cảm ơn."
"Chúng tôi?" Tống Triều trên mặt mang theo ý cười trào phúng, "Nguyên tiên sinh lấy tư cách gì thay Nhan tiểu thư nói cảm ơn?"

"Ồ" Nguyên Dịch đi đến bên cạnh Nhan Khê, cho cô một biểu tình 'Cô câm miệng', "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi đương nhiên có tư cách. Tống tiên sinh có cần tôi đưa anh đến cửa không?"

Tống Triều cười khẽ ra tiếng, quay đầu nhìn về phía Nhan Khê, ý vị thâm trường nói: "Nhan tiểu thư... ánh mắt rất tốt."

"Cảm ơn đã khen ngợi." Nhan Khê lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Tống Triều đẩy kính, thanh âm bình tĩnh nói: "Nếu Nhan tiểu thư cần nghỉ ngơi, vậy tôi liền rời đi."

Chờ Tống Triều rời đi, Nguyên Dịch đã vội mở miệng nói: "Tôi giúp cô chặn hoa đào, làm hỏng danh dự, cô nên cảm ơn tôi như thế nào đây?"

Cảm ơn cái đầu gối, ai xấu danh dự của ai?!
"Nguyên tiểu nhị, anh không có mặt mũi sao?" Nhan Khê vỗ gối: "Cái gì mà cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh cho rằng anh là tổng tài bá đạo sao?"

"Thật ngại quá, chính là tôi." Nguyên Dịch đi tới bên cạnh sô pha Tống Triều lúc nãy ngồi dùng sức vỗ vỗ, "Nếu không phải cô đối với hắn không hứng thú, tôi có thể hy sinh lớn như vậy?"

"Nguyên tiểu nhị" Nhan Khê hoài nghi nhìn Nguyên Dịch, "Anh thật sự không có ý tứ với tôi sao?"

Âm thanh Nguyên Dịch đột nhiên nâng lên: "Cô, cô đừng tự đa tình, tôi sẽ coi trọng người như cô?"

Nghe hắn nói như vậy, Nhan Khê cảm thấy, cô vẫn nên đợi sau khi vết thương lành lại sẽ đánh chết hắn sau.

....