Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
"Người khác đều là thiếu nam sát thủ, trạch nam sát thủ, trăm năm khó có được mỹ nữ, sao lại đến chỗ các anh chị, lại thành sư nãi sát thủ?" Nhan Khê ôm hộp đựng hoa quả trước mặt mình, "Những loại trái cây này em vẫn là giữ lại tự mình ăn, không cho các chị nữa."
"Thiếu nam sát thủ tính là cái gì, có thể làm cho lão thái thái thích, mới là sát thủ thật." Trần Bội cướp hộp trái cây từ trong tay Nhan Khê, cùng một đám đồng nghiệp phân sạch trái cây, "Em không phát hiện đồng nghiệp trong bộ phận quảng cáo đài của chúng ta, nhìn thấy em đều cười đến rạng rỡ? Nghe nói gần đây nhận được vài danh sách quảng cáo, tất cả đều nhắm về em."
"Quảng cáo gì?"
"Hình như là bột giặt lau nhà" Trần Bội trả lại hai quả dâu tây cho Nhan Khê, "Ai bảo lão thái gia, lão thái thái thích em, loại sản phẩm này bọn họ có thể coi là nhóm người tiêu dùng cao."
"Lần sau chỉ sợ còn thêm nước tẩy bồn cầu, vải lau chén đĩa." Nhan Khê nhìn quả dâu tây vừa gầy vừa nhỏ trong tay, vẻ mặt không thể luyến tiếc, "Nhớ một đời thiếu nữ xinh đẹp của em, lại lưu lạc đến mức nhận quảng cáo cả nhà vệ sinh, nhà quảng cáo bột giặt này chú ý đến em, đây là sự hủy diệt của nhân tính, hay là đạo đức suy đồi?"
"Chị Nhan." Sau này Tiểu Dương lấy đi hai quả dâu tây cuối cùng trong tay cô, "Mặc kệ dẫn tới nhà đầu tư quảng cáo gì, có quảng cáo mới có thu nhập, có thu nhập chúng ta mới có lương, chị đừng ghét bỏ, làm thiếu nữ xinh đẹp giữ nhà cũng không tệ nha."
Danh hiệu thiếu nữ giữ nhà xinh đẹp là ai?
"Em không biết, mục tiêu của chị là làm một thiếu nữ nghệ thuật mỹ lệ cao quý mười ngón tay không dính dương xuân thủy." Nhan Khê vẻ mặt u buồn: "Tiểu Dương, em không hiểu chị."
Tiểu Dương thiếu chút nữa bị cô dị ứng đến mức nhổ dâu tây ra khỏi miệng: "Chị Nhan, từ đoạn video chị cởi giày cao gót đuổi theo ba Tiểu Tùng Tùng, sau khi bị vô số cư dân mạng nhìn thấy, chị không còn duyên với nghệ thuật mỹ lệ cao quý."
Nói thật, khi vừa nhìn thấy ảnh chụp, cô ấy có chút hoài nghi đôi mắt của mình, mỹ nhân nhu nhược trong lòng cô ấy, sao lại làm ra loại hành động bạo lực này? Lúc ấy cô không biết ôm tâm tư gì, lúc quay clip hậu kỳ, để đoạn video này vài giây.
Đại khái loại phát hiện này không thể một mình nhai nổi?
Nhan Khê và hậu kỳ Dương Thiến tuổi tác gần nhau, hai người ở đài quan hệ không tệ, đùa giỡn tương đối tùy ý. Trần Bội thấy hai cô gái trẻ nói nói cười cười vô cùng hòa hợp, liền trở về phòng làm việc của mình.
Đang làm trên ghế văn phòng, cô nhìn thấy trong điện thoại di động có tin nhắn của Trần chủ trì gửi cho cô. Hai người bọn họ đều Trần, có chút quan hệ riêng, hiện tại Trần chủ trì nhắn tin cho cô vì cái gì, trong lòng cô rất rõ ràng.
Đơn giản là lo lắng Nhan Khê thật sự thay thế vị trí của cô ấy, chờ cô ấy trở về, Nhan Khê đã nhổ cũ cải chừa cho cô ta cái hố đất.
Xem xong nội dung, Trần Bội cười khẽ một tiếng, Trần chủ trì cùng cô có vài phần giao tình, chẳng lẽ Nhan Khê cùng cô không có? Cô làm bộ như không nhìn ra ý của Trần chủ trì, khách khí trả lời vài câu, một điểm không tiết lộ điều gì khác. Đều là người kiếm tiền ăn cơm, Nhan Khê là người Kim đài trưởng mang vào, đối xử với người khác không tệ, hơn nữa quả thật có năng lực, trong đài ai lại không có việc làm gây khó dễ với cô ấy.
Chủ trì Trần muốn khơi mào sự bất mãn của cô đối với Nhan Khê, khiến cô hoà hợp với Nhan Khê, chút tâm tư này không có ý nghĩa gì. Biên đạo như cô gây khó dễ cho người dẫn chương trình, có ích lợi gì với cô?
"Chị Trần, buổi trưa chị đến căng tin hay gọi đồ ăn bên ngoài?" Nhan Khê gõ cửa, đẩy cửa ra đứng ở cửa không đi vào: "Em và Tiểu Dương chuẩn bị gọi đồ ăn, chị có muốn gọi một phần hay không."
"Được" Trần Bội xóa tin nhắn của Trần chủ trì, "Cảm ơn em."
Buổi sáng cô dậy sớm, cho nên không có việc gì sẽ giúp người trẻ tuổi thức sớm không nổi trong đài mang theo điểm tâm, thời gian dài mọi người cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn. Chỉ có Nhan Khê sẽ giúp cô gọi trà chiều hoặc bữa trưa khi cô bận rộn. Tuy rằng song phương đều là nhấc tay chi lao, nhưng phần tình nghĩa có qua có lại này, cũng đủ để cho cô mở to mắt nhìn người trẻ tuổi này vài lần.
Mở xong một cuộc họp, Nguyên Dịch ăn bữa trưa do dì Lý từ nhà đưa tới, ngón tay không nghe sai khiến mở vòng bạn bè.
Nhan Khê nữ nhân này thế nhưng lại đăng lên vòng bạn bè, thật khó hiểu được.
Nhan cẩu độc thân: Tuyệt đối không nghĩ tới, tôi đường đường là thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp, bổng nhiên trở thành sư nãi sát thủ
Phối đồ là một tiểu nhân truyện tranh mặt vặn vẹo cầm dao siêu dài, không phù hợp với góc độ cơ học của con người.
Anh không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng để lại bình luận đầu tiên bên dưới của Nhan Khê: Từ góc độ khoa học mà nói, tuổi trên mười tám không thể gọi là thiếu nữ.
"Không phải thiếu nữ thì làm sao, tôi vĩnh viễn mười tám tuổi được không?" Nhan Khê trong một đống bình luận khen ngợi và trêu chọc, nhìn thấy bình luận của Nguyên tiểu nhị, yên lặng trong lòng chửi bới, nhưng lại yếu thế không dám chửi.
Đại Hà, tôi là Tiểu Khê trả lời Nguyên tiểu nhị: Tâm hồn trẻ là được rồi 【 Bán manh cười 】
Nguyên tiểu nhị trả lời Đại Hà, tôi là Tiểu Khê: Ừm, vậy thì cô thực sự rất trẻ.
Ừm cái gì, lời này sao lại không đúng như vậy? Nhan Khê cảm thấy mình nhận được một phần ác ý từ Nguyên tiểu nhị.
Nguyên Dịch thiếu chút nữa nhịn cười ra tiếng, nghĩ đến bộ dáng nữ nhân kia không còn lời nào để nói, hắn liền có loại cảm giác suиɠ sướиɠ nói không nên lời, toàn thân đều sảng khoái. Đợi nửa ngày, không thấy đối phương phản hồi, cảm giác suиɠ sướиɠ quanh người hắn dần dần biến mất, chẳng lẽ là tức giận?
Anh lại đợi mười phút, ngắt kết nối mạng di động, Nhan Khê vẫn không trả lời anh. Đặt điện thoại sang một bên, anh có chút không kìm được suy nghĩ, phụ nữ thật phiền phức, nói tức giận liền tức giận.
Nhan Khê lướt qua vòng bạn bè một lát, liền cùng Tiểu Dương chỉnh lý tài liệu mới nhất của 《 Chuyện quanh ta 》chờ sau khi cô rảnh rỗi, mới phát hiện trong WeChat có mấy tin nhắn.
Nguyên tiểu nhị: Tức giận?
Nguyên tiểu nhị: Tôi lại không nói gì, cô thật sự tức giận sao?
Nguyên tiểu nhị: Cô là thiếu nữ xinh đẹp vô địch, được rồi?!
Nhan Khê vẻ mặt mờ mịt, tức giận cái gì? Cô xem lại bình luận của bạn bè vừa rồi, bạn bè của cô đùa giỡn còn quá đáng hơn Nguyên nhị thiếu nhiều, cô nào còn nhớ rõ hai câu nói đùa của anh.
Một tiếng rưỡi sau, Nguyên Dịch rốt cục nhận được hồi âm của Nhan Khê.
Nhan cẩu độc thân: Yên tâm, thiếu nữ xinh đẹp vô địch là người rất rộng lượng. Xin lỗi, tôi vừa sắp xếp tài liệu chương trình, tôi không thấy tin nhắn của anh.
Lo lắng hơn nửa ngày Nguyên Dịch nhìn thấy hồi âm này, trong lòng sinh khí không thở nổi, nghẹn đến khó chịu. Thì ra nửa ngày nay hắn tự mình lo lắng vô ích.
Phụ nữ thật là rắc rối!
(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
"Chị Nhan, chị đang cười cái gì vậy?" Tiểu Dương thấy Nhan Khê bật cười với điện thoại di động, "Lại xem truyện cười trên mạng?"
"A?" Nhan Khê cười gật đầu: "Đoạn này rất thú vị." Cô đứng dậy lấy cho mình một ly nước bắt đầu đọc tin tức trước đó của tin tức buổi trưa.
Cô tiếp được tiết tấu của Trương Hạo, không phải bởi vì cô thật sự lợi hại đến mức nào, mà là gần đây cô một mực nghiên cứu thói quen chủ trì của Trương Hạo, một người mới như cô không thể để cho tiền bối đến nâng đỡ cô, chỉ có cô thích ứng với tiền bối.
"Nhan Khê," một đồng nghiệp trong bộ phận quảng cáo vội vàng đi tới, "Có một nhà đầu tư quảng cáo muốn gặp em, đây là một vị khách hàng lớn, em nể chút mặt mũi, giúp chúng tôi nói vài câu, có được không?"
"Khách hàng lớn, ai?" Quan hệ giữa Nhan Khê và đồng nghiệp trong bộ phận quảng cáo và thương mại cũng không tệ lắm, có đôi khi cũng giúp bọn họ tiếp đãi khách nhân ở đài, nhưng cũng không tham gia tiệc tùng, hiện tại đồng nghiệp gọi cô, cô không lập tức đứng dậy, mà hỏi thân phận người tới.
Lấy danh nghĩa của cô là một người dẫn chương trình có chút danh tiếng trên mạng để mời chào làm ăn, lần này là người khác điểm danh muốn gặp cô, cô không hoài nghi cũng khó.
"Là khách hàng có hợp tác lớn với tổng đài, nói là sau khi nhìn thấy tiết mục em chủ trì, có ý định đầu tư quảng cáo ở đài chúng ta." Đồng nghiệp phòng quảng cáo biết quy củ của cô, nhấn mạnh, "Em đừng nghĩ nhiều, nói chuyện ở văn phòng đài."
Có hợp tác với tổng đài, còn đến đầu tư quảng cáo cho đài cho bọn họ, đây là đầu óc có vấn đề?
Lời này trước mặt đồng nghiệp trong bộ phận quảng cáo, cô không nói ra miệng, chỉ đi theo đồng nghiệp đến văn phòng phòng quảng cáo.
Vừa vào cửa, cô đã được mấy đồng nghiệp trong bộ phận quảng cáo nhiệt tình tiếp đãi, cho đến khi cô ngồi xuống sô pha, trên tay đã có thêm một tách trà, sau lưng cũng có thêm một cái gối tựa, mới lấy lại tinh thần.
"Nhan tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."
Nhan Khê ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt mỉm cười của Tống Triều, còn có bàn tay vươn ra của hắn. Nhìn bàn tay sạch sẽ này, Nhan Khê nhẹ nhàng bắt tay với đối phương, "Chào buổi chiều Tống tiên sinh."
"Lúc trước không biết Nhan tiểu thư đã đổi tên, cho nên vẫn gọi cô là Tống tiểu thư, cô không để ý chứ?" Bộ dáng Tống Triều cười rộ lên rất đẹp, giống như là hoa tươi nở rộ, mang theo hương vị mông lung câu người.
"Tống tiên sinh không biết, nào dám để ý." Nhan Khê chú ý tới Tống Triều nói đến cô đổi tên, khóe môi nhếch lên, "Nghe nói Tống tiên sinh chuẩn bị đầu tư quảng cáo ở đài chúng tôi?"
"Đúng vậy, Nhan tiểu thư chủ trì chương trình rất tốt, tôi cảm thấy đầu tư quảng cáo ở đài, có lợi cho việc nâng cao độ hảo cảm của sản phẩm của công ty trong lòng người tiêu dùng địa phương." Tống Triều cầm lấy bản hợp đồng còn chưa ký trên bàn, "Cái gì cũng có thể lỗi thời, chỉ có tình cảm ẩn sâu trong đáy lòng sẽ không đổi màu."
Nhan Khê lễ phép cười: "Tống tiên sinh là doanh nhân, nếu ngài nói đầu tư vào đài có hiệu quả, vậy nhất định là có hiệu quả. Chỉ tiếc tôi không biết gì về kinh tế, bằng không giới thiệu cho Tống tiên sinh một chút hiệu quả quảng cáo như thế nào."
Cô đến để làm bình hoa cho bộ phận quảng cáo, những thứ khác đừng nói với cô, quảng cáo không có hiệu quả cũng không thể đổ lỗi cho cô.
Đồng nghiệp trong bộ phận quảng cáo thấy thế vội vàng tiến lên giới thiệu cho Tống Triều những quảng cáo nào mà họ đã làm trên đài, lại mang lại bao nhiêu lợi ích cho nhà đầu tư quảng cáo, càng nói bọn họ càng không có sức lực, chút lợi nhuận này Tống tiên sinh chỉ sợ nhìn không được.
"Tôi tin tưởng vào đài truyền hình nơi cô Nhan làm việc." Tống Triều cúi đầu ký tên mình vào hợp đồng, chữ ký của anh rất đẹp, hiển nhiên là chữ được thiết kế tỉ mỉ.
Người của bộ phận quảng cáo lúc này mới ngửi được mùi, vị thiếu đổng tập đoàn này và Nhan Khê quen biết cũ? Bằng không, tại sao người có của cải như vậy lại phải bận tâm hợp tác với bọn họ, rõ ràng là vì nể mặt Nhan Khê.
Nhan Khê cũng không phải đứa ngốc, cô đương nhiên nhìn ra Tống Triều cố ý cho cô thể diện, nhưng cô và Tống Triều quan hệ cái gì cũng không có, vì sao hắn cố ý làm như vậy, hơn nữa còn là tự mình đến đài truyền hình?
Chẳng lẽ... muốn chơi quy tắc ngầm với cô?
Trong nháy mắt này, đầu óc Nhan Khê hiện lên vô số tiêu đề, ví dụ như《 Công tử nhà giàu coi trọng tiểu chủ trì tuyến 28, vung tiền như rác》, 《 Khiếp sợ, người thừa kế hào môn làm tất cả là vì em 》 《 Thiếu nữ xinh đẹp vô địch lại khiến hào môn rơi vào lưới tình là vì sao? 》 chờ đã.
Không đúng, thiếu nữ xinh đẹp vô địch là ở đâu ra vậy?
Đều do Nguyên tiểu nhị gửi WeChat, hiện tại trong đầu cô toàn là thiếu nữ xinh đẹp vô địch.
"Nhan tiểu thư?" Tống Triều thấy bộ dáng Nhan Khê ngây người, thu bút ký chuyên dụng lại, "Cô đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có, tôi chỉ bị choáng thôi."
....